Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 26: Chương 26: Chương 6.3




Châu Trình Trình đang đắp mặt nạ, đem khuôn mặt màu xanh lá đậm ra mở cửa. Tùng Dung quá quen nên không hề tỏ ra bất ngờ hoảng hốt, chỉ cất tiếng chào rồi vào trong.

Hai người ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa tán gẫu. Bạn đầu Tùng Dung rất qua loa, Châu Trình Trinh nói bao câu cô mới đáp nửa câu, mà hầu hết là từ đơn, còn ánh mắt thì liên tục đảo quả đảo lại khắp các ngóc nghách.

Lúc Châu Trình Trình đứng dậy đi rửa mặt, Tùng Dung đi một vòng khắp các phòng trong nhà cô ấy nhưng không thu hoạch được gì, bèn cất giọng chê bai: “Nói gì đi nữa nhà học Châu cũng là dòng tộc sưu tầm nổi tiếng, sao ở chỗ cậu chẳng có đồ gì hay ho mới mẻ vậy?”

Châu Trình Trình không phục, lao vào phòng ngủ chỉ chiếc giường: “Sao lại không có? Chính là cái giường này! Đây là giường ngày xưa Quý phi nằm đấy! Còn cả hộp trang sức này nữa, mang đi đấu giá cũng được...”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Tùng Dung cau mày ngắt lời: “Những đồ này của cậu tốt thì tốt, những đàn ông không dùng đến...”

Châu Trình Trình sáng mắt, bám lấy Tùng Dung, “Đàn ông? Đàn ông nào? Dung Nhi, cậu có bạn trai rồi à?”

Ánh mắt Tùng Dung như tan ra, “Không...Một người bạn thôi, nhận quà của người ta, muốn đáp lễ.”

Châu Trình Trình nghe xong íu xìu, nói: “Nếu cậu không vội thì lần sau mình về nhà bố và mấy ông anh vơ vét một chút, để xem có đồ dùng cho đàn ông không.”

Tùng Dung cười, “Món gì nho nhỏ là được rồi, đồ nhà cậu đắt quá mình không trả nổi tiền.”

Tùng Dung từng được tận mắt tham quan nhà Châu Trình Trình. Khi xưa cô quen Trình Trình ở nước ngoài, luôn cảm thấy cô ấy có tính cách đơn giản trong sáng, lại hoạt bát, bình thường tiêu tiền khá thoải mái, cô chỉ cho rằng hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng được. Nhưng đến khi về nước, lúc được Châu Trình Trình mời đến nhà chơi, nhìn thấy những đồ vật sưu tầm kia cô mới bắt đầu cẩn thận đánh gia cô gái vô tư phóng khoáng này.

Châu Trình Trình lườm, “Không cần tiền của cậu! Cho cậu! Toàn là mấy thứ vớ vẩn, không biết họ nhặt về nhà nhiều thế làm gì!”

Tùng Dung nhếch miệng, người lớn nhà họ Châu nghe thấy những lời này chắc sẽ tức hộc máu mất?

Châu Trình Trình hớn hở kể với Tùng Dung về mấy vụ án lạ gần đây rồi mời thả cô về nhà. Vừa vào đến nhà đã nhận được điện thoại của mẹ, nghe được mấy câu, Tùng Dung liền gào lên: “Xem mắt? Mẹ, còn không đi có được không?”

“Không được.” Mẹ cô từ chối, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết, “Xem mắt thì đã sao? Bố và mẹ cũng quen nhau nhờ người ta giới thiệu thế mà vẫn sống với nhau cả đời đấy thôi.”

Tùng Dung yếu ớt phản đối: “Giáo sư Ân, thời đại khác nhau mà... Mẹ ngày ngày giao tiếp với các sinh viên sức trẻ dạt dà, sao tư tưởng lại không bắt kịp thời đại thế?”

Mẹ cô bật cười, “Giờ đi xem mắt cũng là trào lưu mà. Thử đi, không hợp thì thôi, coi như kết bạn.”

Mẹ Tùng Dung dịu dàng nhưng sắc bén, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thấy mẹ to tiếng, nhưng vẫn có thể khiến cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Vì vậy cô quyết định không vùng vẫy nữa, “Vậy thì đi, mẹ gửi cho con thời gian với địa điểm nhé.”

Chiều hôm sau, Tùng Dung bình tĩnh ngồi trong tiệm bánh ngọt nhìn người đàn ông đối diện nói chuyện. Người này từ khuôn mặt, khí chất đến điều kiện đều bình thường. Cô nhìn miệng anh ta cử động, dòng suy nghĩ từ từ bay xa, nhớ tới một câu mà Châu Trình Trình từng nói: “Nhìn đối tượng xem mắt là biết ngay trong mắt người giới thiệu mình là mặt hàng thế nào.”

Trước khi đến cô còn tự khuyên mình rằng đối phương có lẽ cũng bị ép đi mà thôi. Nếu đều là không tình nguyện thì chẳng việc gì phải làm khó nhau, cùng ngồi uống trà, ăn bánh, giải quyết hết quy trình căn bản, cũng không cần trao đổi số điện thoại, bước ra khỏi cửa tiệm này là nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi là được.

Nhưng tình huống thực tế lại khác xa dự đoán của cô. Người đàn ông rõ ràng chẳng có vẻ gì là bị ép buộc, thậm chí còn đầy hứng thú.

Cô không có dự định tìm bạn trai thông qua lần xem mắt này, lãng phí nhiều thời gian với một người như vậy khiến cô hơi bực. Cô muốn về khuyên mẹ nhanh chóng chặn luôn người giới thiệu này đi.

Người đàn ông đối diện nói một mình mãi, có lẽ cảm thấy vô vị, bèn dừng lại hỏi với Tùng Dung, “Cô Tùng là luật sự đúng không? Luật sự rất khéo ăn nói cơ mà, sao luật sư Tùng lại không nói gì thế?”

Tùng Dung trả lời, “Nghe tôi nói là phải trả tiền.”

“Ha ha.” Người đàn ông kia cười gượng, “Luật sư Tùng tính toán rõ ràng thật. Vậy nếu sau này chúng ta ly hôn, có phải đến cái quần tôi cũng sẽ không được chia cho đúng không?”

Khoé môi Tùng Dung giật nhẹ, “Sao có thể, đó là tài sản cá nhân của anh. Với lại tôi cũng không có ý định kết hôn với anh.”

Không biết chạm phải dây thần kinh nào, người đàn ông kia bỗng dưng nói đến chuyện kết hôn, “Thật ra cá nhân tôi cảm thấy rất cần phải công chứng tài sản trước hôn nhân. Để tôi nói về tình hình của tôi trước nhé. Tôi có một căn nhà, giờ vẫn đang thanh toán khoản vay, nhưng trong vòng mười năm chắc chắn có thể trả hết. Tôi còn có một chiếc xe. Xe này tôi mua đứt, chính là chiếc màu đen kia đấy. Cô thấy chiếc xe màu trắng bên cạnh xe tôi có đẹp không? Tôi vẫn luôn thích nó, nhưng lúc mua không đủ tiền nên đành từ bỏ. Đợi sau này chúng ta kết hôn rồi thì có thể mua một chiếc, tôi dùng thứ Hai, thứ Sáu, cô dùng thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy, Chủ nhật thì thôi khỏi ra ngoài. Đúng rồi, cô Tùng là luật sự. Luật sư là nghề nghiệp có thu nhập cao, trông cô có vẻ cũng không còn ít tuổi, hẳn là có chút vốn chứ?”

Tùng Dung nghe thấy câu “không còn ít tuổi” kia, nguýt thầm, mưa đạn bắn tới tấp trong lòng, cười giả tạo trả lời: “Tôi có hai căn nhà, một căn ở quê, một căn ở thành phố này, không phải vay. Với lại, chiếc xe rất đẹp mà anh nói kia là của tôi, cũng là mua đứt. Có cần nói đến tiền lương và tiền tiết kiệm nữa không? Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy công chứng tài sản trước hôn nhân là việc rất cần thiết, nếu không tôi sợ anh sẽ làm chất lượng cuộc sống của tôi bị hạ thấp.”

Tùng Dung nói không hề khách khí, đối phương nghe mà sững sờ. Sau lưng chợt vang lên một tiếng cười rất khẽ, giọng cười ấy khá quen thuộc, cô vừa định nghe thêm để xác nhận thì âm thanh im bặt. Các bàn được ngăn cách bởi chậu hoa xanh, cô cũng không tiện trực tiếp đi xem nên đành bỏ qua, chỉ coi như cho người ta nghe một trò cười miễn phí.

Người đàn ông đối diện nhìn chiếc xe bên ngoài, lại nhìn Tùng Dung, biểu cảm khó tin, “Rốt cuộc năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Tùng Dung lập tức tinh ý tóm được chỉ mạng, ngạc nhiên hỏi: “Sao, người giới thiệu không nói cho anh biết à?”

“Nói cho tôi biết cái gì?”

Cô thản nhiên nói dối: “Năm nay là năm tuổi của tôi đấy, ba mươi sáu tuổi.”

“Ba mươi sáu? Trông... đâu giống...”

Cô vờ sờ mặt mình, “Chăm sóc tốt ấy mà. Con trai tôi lên tiểu học rồi, nhưng suy cho cùng năm tháng cũng không kịp tha cho ai.”

Người đàn ông kia trợn mắt, “Cô có con trai rồi!”

“Đúng thế.” Tùng Dung lại tỏ vẻ ngạc nhiên, “Sao vậy, người giới thiệu cũng không nói cho anh à? Nhưng bây giờ nói cũng chưa muộn. Con trai tôi rất hiểu chuyện, sẽ không phiền anh chăm sóc đâu.”

Đối phương lập tức trở mặt, đứng bật dậy, “Phí thời gian của tôi!” Nói xong tức giận bỏ đi.

Tùng Dung vừa thở dài vừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ tính tiền, miệng còn lẩm bẩm: “Thật chẳng phong độ gì, để phụ nữ trả tiền. Đáng ra phải chia đôi chứ?”

Thanh toán xong, Tùng Dung xách túi đi được vài bước lại lùi về, cố ý đi vòng qua chậu hoa to kia nhìn lướt về bàn phía sau, sau đó kinh ngạc chào hỏi: “Kiểm sát viên Hứa?”

Hứa Gia Dương đứng dậy gật đầu chào, “Tôi cũng đi xem mắt, đối phương vừa mới đi.”

Vì lý do công việc, Tùng Dung từng tiếp xúc với Hứa Gia Dương vài lần. Anh là kiểm sát viên trẻ tuổi nhiều tiềm năng, có khuôn mặt thanh tú. Theo cô được biết, anh cũng không thiếu người theo đuổi.

Anh đã dùng từ “cũng”, vậy chứng tỏ anh chính là người vừa nghe lén rồi cười trộm. Tungd Dung không hề để bụng, chỉ cười cười thấu hiểu.

Hứa Gia Dương cầm lấy chìa khoá và điện thoại trên bàn, “Tôi cũng xong rồi, cùng đi chứ?”

Tùng Dung gật đầu. Hai người cùng bước ra, lúc sắp đến cửa chợt nghe có người gọi: “Chị họ Tùng!”

Tùng Dung ngoảnh lại, trông thấy một nhóm người quen ngồi kín bàn. Cô xin phép Hứa Gia Dương, cười đi tới chào hỏi: “Bạn học của Chung Trinh đấy à?”

Nhóm sinh viên ngoan ngoãn gọi cô là chị họ, Tùng Dung nghe vậy cũng thấy vui. Cô cười hỏi: “Sao Chung Trinh không ở đây?”

Có người cười trả lời: “Hôm nay sếp Ôn phẫu thuật, cậu ấy làm trợ lý.”

Tùng Dung gật đầu, “Ồ, vậy sao? Chị còn có việc, các em ăn thong thả thẻ. Tạm biệt.”

Nhóm sinh viên lại ngoan ngoãn chào. Tùng Dung đi đến quầy thu ngân chỉ vào bàn đó, thanh toán cho họ rồi mời cùng Hứa Gia Dương ra khỏi tiệm bánh ngọt.

Hai người đều đi xe nên vừa ra khỏi cừa là chào nhau luôn, không ai để ý đến những ánh mắt cực nóng phía sau lưng.

Hôm sau Chung Trinh vừa kiểm tra phòng xong, lập tức bị một đám người vây lấy, “Chung Trinh, hôm qua chúng tôi đi ăn bánh ngọt gặp chi họ cậu. Chị ấy trả tiền cho chúng tôi, ngại thật đấy. Cảm ơn chị ấy giúp chúng tôi nhé.”

Chung Trinh ngơ ngác, “Chị họ tôi?”

Cả đám người lập tức nhao nhao bàn tán.

“Đúng vậy, chị ấy đi cùng một người mặc trang phục kiểm sát viên. Anh kiểm sát viên đó đẹp trái lắm.”

“Đúng thế đấy! Cao cao gầy gầy, mặc trang phục kiểm sát viên trông rất đường hoàng đứng đắn, tôi thích lắm.”

Chung Trinh gãi đầu, “Chị họ tôi đi ăn bánh ngọt với đàn ông? Các cậu không nhìn lầm chứ?”

“Làm gì có, chúng tôi còn chào bị ấy mà.”

Chung Trinh nghĩ ngợi, kiểm sát viên? Chị họ không thích sếp mình nữa rồi sao? Không thích cũng được, sếp đã thích người khác, hẳn sẽ không đón nhận chị họ đâu. Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại ra, quay người, “A lô, bác ạ? Cháu đây. Hình như dạo này chị họ đang hẹn hò đấy, đối tượng là kiểm sát viên thì phải...”

Lời đồn đã được tạo ra như thế.

Động tác của Chung Trinh quá nhanh nên không chú ý tới Ôn Thiếu Khanh đang bước ra từ một phòng bệnh. Anh cắm chiếc bút đang cầm trong tay vào túi áo trước ngực, nhéo mắt. Kiểm sát viên?

Tùng Dung bị mẹ dùng biện pháp mềm mỏng tấn công suốt một ngày, vừa tan làm đi vào thang máy lại nhaajnd dược điện thoại của mẹ. Cô vốn đã chuẩn bị xong lời giải thishc cho việc sử dụng đòn tâm lý để giải quyết đối tượng xem mắt hôm qua, thế nhưng mẹ không hề nhắc tới việc ấy, mà lại tỏ ra hứng thú với một chuyện mập mờ khác.

Trong than máy không có ai, cô nói thẳng: “Mẹ nghe ai nói vậy? Chung Trinh đúng là đồ lắm chuyện. Đã hay hóng hớt lại còn chuyên thêm mắm thêm muối, mẹ tin nó làm gì? Lát nữa con sẽ đi lột da nó! Thực sự không có gì! Chỉ là một người bạn, con gặp anh ấy lúc mẹ bảo đi xem mắt thôi. Không phải bạn trai thật mà!”

Tùng Dung nghe mẹ càu nhàu, chỉ hận sao ở trong thang máy mà tín hiệu không bị mấy. Mẹ nghe nói cô không có bạn trai, chợt nhớ ra chuyện gì đó, lo lắng hỏi: “Lần trước Chung Trinh bảo mẹ là con thích phụ nữ, vốn mẹ không tin, nhưng bao năm rồi mà còn cứ mãi chẳng có bạn trai, với lại hồi đi học vẫn luôn có con gái theo đuổi con đúng không? Chắc con không...”

Tùng Dung không chịu nổi nữa, gào lên: “Con không thích phụ nữ!”

Đúng lúc ấy thì đến tầng. Thang máy mở ra, Ôn Thiếu Khanh dắt Nhường Chút xuất hiện trước mặt cô. Đôi mày hơi nhướng lên của anh rõ ràng có ý muốn nói, anh phát hiện ra bí mật của cô rồi.

Tùng Dung ngoảnh sang một bên. Sao lần nào nói đến chủ đề này cũng bị ánh bắt được? Nhường Chút trông thấy Tùng Dung, lập tức muốn nhào đến, cô liền cản nó lại, “Ở yên đấy!”

Dường như mẹ cô lại nói gì đó. Tùng Dung áp điện thoại vào tai, “Con không bảo mẹ là chó! Con đang nói con chó thật mà! A lô? Mẹ? Mẹ? Mẹ!”

Điện thoại cúp rồi.

Tùng Dung thở dài bất lực, bước ra khỏi thang máy.

Lúc đi qua Ôn Thiếu Khanh, quả nhiên anh lại ác miệng trêu chọc: “Luật sư Tùng dạo này đang gặp đợt sao Thuỷ nghịch hành1 hả?”

1 Sao Thuỷ nghịch hành (retrograde): Trong vòng một năm, cứ cách ba đến bốn tháng, do tốc độ và quỹ đạo di chuyển quanh Mặt trời của các hành tinh khác nhau, từ góc nhìn Trái đất ta sẽ có cảm giác sao Thủy “đi ngược” một lần, mỗi lần khoảng hai mươi ngày. Trong chiêm tinh học, việc sao Thủy nghịch hành sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ, giao tiếp, giao thông, thông tin, khiến mọi việc không thuận lợi, làm con người bị sa sút tinh thần.

Tùng Dung ngoảnh lại, phóng ánh mắt về phía anh, “Anh là bác sĩ mà lại tin mấy cái đó sao?”

Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm ngầm nghĩ một lát, “Không tin, nhân viên y tế bọn anh chỉ tin vào thần ca đêm thôi.”

Tùng Dung không phản bác được, tiếp tục đi về hướng căn hộ của mình. Đi được vài bước, cô dừng lại, “Rảnh thì quản lý học trò của anh cho cẩn thận! Khi không cứ đồn đại linh tinh, não lớn như thế sao không đi mà viết truyện ấy?”

Ôn Thiếu Khanh hỏi: “Liên quan gì đến học trò của anh?”

Tùng Dung hơi cáu, “Nếu hôm em đi xem mắt không gặp phải học trò của anh thì làm gì có những chuyện này chứ?”

Ôn Thiếu Khanh luôn rất giỏi nắm bắt trọng điểm, “Xem mắt?”

Tùng Dung cứng người. Cô cảm thấy hôm nay đã quá mất mặt, gượng gạo dịu giọng: “Không có gì, anh đi đi, em về trước đây.”

Ôn Thiếu Khanh ở phía sau thản nhiên lên tiếng: “Xem ra luật sư Tùng không thích mấy tình tiết sáng tạo trong câu chuyện luật sự và kiểm sát viên của học trò anh cho lắm.”

Tùng Dung sững người, quay lại nhìn anh, “Sao anh biết?”

Đôi mắt Ôn Thiếu Khanh thẫm lại, “Tình cờ nghe thấy.”

Tùng Dung mấp máy môi: “Chuyện đó không có thật!”

Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười giễu cợt, hỏi ngược lại: “Xem mắt cũng là chuyện không có thật hả?”

Tùng Dung nghe đến đây thì bùng nổ. Cô xem mắt thì đã sao nào? Cô đâu có làm phiền ai, việc gì anh phải ra vẻ châm chọc khiêu khích như thế? Anh có thể đăng lên mạng xã hội mấy thứ sến rện gì mà “ Đâu phải không nhớ em”, còn cô lại không được đi xem mắt sao? Mà họ có quan hệ gì chứ? Anh dựa vào đâu mà tỏ thái độ này với cô?

Tùng Dung càng tức thì vẻ mặt càng bình tĩnh. Cô gắt lên: “Tất nhiên là không! Em đi xem mắt đấy! Thì đã sao?”

Nụ cười trên môi Ôn Thiếu Khanh nhạt dần, nhưng vẻ giễu cợt lại đậm hơn, “Vừa nói thích một người lại có thể đi xem mắt người khác ngay được. Hóa ra tình cảm của luật sự Tùng cũng chỉ thế mà thôi.”

Bỗng nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, lần này Tùng Dung không chỉ bình tĩnh ngoài mặt, mà trái tim cũng tỉnh táo, một luông khí lạnh trào lên trong lòng. Cô chẳng nói gì thêm, nhanh chóng quay người đi về nhà, không nhìn Ôn Thiếu Khanh nữa. Khoảng cách từ cửa thang máy đến nhà chỉ có mấy bước ngắn ngủi, vậy mà Tùng Dung đi rất khó khăn. Tim cô dần nguội lạnh. Vì cô động lòng trước, nên bị anh châm chọc chế giễu là đáng đời sao?

Ôn Thiếu Khanh đứng yên nhíu mày, những cảm xúc đảo lộn nơi đáy mắt, như hả hê, cũng như ảo não. Mãi cho đến khi Nhường Nhút dụi vào người, anh mới hoàn hồn, quay lại xoa đầu nó. Sao họ lại cãi nhau cơ chứ? Vì lòng kiên nhẫn của anh đã trở nên ít ỏi rồi sao?

Anh chẳng còn tâm trạng dẫn Nhường Chút đi dạo nữa, cũng trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.