Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 22: Chương 22




Quê Lâm Lam cách thành phố Bạch Nham đang ở không xa, ngồi hai ba tiếng là có thể đến tỉnh lân cận. Lúc còn học đại học Bạch Nham đã từng đi qua, khi đó là ba người bọn họ cùng đi. Bạch Nham còn nhớ rõ trước nhà Lâm Lam là một dòng sông nhỏ, nước rất trong, liếc mắt một cái là có thể thấy đáy, không bị ô nhiễm hóa chất như các con sông trong thành phố.

Bạch Nham nhớ rõ khi đó là mùa hè, mặt sông mùa hè, gió lạnh thổi qua, mặt hồ yên ả dâng lên tầng tầng gợn sóng dưới ánh mặt trời vàng rực. Trên mặt nước hầu như lúc nào cũng có đàn cá thỉnh thoảng ló đầu khỏi mặt nước, lần lượt dâng lên thành vòng tròn, cực kỳ đáng yêu. Bạch Nham còn nhớ mình và Tô Ngọ Dương luôn thích mặc mỗi quần đùi rồi đi ra đó lúc chạng vạng tối, tay mỗi người cầm một cái khăn, tay còn lại thì cầm xà bông chạy đến bờ sông để tắm, người nông thôn luôn thật thà chất phác và giản dị hơn người thành phố, chỉ mặc mỗi cái quần đùi cũng sẽ không có ai nói cái gì. Bạch Nham và Tô Ngọ Dương luôn thích đứng ở trên bờ, sau đó rất thích cảm giác tung người nhảy xuống sông, trong phút chốc khi cả người chìm xuống nước, trong nháy mắt Bạch Nham có cảm giác hít thở không thông có thể khiến mình quên hết tất cả những phiền não, ví dụ như quan hệ tế nhị của anh, Lâm Lam và Tô Ngọ Dương.

Người nông thôn hình như cũng thích bơi lội hơn người thành phố, một con sông nhỏ rộng mười mét vào lúc này mỗi ngày luôn rất nhiều người, Bạch Nham và Tô Ngọ Dương luôn thích trêu chọc những đứa trẻ đang chơi trò cấp cứu, những đứa trẻ năm sáu tuổi, luôn thích đi theo bên cạnh người lớn, nhìn bọn nhỏ một lần lại một lần lặn xuống nước, sau đó vẫy vẫy tay nhỏ bé của mình, phát ra mấy tiếng kêu đặc thù chỉ thuộc về những đứa con nít, Bạch Nham và Tô Ngọ Dương chỉ cười nhìn bọn nhỏ, sau đó là lại lặn xuống nước một lần nữa.

Bạch Nham còn nhớ rõ, mỗi lần mình và Tô Ngọ Dương luôn luôn chơi đến mức làm Lâm Lam đứng trên bờ sông giận đến mặt đỏ bừng mới chịu lưu luyến không rời lên bờ, mỗi lần bọn họ luôn là người thứ nhất đi xuống cũng là người cuối cùng đi lên.

Nhớ tới những chuyện này Bạch Nham không tự chủ nhếch khóe miệng lên, nghĩ rằng nếu thời gian có thể dừng lại ở lúc vui vẻ thì thật là tốt bao nhiêu!

Phong cảnh ngoài cửa kính vẫn chuyển động ngay trước mắt, Bạch Nham có chút mất hồn, tuy phong cảnh đẹp nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, tựa như những ký ức kia tuy đẹp nhưng cũng đã trôi qua.

Cô bé ngồi đối diện bị mẹ chọc nên phát ra một chuỗi tiếng cười "Khanh khách", Bạch Nham quay đầu lại nhìn cặp mẹ con này mà trong lòng chua chua. Trong lòng anh không phải không muốn có một ngày khi tan việc về nhà liền có thể nhìn thấy Lâm Lam ngồi đùa với con của bọn họ trên ghế sô pha, sau đó nghe đứa bé nói ngọng: "Ba, mẹ!"

Nhìn cô bé trước mặt, Bạch Nham không nhịn được đưa tay đùa giỡn với cô bé, mà hình như cô bé cũng không ghét anh, hướng về phía Bạch Nham mở to miệng ra cười với anh, Bạch Nham nhìn cô bé cũng nở nụ cười. Cô bé đang cười cười đột nhiên giơ tay mũm mĩm của mình lên chỉ vào một chỗ, Bạch Nham nhìn theo tay cô bé chỉ phát hiện cô bé chỉ vào túi bánh quy Hạ Mộng Kỳ đưa cho mình, cười cười rồi mở túi ra lấy một cái bánh quy đưa cho cô bé. Cô bé lấy được bánh quy liền vui vẻ ăn, rất nhanh một cái bánh đã đi xuống bụng cô bé. Không đưa tay ra nữa nhưng lại nhìn chằm chằm vào túi bánh quy ở trước mặt Bạch Nham, Bạch Nham cười cưng chiều đưa túi bánh quy tới chỗ cô bé lấy được. Nhìn bánh quy chuyển tới trước mặt mình, cô bé nhìn bánh quy một chút rồi lại nhìn Bạch Nham một chút, Bạch Nham cười với cô bé, lúc này cô bé mới sợ hãi rụt rè đưa tay ra cầm một cái. Mẹ cô bé gái cười nhìn những chuyện này, gật đầu cảm ơn với Bạch Nham.

"Nha Nha, chào chú tốt bụng, nói cảm ơn chú tốt bụng!" Cô bé nghe mẹ dạy như vậy, vừa ăn bánh quy vừa nói không rõ, lặp lại lời của người phụ nữ.

Bạch Nham chỉ cười, lại đưa tay đùa giỡn với cô bé sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa kính, đúng vậy, là chú tốt bụng mà không phải là người ba tốt, anh cũng muốn có một đứa con của mình và Lâm Lam.

Lúc xe lửa đến trạm thì trời đã gần tối, lúc Bạch Nham xách hành lý ra khỏi trạm xe lửa thì đột nhiên có cảm giác cảnh còn người mất, tám chín năm, thành phố này đã không còn là bộ dáng lúc trước mà bọn họ tới đây, giống như bọn họ không thể trở lại thời gian trước đây được nữa.

Bạch Nham nhớ khi đó con đường nhỏ đi tới trạm xe lửa là hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng, hôm nay trước mắt là cao ốc cùng với biển quảng cáo khổng lồ, trước mắt là một vùng rất nhiều màu sắc rực rỡ giống như thành phố anh ở. Tại Trung Quốc một thành phố rồi lại một thành phố, đã sắp làm người ta không phân rõ rốt cuộc đâu là thành phố này, đâu là thành phố kia, tất cả đều là một bộ dáng phát triển, đều là bê tông cốt thép, đều là những biển quảng cáo lớn.

Chặn một chiếc taxi, nói địa chỉ xong sau đó cả người dựa vào ghế, Bạch Nham nhắm mắt lại, lo lắng nghĩ Lâm Lam sẽ ở nhà sao?

Lúc đến quê Lâm Lam thì trời đã tối rồi, trừ một số đèn sáng ở trên đường thì cũng không nhìn rõ có mấy người, xe lái qua, có thể mơ hồ nghe được tiếng ti vi truyền đến từ trong nhà, người nông luôn thích đóng cửa sớm vào buổi tối.

"Đến rồi, chính là chỗ này." Xe ngừng lại, lúc Bạch Nham xách hành lý xuống xe, có một cảm xúc khó tả, anh không biết nên dùng lời nào để hình dung tâm tình lúc này của mình. Lâm Lam có ở đây không? Đang ngồi trước ti vi nói chuyện nhà với ông nội, hay là nói trên ti vi ai là người tốt, ai là người xấu, có lẽ trong lòng Lâm Lam Bạch Nham cũng đã là một người xấu không muốn nhắc tới.

"Ông nội đã ngủ chưa? Cháu là Bạch Nham." Bạch Nham gõ nhẹ cửa, nói.

Trong nhà truyền đến tiếng ho khan của người già, "Bạch Nham à, cháu chờ một chút! Sao lại đột nhiên tới đây, cũng không nói gì để ông chuẩn bị cho tốt! Lam Lam và Ngọ Dương cũng đến cùng với cháu chứ?"

Nghe giọng nói truyền ra từ trong nhà, trong lòng Bạch Nham chợt lạnh lẽo, Lâm Lam không trở về.

Tiếng then cửa mở ra, ông nội Lâm Lam, tóc bạc trắng đứng trước mặt Bạch Nham, anh thấy ông già đi rất nhiều so với lúc trước khi mình gặp ông, da trên mặt cũng đen hơn trước kia, nhăn nheo hơn trước kia. Gầy gầy, hai bên má cũng hóp vào thật sâu, khiến xương hai bên má càng lộ rõ hơn.

"Lam Lam không tới cùng cháu sao?" Ông nội Lâm Lam, Lâm Quốc Vinh nhìn bốn phía sau lưng Bạch Nham một chút, ho khan hỏi.

"Tiểu Lam và Ngọ Dương rất bận, không có thời gian. Tiểu Lam lo lắng cho ông nên nhờ cháu tới thăm ông thay cô ấy, cô ấy nói khi nào cô ấy hết bận sẽ trở lại thăm ông!" Bạch Nham không dám nhìn ánh mắt của ông nội vì khuôn mặt gầy mà trông to quá cỡ.

"Đứa nhỏ Lam Lam này cũng thiệt là, sao không biết ngượng mà để cháu khổ cực đi một chuyến tới đây chứ! Mau vào đi! Cháu tới lúc này trong nhà cũng không có gì ăn. Để ông gọi bà nội nấu cho cháu tô mì!" Sau khi Lâm Quốc Vinh cùng Bạch Nham vào nhà liền khóa chặt cửa, nói vào phòng trong: "Bà ơi, mau ra đây, xem ai tới này, Bạch Nham chính là bạn học của Lâm Lam, bà thường nói tới đó!"

"Thằng nhóc Bạch này, nhiều năm rồi không có tới, nhanh ngồi! Chắc chưa ăn cơm tối nhỉ? Cháu ngồi đi, bà nấu cho cháu tô mì trứng gà, nhớ trước kia cháu rất thích ăn tô mì trứng gà bà nấu!" Bà nội Lâm Lam chạy ra, vừa thấy Bạch Nham liền nhiệt tình nói.

Bạch Nham ngồi xuống, xấu hổ cười cười với hai ông bà già, hai ông bà đối đãi với anh như người một nhà, thế mà anh lại làm tổn thương cháu gái bảo bối của họ.

"Lam Lam và Ngọ Dương sao rồi? Lúc trước các cháu tới ông liền nhìn ra quan hệ của hai đứa nó khác thường, sau đó lại hỏi riêng Lam Lam thì nó cũng thừa nhận, ông nghĩ Ngọ Dương là đứa bé tốt, Lam Lam đi theo nó cũng có phúc. Hai năm rồi, Lam Lam chưa từng quay về, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm ông bà, báo tin bình an, cũng không nói chuyện của con bé với ông bà. Bạch Nham, Lam Lam sống cùng Ngọ Dương rốt cuộc sống như thế nào?" Lâm Quốc Vinh hút thuốc, nhìn Bạch Nham ngồi đối diện đang ăn mì trứng gà, hỏi.

Bạch Nham ăn mì trứng gà, cảm thấy nhạt nhẽo, đây là bà nội Lâm Lam tự tay nấu, nhớ trước kia là món anh thích ăn nhất, anh luôn có cảm giác thân thiết hơn khi ăn ở ngoài, mà bây giờ ăn những thứ này, miệng đầy chua xót, chua đến trong dạ dày, khiến anh có cảm giác muốn ói.

"Tiểu Lam. . . . . . rất tốt. Cô ấy và Ngọ Dương kết hôn rồi! Mỗi lần cô ấy gọi điện muốn nói tin này cho ông biết, nhưng vẫn kìm lại, muốn tự mình gặp ông rồi mới nói cho ông biết, nhưng không ngờ sau khi kết hôn vẫn bận nên không có thời gian quay về." Bạch Nham ăn mì, nói lời nói dối mà ngay cả chính anh cũng không thể tin được.

"Thật sao? Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt. Từ nhỏ đứa nhỏ Lam Lam này đã mệnh khổ, năm mười tuổi ba mẹ con bé xảy ra tai nạn xe, mặc dù ông và bà nội con bé cố hết sức không để con bé cảm thấy mình không giống những đứa trẻ khác, nhưng đúng là vẫn không giống nhau. Từ nhỏ đứa nhỏ Lam Lam này đã hiểu chuyện, có chuyện gì cũng không nói với ông bà, không muốn để ông bà lo lắng. Theo lý con bé kết hôn, ông và bà nội cũng nên uống ly rượu mừng này. Ông biết con bé là một cô gái ở nông thôn mà lấy chồng thành phố cũng là khó khăn của nó, chỉ cần Lam Lam có thể sống tốt, ly rượu mừng này không uống cũng giống nhau." Nói xong Lâm Quốc Vinh từng ngụm từng ngụm hút điếu thuốc trong tay, Bạch Nham thấy mỗi một lần tay ông run run mới có thể đặt thuốc lá vào miệng, miệng của ông cứ run run như tay, Bạch Nham nhìn thấy mà trong lòng một trận lại một trận đau lòng chua xót.

Bạch Nham đặt đũa xuống, nhìn ông già trước mặt, nhìn thấy ánh mắt của ông lấp lánh ở dưới ánh đèn.

"Ông già này đang tốt sao lại khóc chứ, Lam Lam nhà chúng ta lập gia đình là chuyện tốt, nên vui mừng! Tôi đi lấy bình rượu tới đây, ông uống vài chén với thằng nhóc Bạch này, hiếm khi trong nhà có chuyện tốt như vậy!" Bà nội Lâm Lam cũng nén lệ, khó nén vui sướng trên mặt, nói, trong lòng bọn họ nên vui mừng mới đúng, rốt cuộc Lâm Lam của bọn họ cũng đã có kết quả.

Lâm Quốc Vinh dùng tay cầm điếu thuốc tùy tiện lau mặt: "Đúng, đúng, bà lấy hai bình rượu ngon mình ủ ra, hiếm khi Bạch Nham tới một lần, không thể tiếp đón không được chu đáo."

Một đêm này Bạch Nham và Lâm Quốc Vinh uống tới khuya mới nửa tỉnh nửa say đi ngủ, một đêm này Bạch Nham biết rất nhiều chuyện mà Lâm Lam chưa bao giờ nói với bọn họ, một đêm này anh hận mình, muốn tát mình mấy bạt tai thật mạnh. Từ nhỏ Lâm Lam đã mất đi ba mẹ nên rất hy vọng có ai đó có thể cho cô một gia đình, một gia đình ấm áp, một bờ vai có thể dựa vào, nhưng anh lại tổn thương cô ấy như vậy. Hứa hẹn với cô, cho cô hạnh phúc; thề với cô mãi mãi cùng cô. Nhưng sau những lời hứa hẹn, lời thề là anh vô tình phản bội và làm tổn thương, còn chưa kịp cho cô hạnh phúc, cũng đã làm cô rời khỏi mà vết thương chồng chất, ngay cả suốt đời anh cũng không thể thực hiện được, làm sao mãi mãi cho cô đây? Thì ra cuối cùng mãi mãi là quá xa, cả đời cũng không thể chạm đến thì làm sao mà anh thực hiện được mãi mãi chứ?

Ngày hôm sau Bạch Nham rời khỏi đây, mặc dù Lâm Quốc Vinh và bà nội Lâm Lam hết sức giữ lại, nhưng Bạch Nham vẫn kiên quyết rời khỏi. Ở trước mặt hai ông bà già, Bạch Nham có thể diện gì mà có thể đối mặt với sự đối đãi tốt của bọn họ dành cho anh. Anh không chỉ tổn thương cháu gái bảo bối duy nhất của bọn họ, anh còn vô liêm sỉ lừa gạt bọn họ, ở trước mặt bọn họ lâu thêm một giây thì linh hồn anh chịu thêm một giây khiển trách.

Mặc dù Bạch Nham không để bọn họ tiễn đưa, nhưng hai ông bà già vẫn cố chấp nhất định phải nhìn anh lên xe taxi rồi mới chịu đi về, trong phút chốc Bạch Nham vào xe, anh nhìn thấy Lâm Quốc Vinh chống gậy, vừa vẫy vẫy tay với anh vừa lau mặt loạn xạ, bà nội Lâm Lam thì một tay dìu đỡ Lâm Quốc Vinh vừa cúi đầu lau nước mắt. Đối mặt với hai ông bà già vì một lời nói dối của anh mà vui mừng rơi nước mắt, Bạch Nham xấu hổ cúi đầu chui vào xe. Trước mặt bọn họ, Bạch Nham anh vô liêm sỉ và bỉ ổi như vậy!

Ngồi trên xe, rốt cuộc Bạch Nham cũng không nhịn được chảy nước mắt.

Lúc ra khỏi trạm xe lửa, Bạch Nham ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố này, thời tiết hôm nay rất quang đãng, ánh mặt trời chiếu lên người có khô hanh của mùa đông và ấm áp của mùa hè, nhưng bất kể ánh mặt trời thế nào, ấm áp như thế nào cũng không vào được lòng của Bạch Nham anh rồi.

"Bạch Nham, hoan nghênh trở về!"

Nhìn cách đó không xa, Hạ Mộng Kỳ đang đi về phía mình, Bạch Nham nhớ lại hai năm trước vào mỗi buổi tối Lâm Lam cũng sẽ cười đi về phía anh, nói với anh "Hoan nghênh về nhà".

Lâm Lam, em nhất định phải hạnh phúc, bất kể em có ở một góc nào đó trong thế giới này, Bạch Nham anh đều hy vọng em có thể hạnh phúc, mặc dù anh đã không cho em hạnh phúc nữa rồi. Bạch Nham lại ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mặt trời nhỏ rất chói mắt kia, màu vàng rực rỡ đâm vào mắt khiến anh không mở mắt được.

"Bạch Nham, rốt cuộc em cũng chờ được anh trở về, anh sẽ không đi nữa, đúng không." Hạ Mộng Kỳ đi tới trước mặt Bạch Nham, đưa lưng về phía mặt trời, mỉm cười nói với Bạch Nham. Ánh mặt trời bị cô chặn lại, cảm giác ấm áp khi ánh mặt trời chiếu vào trong nháy mắt biến mất trên người Bạch Nham.

"Đúng, sẽ không đi nữa." Bạch Nham nhìn Hạ Mộng Kỳ đang cười với mình, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.