Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 35: Chương 35: Chương 8.2




Bệnh viện là nơi phức tạp nhất trên đời. Ôn Thiếu Khanh ở lâu trong bệnh viện, đã chứng kiến đủ mọi chuyện, mỗi khi đối mặt với người khác, từ trong sâu thẳm sẽ phát ra khí thế bức người. Tùng Dung cảm thấy thứ khí thế kia quấn lấy mình càng lúc càng chặt, gần như không thể hít thở. Lòng dạ cô rối bời, không dám nhìn Ôn Thiếu Khanh, quay đầu đi tránh ánh mắt anh, “Em đã bảo em không thích anh mà.”

Ôn Thiếu Khanh coi như không nghe thấy, hỏi tiếp: “Sao em lại thích anh? Em thích anh trong game hay anh ngoài đời thực? Thích anh của mấy năm trước vào lần đầu tiên mình gặp nhau hay anh của bây giờ?”

Tùng Dung vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Lời của Ôn Thiếu Khanh dường như càng lúc càng khó hiểu, cô hé miệng như muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Dường như Ôn Thiếu Khanh cũng không cần câu trả lời của cô, “Lúc đó chúng ta còn chưa hiểu nhau, em thích vì chưa biết rõ, giờ hiểu rõ con người anh rồi, có còn thích không? Em đã biết Ôn Thiếu Khanh không khiêm nhường nhã nhặn như bề ngoài, anh ấy cũng có thể thô lỗ vung nắm đấm. Em còn thích anh ấy không?”

Giọng càng lúc càng trầm, anh cụp mắt, lông mi dài che khuất khiến cô không nhìn rõ biểu cảm. Tùng Dung lập tức căng thẳng: “Em…”

Sau khi thốt ra một tiếng, cô cúi đầu cắn chặt môi, lúc mở miệng lần nữa, giọng đã thấp xuống, cánh tay đang đặt trên đùi cũng từ từ buông thõng, “Nhưng em không biết anh thích điểm nào ở em... Rõ ràng là chúng ta chẳng tiếp xúc nhiều, anh vốn không hiểu em...”

Ôn Thiếu Khanh hỏi lại: “Vậy em hiểu anh sao? Khi thích anh, em hiểu anh sao?”

Cũng coi như là... hiểu đi? Tùng Dung không đủ khí thế để trả lời. Cô là người khá lý trí, chuyện gì cũng coi trọng chứng cứ và logic, nhưng chẳng hiểu sao lại luôn cảm tính trong chuyện của Ôn Thiếu Khanh. Khi ấy thấy Ôn Thiếu Khanh như vậy, cô thấy tim mình rung rinh, về sau gặp lại, phát hiện hóa ra anh không giống như cô vẫn tưởng, lại càng thêm động lòng.

Qua một lúc, cô mới ngượng ngùng thì thào: “Dù sao em cũng sẽ không vì chuyện anh đánh nhau mà không thích anh nữa.”

Ôn Thiếu Khanh phản ứng cực nhanh, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Em nói em không thích anh cơ mà?”

Tùng Dung chợt bừng tỉnh. Không rõ là vì cô tu luyện chưa đủ hay vì anh quá đỗi thâm sâu, tóm lại là cô đã lọt vào bẫy của tên mổ xẻ này rồi.

Cô nghiêng đầu về phía khác, cố nén giận, hít thở thật sâu.

Thấy sắc mặt Tùng Dung chuyển từ đỏ sang trắng rồi lại chuyển từ trắng sang đỏ, biểu cảm vô cùng đặc sắc, Ôn Thiếu Khanh bật cười, mặt dày trêu cô: “Anh đã bảo rồi, thích anh chẳng phải chuyện gì mất mặt, huống hồ chúng ta còn thích nhau.”

Nghe được câu này, đôi mắt Tùng Dung bỗng sáng lên rồi lại mau chóng tối đi, khẽ lên tiếng: “Được rồi.”

Ôn Thiếu Khanh thong thả lên tiếng: “Nói đi.”

Tùng Dung dùng dằng mãi mới mở miệng: “Sau khi em nói câu kia với Lâm Thần, không lâu sau thì anh xóa bạn bè với em trong game. Em cho rằng anh không thích em, thậm chí là còn ghét.”

Sau khi gây họa, cô trốn ra nưóc ngoài rồi không chơi game kia nữa, thậm chí cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Lâm Thần và Ôn Thiếu Khanh, chính vì sợ Ôn Thiếu Khanh sẽ hỏi tội.

Nhưng rất lâu về sau, cô vẫn không thể kìm lòng mà đăng nhập game một lần, kết quả phát hiện Ôn Thiếu Khanh đã hủy kết bạn với cô. Khoảnh khắc ấy, cô ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, tâm trạng rối bời, giống như cuối cùng đã được giải thoát, cũng tựa như mất mát vô cùng, trái tim cứ lơ lửng chẳng tìm được chỗ hạ cánh. Đến mức sau này khi gặp lại ở chung cư, cô đã nghĩ là Ôn Thiếu Khanh không muốn thấy cô, nên mới vờ như không biết anh.

Chẳng ngờ Ôn Thiếu Khanh đáp lại: “Không phải anh hủy kết bạn với em, mà là em hủy kết bạn với anh.”

Tùng Dung cau mày không tin.

Ôn Thiếu Khanh thấy cô dường như vẫn vướng mắc, chần chừ một chút rồi nói: “Nói cho em chuyện này, em nghe xong đừng kích động nhé.”

Tùng Dung ngẩng đầu nhìn anh, “Chuyện gì?”

Ôn Thiếu Khanh hít một hơi thật sâu, “Năm ấy Chung Trinh đăng nhập vào tài khoản game của em, giả mạo em gửi tin nhắn riêng cho anh. Chuyện đó xảy ra không lâu sau khi em ra nước ngoài.”

Tùng Dung chợt tỉnh táo hẳn, bắt đầu phân tích theo logic, “Sao anh biết là giả mạo?”

Ôn Thiếu Khanh cười khẽ, “Cậu ấy biết ở trong game em rất chú ý đến anh mà? Chắc là lúc đăng nhập vào tài khoản của em phát hiện chúng ta đã kết bạn với nhau nên tự suy luận rằng quan hệ của chúng ta đã có tiến triển. Có lẽ cậu ấy cho rằng, với cá tính của em, hẳn em sẽ không chủ động tấn công, vì vậy đã giả mạo em, hớn hở tỏ tình với anh. Cậu ấy không biết khi đó chúng ta đã gặp nhau ngoài đời thực, dùng từ rất lạ, với lại cách nói chuyện của nam và nữ khác nhau, nhưng cậu ấy không chú ý. Rất dễ phát hiện, với lại thao tác của cậu ấy kém hơn em nhiều.”

Tùng Dung ngơ ngác nghe, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, cuộc đời đúng là một cái vòng lẩn quẩn, cô lấy tài khoản của Chung Trinh theo dõi Ôn Thiếu Khanh, Chung Trinh lại mang tài khoản của cô đi làm bừa!

Tùng Dung mất một lúc để tiếp nhận sự thật, chợt có tính cảm xấu, “Nó đã nói gì?”

Ôn Thiếu Khanh đắn đo một lát mới đáp: “Nói em thích anh.”

Tùng Dung nhìn thẳng vào mắt Ôn Thiếu Khanh, rõ ràng là không tin, “Nguyên văn!”

Ôn Thiếu Khanh biết mình mà nói ra, Tùng Dung chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, thế nên mới tóm tắt lại. Nếu nói y nguyên... chắc cô sẽ muốn cắn chết Chung Trinh mất.

Ôn Thiếu Khanh khéo léo nói: “Khi đó cậu ấy còn nhỏ, không hiểu những chuyện này cho lắm. Với lại…”

”Nói mau!” Tùng Dung vốn đã xấu hổ lắm rồi, nhưng càng xấu hổ càng muốn biết những gì Chung Trinh đã nói.

Ôn Thiếu Khanh bị Tùng Dung quát, vội vàng mở miệng: “À, cậu ấy nói em vẫn luôn rất chú ý đến anh, liên tục xem các video thuyết minh của anh, thích anh, thích anh vô cùng.”

Tùng Dung giải thích: “Đấy là vì em muốn tìm hiểu rồi đánh bại anh!”

Ôn Thiếu Khanh nghi hoặc, “Chung Trinh không nói thế.”

”Nó thì biết cái gì?” Trong cơn tức giận, Tùng Dưng quên mất phải lựa lời, “Nó thích anh hay em thích anh?”

Lời vừa thốt ra, cả hai đều ngây ngẩn, sau đó mỗi người thể hiện một biểu cảm khác nhau.

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, niềm hân hoan trôi êm trong đôi mắt, khóe miệng bất giác cong thành một độ cong hết sức khả nghi, rồi lại bị ép cho bằng phẳng lại.

Tùng Dung vỗ trán, nhủ thầm trong lòng, xúc động là ma quỷ, tỉnh táo, tỉnh táo, Tùng Dung, mày phải tỉnh táo.

Một lúc sau, cô gượng gạo hỏi: “Còn gì nữa?”

Ôn Thiếu Khanh vuốt cằm nhớ lại, “Còn, mấy năm em ra nước ngoài, cậu ấy liên tục giả mạo em để trêu đùa anh trong game, gửi ảnh của em, nói tình hình của em khi đó, với cả...”

Lửa giận trong lòng Tùng Dung càng lúc càng dữ dội, “Với cả gì?”

Ôn Thiếu Khanh đổ thùng dầu cuối cùng, “Với cả cứ cách mấy ngày cậu ta lại lên mạng copy một bức thư tình cực sến gửi cho anh, bảo là thể hiện nỗi tương tư em dành cho anh. Duy trì được một thời gian khá dài.”

Tùng Dung nhíu chặt đôi mày, “Thư tình... cực sến?”

”Đúng vậy, sau khi biết anh học y, cậu ấy thường xuyên gửi cho anh cái gì mà... anh là viên Nitroglycerin(*) của em, lúc trái tim em đau thắt chỉ có mình anh có thể xoa dịu. Với lại, anh là nút xoang của em, anh ở trong lỗ bầu dục của em... Mấy câu kiểu như thế.” Ôn Thiếu Khanh nói xong, biết Tùng Dung không hiểu về mấy danh từ y học, bèn giải thích: “Nút xoang là điểm phát xung của các nhịp tim tự động có tiết tấu thường xuất hiện khi con người ở trạng thái hưng phấn, cũng chính là điểm khởi nguồn của cảm giác “rung động”, “động lòng” mà chúng ta hay nói. Lỗ bầu dục là nơi mềm nhất của trái tim, cũng là bộ phận lý tưởng nhất để chọc thông tim từ tâm nhĩ phải sang tâm nhĩ trái.”

(*)Nitroglycerin: Một loại thuốc có tác dụng chống đau thắt ngực.

Tùng Dung nổi da gà, “Vậy anh trả lời nó thế nào?”

Ôn Thiếu Khanh nghiêm túc đáp, “Anh nói với cậu ta là bị đau thắt tim thì phải đi viện khám, không được uống thuốc bừa bãi, không phải ai cũng hợp với thuốc viên Nitroglycerin.”

Cuối cùng Tùng Dung cũng bùng nổ, “Nó bệnh à? Nó gửi những thứ đó cho anh làm gì?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Đúng là bệnh thật.”

Hỏi rõ ràng xong, Tùng Dung xấu hổ không chịu nổi, chẳng biết là do căng thẳng hay tức giận mà vừa hít vào một hơi thì nước mắt liền lã chã rơi xuống, ngồi khóc thút thít.

Mấy năm trước bám dính lấy anh trong game, mấy năm gau gặp lại trong chung cư lại vờ như không quen biết, không biết lúc ấy Ôn Thiếu Khanh đã nghĩ cô thế nào? Nói cô thủ đoạn mưu mô, rắp tâm lạt mềm buộc chặt e là vẫn còn nhẹ.

Trông thấy nước mắt của cô, Ôn Thiếu Khanh cũng giật mình. Anh quay người lấy hộp khăn giấy trên bàn làm việc, đi tới ngồi xuống bên cô, rút hai tờ đưa tới. Nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc, anh đoán được suy nghĩ của cô, vội nói: “Anh không nghĩ xấu về em đâu.”

Ai cũng muốn giữ hình tượng đẹp trước mặt người mình yêu thương, nhưng mãi đến hôm nay Tùng Dung mới biết, hình tượng của cô đã bị Chung Trinh sỉ nhục thê thảm!

Cô cắn chặt môi dưới, nhìn khăn giấy mà Ôn Thiếu Khanh đưa đến, chẳng có mặt mũi nhận.

Thấy Tùng Dung không nhận, Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười bất đắc dĩ rồi tự tay lau cho cô.

Khăn giấy vừa chạm vào da, Tùng Dung lập tức tránh né, tự rút lấy hai tờ chùi nước mắt thật mạnh. Dòng suy nghĩ đổi hướng, cô lập tức chuyển họng súng nhìn anh chằm chằm, “Anh nữa, rõ ràng anh đã biết, sao không vạch mặt nó?”

Mới khóc xong, trong đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, càng đen nhánh, càng sáng ngời, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại bướng bỉnh vùng vằng, giọng nói khàn khàn vì nức nở. Ôn Thiếu Khanh càng nhìn càng thấy đáng yêu, trái tim rung động, ngoài mặt lại vờ như không hiểu, “Sao anh phải vạch mặt cậu ấy? Anh thấy cũng được mà, có thể biết rất nhiều chuyện của em.”

”Anh...” Tùng Dung nghẹn lời, ngừng lại một chút, “Sau đó thì sao?”

Ôn Thiếu Khanh tiếp tục nhớ lại, “Sau đó... Sau đó anh nói với cậu ấy là anh có người mình thích rồi, cậu ấy liền từ bỏ, biến mất mấy ngày thì âm thầm hủy kết bạn với anh, từ đó không xuất hiện nữa.”

Tùng Dung đột nhiên tỉnh táo. Anh nói... anh có người mình thích rồi.

Cô nhớ tới mùa đông năm ấy, giữa đêm Chung Trinh ngồi trên tầng thượng ký túc xá gọi điện cho cô. Giọng cậu rất trầm pha lẫn tiếng gió, lặp đi lặp lại một câu: “Chị ơi, em buồn quá.”

Câu đó của cậu khiến Tùng Dung giật mình, nhưng hỏi sao cậu cũng không chịu nói lý do. Cô cảm thấy có lẽ là cậu thất tình, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân.

Ai cũng cảm thấy người thân thiết của mình xứng đáng có được điều tốt nhất, mong người mà người ấy thích cũng sẽ thích lại ngưòi ấy, không nỡ để người ấy tủi thân hay khổ sở, không nỡ thấy ai làm tổn thương người ấy.

Lòng Tùng Dung vẫn canh cánh mãi chuyện này. Cô hắng giọng hỏi: “Lúc ấy... anh đã có người anh thích rồi?”

Nét dịu dàng nhẹ dâng lên trong mắt Ôn Thiếu Khanh, “Đúng vậy, anh thích em thì có gì sai? Chỉ tại Chung Trinh không tinh tế lại thiếu kiên nhẫn, anh chưa nóỉ là ai, cậu ta đã từ bỏ rồi.”

”Anh nói linh tinh!” Trong chốc lát, Tùng Dung vẫn chưa tiếp nhận được sự thật. Khi nãy Ôn Thiếu Khanh nói thích cô, cô tạm tin đó là do cảm tình được nảy sinh trong khoảng thời gian gần đây tiếp xúc, nhưng câu anh vừa nói có ý gì?

Ôn Thiếu Khanh khẽ cười, nét dịu dàng càng đong đầy đôi mắt, “Sao anh lại phải nói linh tinh? Vốn là anh thích em trước, sau đó nhờ Lâm Thần mới biết rằng em đã nói với cậu ấy là em thích anh.”

Tùng Dung kiên quyết nói: “Không thể nào!”

”Sao lại không thể?” Anh mắt sâu thẳm của anh ngừng lại nơi khuôn mặt cô, “Tùng Dung, em thật sự cho rằng anh không biết người dùng tài khoản của Chung Trinh đấu với anh trong game khi ấy là ai sao? Năm xưa khi em chạy trốn vì một câu “Không thích luật sư mà thích bác sĩ”, khi em lo lắng hoang mang ở nước ngoài suốt mấy năm liền, có từng hỏi anh xem anh có thích em hay không chưa?”

Những cảm xúc phức tạp dâng đầy trong lòng Tùng Dung. Tâm tư cô liên tục xoay chuyển, có thứ gì đó đang từ từ lên men trong tim, khiến cả trái tim như căng tràn. Mặt đất như nứt vỡ, hết thảy những tâm tình chôn giấu suốt bao năm nay bỗng dưng cuồn cuộn trào đến.

Năm ấy, anh đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: “Tùng Dung, chúng mình từng gặp nhau rồi. Ở trong game”, hóa ra là có ẩn ý này.

Duyên phận xưa nay vẫn là điều kỳ diệu, không thể tìm nguồn căn, chẳng cách nào suy tính, không lần được dấu vết, chẳng thể cưỡng cầu, và cũng không khống chế được. Khi cô hết lần này đến lần khác tìm bóng dáng anh trong game, hóa ra anh cũng đang chú ý đến cô. Lần gặp gỡ đầu tiên đó, khi tim cô rung rinh, anh cũng đã động lòng.

Ôn Thiếu Khanh kiên nhẫn chờ Tùng Dung tiêu hóa toàn bộ những thông tin này. Bao nhiêu năm nay cô vẫn nghĩ rằng mình nói nói “không thích luật sư mà thích bác sĩ” đã khiến tình bạn giữa Ôn Thiếu Khanh và Lâm Thần rạn nứt, rồi Lâm Thần ra nước ngoài học để trốn tránh hết thảy. Thế nhưng cô không biết, khi Lâm Thần coi câu này như chuyện đùa mà kể với Ôn Thiếu Khanh, Ôn Thiếu Khanh đã rất nghiêm túc trả lời rằng: “Vừa hay bác sĩ cũng thích luật sư.” Đây mới chính là điều khiến Lâm Thần sụp đổ.

Thế nên Ôn Thiếu Khanh không vô tội như Tùng Dung vẫn nghĩ. Anh đã định nói điều này với cô từ lâu, nhưng vô tình anh phát hiện, mỗi lần nhắc đến Lâm Thần, ánh mắt cô nhìn anh như dâng thêm một tầng áy náy cùng lấy lòng, còn không sẽ liên tục trốn tránh. Vì vậy, anh đã định để cô tiếp tục hiểu lầm.

Mãi một lúc sau, cho đến khi Tùng Dung vô thức đưa cốc nước trong tay lên miệng nhấp một ngụm, phát hiện nước đã lạnh mới dần tỉnh táo, khẽ nói: “Nhưng anh chưa bao giờ tìm em.”

Ôn Thiếu Khanh trầm mặc một lúc mới trả lời: “Bắt đầu đủ tự tin thì kết thúc mới êm đẹp. Khi ấy chúng ta đều quá bận rộn, khoan bàn đến chuyện khoảng cách địa lý và thời gian, chúng ta còn phải cố gắng chống đỡ chương trình học nặng nề, huống hồ là tình cảm? Vấn đề thường xuất hiện nhất giữa các cặp tình nhân trẻ tuổi chính là người lúc nào cũng gai góc, làm việc theo cảm tính, không biết nhường nhịn, không biết thứ tha, chỉ cần một câu không hợp ý là có thể cạch mặt nhau mãi mãi. Có lẽ việc đưa bàn tay ra chỉ cần một nháy mắt, nhưng anh cũng sợ mình không thể mãi cầm lấy bàn tay kia để bước tiếp. Thời ấy anh cũng trẻ tuổi bồng bột, không dám chắc liệu mình có đủ bao dung với người yêu hay không. Tình yêu đẹp là bởi vì đã trải qua thử thách của hiện thực, chỉ cần vẫn còn thích, đến lúc ổn định chín chắn rồi lại cầm tay nhau, thế vẫn chưa muộn, đúng không nào? Nếu trễ vài năm mà chúng ta có thể mạnh mẽ, trưởng thành hơn một chút, để sự thử thách này đơn giản đi mấy phần, để chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp, vậy thì anh không ngại kéo dài thời gian thêm. Cờn em thì sao?”

Tùng Dung phải thừa nhận rằng Ôn Thiếu Khanh bình tĩnh và lý trí hơn cô nhiều. Thời điểm ấy cô bận đến mức chẳng có cả thời gian để ngủ. Ngủ không đủ giấc, lúc bị áp lực học hành nặng quá sẽ bùng phát, cô đã vô tình làm Chung Trinh tổn thương không biết bao nhiêu lần. Cô với Chung Trinh lớn lên bên nhau từ nhỏ, cậu sẽ không để bụng. Nhưng nếu là hai người yêu nhau không có nền tảng tình cảm gì thì sao? Có lẽ quả thật sẽ giống lời Ôn Thiếu Khanh nói, sẽ ầm ĩ tưng bừng, không ai chịu thua, rồi từ đó chia lìa đôi lứa. Huống hồ họ còn ở hai nơi khác nhau, chỉ riêng sự ngờ vực và đa nghi đã có thể phủi sạch hết thảy tình cảm. Cách anh vừa nói có lẽ là cách xử lý tốt nhất.

Suy cho cùng thì Tùng Dung vẫn là phụ nữ. Dù về mặt lý trí đã thừa nhận Ôn Thiếu Khanh đúng, lòng cô vẫn sẽ không dễ chịu, nhưng quả thật không thể bộc phát sự bức bối cảm tính này.

Thấy cô nhăn nhó, Ôn Thiêu Khanh lại rất vui. Anh cố nín cười hỏi: “Em bực gì thế?”

Tung Dung vừa thầm khinh bỉ mình thiếu bao dung, vừa trả lời: “Không có gì.”

”Đâu phải là không nhớ. Bởi vì lòng vẫn luôn yêu, thế nên mới kiềm chế.” Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười rất nhẹ, “Luật sư Tùng cũng đâu có tìm anh?”

Ôn Thiếu Khanh nói một câu làm sáng tỏ hết thảy. Tùng Dung ngây người, càng thấy suy nghĩ vừa nãy của mình quả thật quá chi li tính toán. Giờ nghĩ lại, lúc trước có thể gặp nhau ở chung cư hẳn cũng không phải tình cờ, nói vậy anh vẫn là người chủ động.

Nghĩ tới đây, Tùng Dung thoáng rung động, “Anh biết em về khi nào?”

”Hôm đó anh đến lấy cuốn sách để ở đây từ rất lâu về trước, khi đứng ở ban công nhìn xuống thì thấy em đi vào cổng chung cư, thế là anh về thu dọn hành lý chuyển đến.”

Tùng Dung chợt nhớ ra, “Sao anh biết là Chung Trinh làm?”

”Vốn không biết mấy hôm trước chính cậu ta lỡ miệng làm lộ. Lúc anh cố tình cho cậu ta thấy tài khoản game, phản ứng của cậu ta quá kỳ quái, anh suy nghĩ đầu đuôi thì thấy mọi chuyện rất khớp.” Ôn Thiếu Khanh nói xong chỉ vào bút ghi âm, “Những điều này cũng là tình tiết cần cho vụ án? Cũng phải ghi lại à?”

Tùng Dung nhìn theo ngón tay anh, lập tức tắt đi. Trông thấy điện thoại ở cạnh bút ghi âm, cô như nghĩ tới điều gì, khóe môi giật nhẹ, do dự không biết có nên hỏi hay không.

Ôn Thiếu Khanh biếng nhác tựa vào sofa, “Luật sư Tùng còn câu hỏi gì thì mau hỏi đỉ, qua hôm nay, chưa chắc anh đã thoải mải giải đáp thắc mắc thế này.”

Cuối cùng Tùng Dung vẫn không nén được lòng hiếu kỳ, “Trong một bài đăng trên Wechat của anh... cô gái chỉ thấy được bóng lưng kia là ai thế…”

Theo lời giải thích của Ôn Thiếu Khanh thì anh đã thích cô từ trước đó rất lâu, thế nhưng lúc anh sang nước ngoài du học, sao lại đăng câu “Đâu phải không nhớ em” như thế?

Ôn Thiếu Khanh không khỏi khen ngợi, “Luật sư đúng là luật sư, logic quá rõ ràng, không có lấy một kẽ hở. Chỉ có điều... Tùng Dung, em nghĩ vì sao anh nhất định phải kết bạn Wechat với em? Anh đã ám chỉ em nhiều lần như vậy, sao em chẳng nhận ra chút gì? Sự nhạy cảm của một luật sư trong em đâu rồi?” Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, thở dài bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ đến chính mình em cũng không nhận ra?”

“Sao có thể là em?” Tùng Dung lấy di động tìm tấm ảnh kia, nhìn cẩn thận một lúc rồi sững sờ.

Hình như... đúng là cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.