Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 28: Chương 28: Chương 6.5




Từ trong phòng bếp, Ôn Thiếu Khanh cao giọng hỏi: “Muộn rồi, ăn thịt không tốt cho tiêu hoá. Làm chay thôi có được không?”

Tùng Dung nhanh chân chạy vào trả lời: “Được.”

Nghe giọng cô, Ôn Thiếu Khanh mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn. Mỗi lần bàn đến việc ăn uống, dường như rất dễ nói chuyện, đến giọng cũng ngoan ngoãn hơn mấy phần. Có lẽ chính Tùng Dung cũng không phát hiện, mỗi lần đứng bên cạnh nhìn anh nấu ăn, ánh mắt cô đều rất chăm chú, rất chân thành, rất sùng bái, giống hệt Nhường Chút lúc đợi anh cho ăn. Ánh mắt ấy khiên trái tim anh dường như tan chảy.

Khi cô đi vào, Ôn Thiếu Khanh đang tráng nước lạnh cho mì. Cô nhìn miếng bột mì được nặn thành hình tai mèo, cảm thấy tò mò, “Cái này là mì sợi tê đây sao?”

Anh vừa làm vừa trả lời: “Ừ.”

Tùng Dung nhìn anh cho dầu vào trong nồi rồi thành tạo thực hiện các công đoạn tiếp theo. Trước khi đổ mì ra bát, Ôn Thiếu Khanh quay sang hỏi cô: “Có ăn cay không?”

Tùng Dung lắc đầu, “Không, em không ăn cay.”

Ôn Thiếu Khanh nhớ tới dĩa sườn sốt tiêu cay bị cô vét sạch lần trước, cau mày.

Tùng Dung cũng nhớ ra, hắng giọng sửa lại: “Bình thường thì không nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn một chút.”

Ôn Thiếu Khanh lấy cho Tùng Dung một bát rồi bỏ thêm một chút ớt vào nồi, để thêm nửa phút mới tắt lửa. Anh bưng hai chiếc bát ra khỏi bếp, Tùng Dung cầm đũa và thìa đi theo sau. Cô vừa đi vừa nhìn hoa văn trên chiếc đũa, thầm khen tặng một tiếng “biến thái”, rồi lại nhìn tay của Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh rót cho cô một cốc nước, “Mau ăn đi.”

Tùng Dung nếm một miếng, ngon đến độ khép mắt lim dim. Cô ăn thêm vài miếng mới tò mò hỏi: “Đây là mua ạ?”

Ôn Thiếu Khanh không động đũa, cầm cốc nước uống một ngụm, “Không, anh tự làm. Lần trước làm nhiều rồi để trong tủ lạnh. Thực ra làm ăn luôn ngon hơn, nhưng hôm nay muộn rồi, để hôm khách anh làm cho em sau.”

“Đây không phải đồ ăn vùng này đúng không?”

“Không. Hồi du học có một người bạn cùng phòng là người Thiểm Tây, anh học cậu ấy.”

Tùng Dung không biết nhiều về những gì anh từng trải qua. Mỗi khi có cơ hội, cô luôn muốn tìm hiểu thêm, “Tài nấu ăn của anh cũng là học được khi đi du học à?”

“Đại khái thế.” Ôn Thiếu Khanh nhớ lại, “Trước đó cũng biết nấu một ít, nhưng hồi ở nước ngoài nấu nhiều, dần dần luyện thành. Em đã bao giờ nghe truyện cười này chưa? Chưa ra nước ngoài, người khác tưởng bạn sắp đi đến một “phương Đông mới” để học tiếng Anh. Ra nước ngoài rồi, ai cũng cho rằng bạn tới “phương Đông mới” để làm đầu bếp.”

Tùng Dung nghĩ đến những kinh nghiệm nấu ăn có thể xem như “tai nạn” của mình, nhỏ giọng than vãn: “Thế chắc người ta sẽ nghĩ rằng em đến Lam Tường học điều khiển máy xúc1.”

1Đi Lam Tường học điều khiển máy xúc: Nghành điều khiển máy xúc, từng là một trong những nghành học nổi tiếng nhất ở trường Đại học Kỹ thuật Lam Tường.

Hít một hơi, mùi nước ớt xào bay đến quanh quẩn ở đầu mũi, cô chợt ngừng đũa.

Ôn Thiếu Khanh hỏi: “Sao? Không ăn được à?”

Tùng Dung ngập ngừng mở miệng: “Của anh trông có vẻ ngon hơn một chút.”

Ôn Thiếu Khanh không nhịn nổi cười, “Em không ăn cay kia mà?”

Tùng Dung vẫn cứng miệng, “Thế nên em chỉ nói là trông có vẻ...”

Ôn Thiếu Khanh cười đẩy bát tới, “Anh chưa động vào đâu.”

Tùng Dung lắc đầu, “Ăn trong bát còn nhòm trong nồi là thói quen không tốt, em ăn của em thôi.”

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy câu này có ẩn ý, “Vậy xin hỏi, anh ở trong bát hay ở trong nồi?”

“...” Tùng Dung không nói nữa, cắm đầu ăn điên cuồng.

Ăn xong mới phát hiện Ôn Thiếu Khanh nhìn kỹ mới thấy cô đang nhìn chằm chằm một bát mì sợi tê khác, đến mắt cũng không chớp, dường như không nghe lọt tai bất cứ lời nào của anh.

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy buồn cười, đẩy bát về phía cô, “Nếm thử xem.”

Tùng Dung như sực tỉnh, mở lớn đôi mắt đen nhánh nhìn anh, lúc kịp phản ứng, mặt đã đỏ lên, “Vậy em nếm thử một chút.”

Vị cay kích thích vị giác, Tùng Dung từ nếm một chút thành nếm một bát.

Đến lúc rửa bát, Tùng Dung cúi đầu ngập ngừng mãi, lát sau khi đã lấy được dũng khí, cô bèn hỏi Ôn Thiếu Khanh đang rửa hoa quả: “Còn sửa chua chiên không?”

Lần này Ôn Thiếu Khanh quả thật hơi giật mình, quay đầu quan sát cô, “Vẫn ăn nữa?”

Tùng Dung nghĩ, dù sao ban nãy cũng mất hết mặt mũi rồi, thôi thì cứ thoải mái luôn đi. Ôn Thiếu Khanh đánh giá từ đầu đến chân cô một lúc, Tùng Dung cúi đầu vờ như đang tập trung rửa bát. Lúc cô cảm thấy mình sắp bị Ôn Thiếu Khanh nhìn cho bốc hơi mới nghe được tiếng anh đi đến mở tủ lạnh, dường như đang lấy thứ gì đó ra.

Ôn Thiếu Khanh chiên trước cho cô một phần, sau đó chiên thêm một phần cho Nhường Chút. Quay lại đã thấy cô ăn xong nhìn anh trông đợi, “Còn không?”

Ôn Thiếu Khanh sửng sốt, thật sự không hiểu nổi tại sao đằng sau một người con gái trông mạnh mẽ, điềm tĩnh và lạnh nhạt như cô lại ẩn giấu tính háu ăn dữ dội như vậy? Rốt cuộc là lúc tạo ra cô, Thượng đế đã có sai sót gì sao? Sao cô ăn nhiều thế này mà vẫn không thấy béo?

Tùng Dung ăn uống thỏa mãn ở nhà Ôn Thiếu Khanh, cuối cùng cũng chào anh đi về. Chỉ có điều, lúc đi cô đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt khách khí, được Ôn Thiếu Khanh đánh giá là “lau sạch miệng rồi thì không nhận người nữa.”

Vậy là quan hệ giữa hai người coi như đã miễn cường khôi phục. Ôn Thiếu Khanh hẹn Tùng Dung mai cùng ăn sáng, cô vui vẻ nhận lời.

Và cũng chính trong buổi sáng hôm đó, Tùng Dung đã phát hiện Ôn Thiếu Khanh thật sự rất giỏi thu xếp, xoay sở mọi việc trong cuộc sống.

Sáng ra Tùng Dung vào nhà, vừa ngáp một cái đã thấy Ôn Thiếu Khanh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, “Tối qua em ăn nhiều quá, ăn sáng đơn giản thôi nhé.”

Tùng Dung vẫn còn ngái ngủ, cúi đầu nhìn. Đúng là rất đơn giản: cháo hoa ăn kèm dưa muối, một dĩa đậu đũa và một đĩa dưa chuột, cả hai đều được muối chua. Cô hơi chán, “Sao toàn đồ chua thế? Anh mang thai à?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô sâu thẳm, “Anh thích ăn dấm1.”

1Ăn dấm (hay ăn dấm chua): Trong tiếng Trung có nghĩa bóng là “ghen”.

Không biết là do vẫn chưa tỉnh ngủ hay là chậm hiểu quá, Tùng Dung chỉ che miệng ngáp một cái, lơ mơ trả lời: “Thế à? Nhà em có chai dấm lâu năm được bạn tặng, để sau em mang sang cho anh.”

Ôn Thiếu Khanh từ từ khuấy bát cháo hoa bên cạnh, cất giọng nhàm chán: “Ăn đi.”

Cháo vừa miệng, Tùng Dung mới ăn mấy miếng đã tỉnh táo, “Dưa muối này anh mua ở đâu đấy? Ngon thật.”

Ôn Thiếu Khanh chỉ vào vại muối dưa trong góc bếp, “Tự làm, nếu em thích thì anh cho một ít.”

Tùng Dung nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Cô bỏ thìa trong tay xuống, đi tới vòng quanh vại dưa chua mấy lượt, cảm thấy hết sức mới mẻ. Dụng cụ xưa cũ như vậy, ngoài lần nhìn thấy ở nhà bà ngoại lúc nhỏ ra, về sau cô chưa từng trông thấy nữa. Giờ trong siêu thị có mọi thứ, làm gì có ai tự mình muối dưa nữa đâu. Xem xong, cô quay lại bàn ăn, nhìn Ôn Thiếu Khanh đang ăn cháo tò mò hỏi anh: “Em tưởng bác sĩ đều chú trọng dưỡng sinh, sẽ không ăn đồ ăn nhiều nitrat thế này?”

Ôn Thiếu Khanh cười, “Có một đồng nghiệp vừa gặm cánh gà ướp tiêu vừa phân tích cho bọn anh trong đó có thành phần hóa học gì. Uông Tăng Kỳ1 từng nói, khẩu vị của một người phải thoáng một chút, đa dạng một chút. Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Tây chua. Bác sĩ cũng là người, ăn đa dạng thì thái độ đối với cuộc sống cũng sẽ thoáng hơn.”

1Uông Tăng Kỳ (1920-1997): Một trong những gương mặt nhà văn tiêu biểu của nên văn học đương đại Trung Quốc.

Tùng Dung cũng từng đọc tác phẩm Hương vị xưa của Uông Tăng Kỳ. Chỉ có điều khi ấy còn nhỏ, lúc đọc chẳng có cảm nhận gì khác ngoài việc thềm thuồng, quả thật đã lãng phí tâm huyết của ông cụ được xưng là “người theo chủ nghĩa nhân đạo trữ tình, văn nhân thuần chất, kẻ sĩ cuối cùng của Trung Quốc”. Cô thầm hạ quyết tâm, đợi lúc rảnh rỗi sẽ đọc lại quyển sách kia một lần.

Ăn được một nửa thì Tùng Dung nhận điện thoại, rồi vội vàng đi. Ôn Thiếu Khanh thu dọn bát đũa xong, đang định đi làm, lúc đứng thay giày ở cửa, nhìn chỗ trống trên trên khoảng tường ảnh lại nghĩ tới bức hình bị mất. Anh cẩn thận nhớ lại, tối ấy sau khi ăn uống xong, khi đưa mọi người xuống dưới thì tấm ảnh vẫn còn, sau đó chỉ có Chung Trinh tới đây. Là cậu ấy sao?

Ôn Thiếu Khanh mang mối nghi hoặc đi làm. Hôm nay Chung Trinh có tiết học, sẽ không tới bệnh viện. Anh định đợi tới ca đêm ngày mai sẽ tìm cậu hỏi xem sao, ai ngờ chưa kịp hỏi thì đã xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.