Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 2: Chương 2




"Lâm Lam, em đói bụng không? Anh đặt chỗ ở Hồng Phong Lâm rồi." Bạch Nham vừa mở cửa xe cho Lâm Lam vừa nói.

"Bạch Nham, em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc." Lâm Lam ngồi ghế phụ vừa cài chặt dây an toàn vừa nói với Bạch Nham đang khởi động xe.

Bạch Nham cầm chặt tay lái, quay đầu lại cười nói với Lâm Lam: "Được, chúng ta đi ăn đồ ăn Trung Quốc."

Hồng Phong Lâm là nhà hàng Tây, khi bọn họ còn học đại học rất thích tới đây, cho đến trước đây không lâu cô vẫn hay tới đây với anh ấy, nhưng bây giờ cảnh còn người mất khiến cô không biết dùng tâm tình nào đi đối mặt? Lâm Lam nhìn Bạch Nham đang lái xe, trước sau vẫn không nói ra được ba chữ thật xin lỗi.

"Lâm Lam," từ lúc Lâm Lam nói muốn ăn đồ ăn Trung Quốc thì Bạch Nham vẫn luôn im lặng, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm phía trước, nói.

"Hả?" Lâm Lam không quay đầu lại nhìn Bạch Nham, mà sững sờ nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài xe, nhàn nhạt trả lời.

"Thật sự không cần làm hôn lễ sao?" Bạch Nham dừng một chút hỏi.

Lâm Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng điệu bình thản nói: "Chỉ là một nghi lễ mà thôi, em không cần, kết hôn là chuyện của hai người, em không muốn quá nhiều người tham dự."

"Vậy thì quá uất ức cho em rồi!"

Lâm Lam vẫn nhìn cảnh vật ngoài xe lướt qua nhanh chóng, lắc đầu một cái, bình tĩnh nói: "Bây giờ em có tư cách gì để hưởng thụ những thứ này chứ?" Nói xong dừng lại một chút, chua xót nói tiếp: "Em chỉ muốn sống bình yên, vậy là đủ rồi."

"Lâm Lam, " Bạch Nham nghe xong, đau lòng gọi tên Lâm Lam.

Lâm Lam quay đầu lại cười nhẹ với Bạch Nham để anh không cần quá để ý những thứ này.

"Lâm Lam, chúng ta sẽ hạnh phúc." Bạch Nham đột nhiên đặt tay mình lên tay Lâm Lam, nắm nó thật chặt.

"Cám ơn anh, Bạch Nham!" Nhìn Bạch Nham như vậy Lâm Lam áy náy chỉ có thể nói như thế, cô không biết mình còn có thể vì anh làm chút gì đó, anh muốn cô cho không được.

Bạch Nham nghe xong không nói gì thêm chỉ nắm tay của Lâm Lam chặt hơn, mọi thứ giữa anh và cô vẫn giống như trước đây, tốt với anh, cô chỉ nói ba chữ kia.

Lâm Lam và Bạch Nham tìm một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc trang hoàng thanh lịch tao nhã gần đây để ăn cơm trưa sau đó nghỉ ngơi một chút rồi đi cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Nhìn sổ đỏ trong tay, tâm tình Lâm Lam phức tạp đứng trước cửa cục dân chính, chỉ đơn giản như vậy, một quyển sổ nho nhỏ lại tuyên bố hai người thuộc về nhau, trải qua mọi thứ cùng anh trong những ngày tháng sau này.

"Lâm Lam, em là của anh rồi!" Bạch Nham cẩn thận vuốt ve giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt vui sướng nói.

Em là của anh rồi sao? Lâm Lam liên tục hỏi mình.

"Lâm Lam, chúng ta về nhà chứ?" Bạch Nham cẩn thận cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tay kia thì cầm tay của Lâm Lam đi tới chỗ xe đang đậu.

Nắm tay thật sự có thể làm bạn cả đời sao? Thật sự có thể nắm tay cả đời bên nhau đến già sao? Lâm Lam nhìn hai tay đang nắm chặt nhau của mình và Bạch Nham, trong lòng phức tạp nghĩ đến.

Cùng Bạch Nham trở về nhà, Lâm Lam ngồi trên ghế sô pha nhìn bóng dáng bận rộn của Bạch Nham trong phòng bếp mà nhớ lại ngày trước. Trước đây trong mắt cô Bạch Nham là người bảo sao nghe vậy, thích đi theo Tô Ngọ Dương, nhưng bây giờ lại trở thành chỗ dựa của cô.

Nhìn mọi thứ trước mắt, tình cảm quen biết năm đó lại xuất hiện trước mắt Lâm Lam.

"Này, hai người ầm ĩ đủ chưa?" Lâm Lam ngồi ở hàng sau cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền đâm hai thằng con trai ở hàng phía trước đang hăng say thảo luận trò chơi mỗi người một cái, nhỏ giọng than phiền.

Đây là một tiết tranh luận, thông thường đều gộp các chuyên ngành lại, bình thường tiết học này các học sinh không phải ngủ thì chụm đầu vào nhau nói về những đề tài mà họ cảm thấy hứng thú. Từ lâu thầy giáo đã ngầm thừa nhận hiện tượng này, kết quả là tình trạng này ngày càng xấu đi. Nhìn tình hình trước mắt, lớp học hoàn toàn là tiết để bạn nói, tôi ngủ kệ tôi, tôi nói kệ tôi.

Tô Ngọ Dương đang nói hăng say với Bạch Nham, thình lình bị người phía sau lưng tập kích, đã rất tức giận, liền quay đầu lại nhìn xem là ai ám toán bọn họ.

"Cậu là ai? Một cô gái không lo học việc nhà liền học người khác ám toán sau lưng!" Tô Ngọ Dương vừa thấy chỉ là một nữ sinh, cho là dễ bắt nạt, nói.

"Bản cô nương muốn ngủ, bị hai con chó nhỏ không rõ nguyên do làm cho không ngủ được, tức giận thì sao hả?" Lâm Lam quay đầu lại nhìn hai tên nam sinh kia, tức giận nói.

Tô Ngọ Dương vừa nghe Lâm Lam nói vòng vo mắng mình và Bạch Nham là chó nhỏ, cũng rất tức giận. Nghĩ mình và Bạch Nham đang thảo luận trò chơi sao lại làm phiền cô, nên cũng không yếu thế nói: "Sao hả, nhìn không ưa muốn đánh nhau phải không?"

Lâm Lam nghe Tô Ngọ Dương nói xong cơn tức liền bùng lên, "A ~~ có người không biết xấu hổ muốn đánh nữ sinh nè!"

"Cậu. . . . . ." Tô Ngọ Dương bị Lâm Lam làm cho tức giận đến mức nói không ra lời.

"Được rồi, Ngọ Dương, cãi nhau tức giận với một nữ sinh làm gì." Bạch Nham vừa thấy không ổn, lập tức kéo Tô Ngọ Dương lại nói.

Lâm Lam vốn chỉ tức giận với Tô Ngọ Dương, vừa nghe lời nói của Bạch Nham xong liền cho rằng anh xem thường nữ sinh, lập tức chuyển đối tượng, nói với Bạch Nham: "Nữ sinh thì sao hả? Cậu ta muốn đánh nhau với tôi, tôi đây xem thường!"

Tô Ngọ Dương thật vất vả lắm mới bị Bạch Nham khuyên nhủ được, Lâm Lam vừa nói xong, giận đến mức quay đầu lại dùng tay chỉ Lâm Lam nói: "Có can đảm thì để lại tên với ký túc xá chuyên ngành, tôi tới tìm cô đấu!"

Một khi Lâm Lam tức giận thì rất dễ dàng bị người khác khiêu khích, không muốn nghĩ nhiều, "xẹt xẹt" cô viết tên và khu ký túc xá chuyên ngành lên trên quyển vở, còn ghi số di động của mình ở phía dưới, xé ra rồi dùng sức nhét vào trong tay của Tô Ngọ Dương, nói: "Tôi chờ cậu tới tìm tôi, xem ai sợ ai!"

Mấy ngày sau, Lâm Lam nhận được điện thoại của Tô Ngọ Dương, nói cậu ta đúng hẹn tới đấu với mình. Lúc Lâm Lam nghe điện thoại xong thì cả người cũng mờ mịt, nhớ tới ngày đó cô bị tức điên lên rồi, nếu không thì sẽ không hành động điên rồ như vậy, đấu với một nam sinh, cô nhất định là điên rồi! Nhưng từ trước đến giờ cô rất sĩ diện, đã nói rồi sao có thể thu hồi, đến nước này cô cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng.

"Này, cậu nói hình thức đấu đi?" Lâm Lam đúng giờ đi tới chỗ hẹn, thấy Tô Ngọ Dương và Bạch Nham đã sớm chờ ở đó, hai tay ôm ngực hỏi.

"Ngọ Dương, vẫn nên thôi đi, chúng ta đi thôi? Đừng ầm ĩ nữa!" Bạch Nham đứng bên cạnh Tô Ngọ Dương, lo lắng nói.

Tô Ngọ Dương quay đầu lại nói với Bạch Nham: "Bạch Nham, yên tâm đi, mình tự có chừng mực. Mình sẽ không bỏ qua cho con nhóc này!" Nói xong lại quay đầu lại đối với Lâm Lam nói: "Tôi nhìn bộ dạng này của cô chắc cũng không đánh được mấy cái, đấu rượu thì sao hả? Người nào thua người đó nhận lỗi!"

Lâm Lam vốn có hơi lo lắng, vừa nghe Tô Ngọ Dương nói vậy trong lòng cười thầm, "Được, người nào thua người đó nhận lỗi!"

"Quán bar trước cổng trường học!" Tô Ngọ Dương vừa nói vừa đi về phía cổng.

"Ngọ Dương ——" Trong lòng Bạch Nham không yên, lo lắng gọi Tô Ngọ Dương.

"Sao hả, biết sự lợi hại của tôi chưa? Bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đó, lát nữa bạn học của cậu phải cõng cậu về! Tôi nhìn cậu ta gầy yếu như vậy chắc cõng cậu không nổi quá?" Lâm Lam uống một hơi hết chai bia thứ chín, khinh thường nói với Tô Ngọ Dương.

Tô Ngọ Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Lam, âm thầm hối hận không nên xem thường cô, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Lam sau đó cầm chai bia lên uống.

"Được rồi, Ngọ Dương, chúng ta về thôi?" Bạch Nham cướp chai bia trong tay Tô Ngọ Dương, khuyên nhủ.

"Không, đã đến mức này rồi sao mình có thể nuốt trôi cơn tức này chứ! Mình không muốn bị một con nhóc xem thường!" Nói xong đoạt lại chai bia trong tay Bạch Nham, uống "ừng ực".

"Lâm Lam, nghĩ gì mà nhập thần như vậy?!" Bạch Nham chuẩn bị xong bữa tối, đi ra phòng bếp thì nhìn thấy Lâm Lam ngồi thất thần trên ghế sô pha.

Lâm Lam lấy lại tinh thần, không chút để ý cười cười, nhàn nhạt nói: "Nhớ lại tình cảnh chúng ta quen biết năm đó."

Vẻ mặt Bạch Nham buồn bã, ngay sau đó liền cười nói: "Khi đó hai người rất bướng bỉnh, nhất định phải phân thắng bại, kết quả hại mình anh kéo hai người về, mệt gần chết, còn bị bác gái quản lý ký túc xá nữ sinh phê bình một trận!"

Lâm Lam buông gối ôm trong tay ra, đứng lên nói: "Khi đó còn trẻ tuổi, cho rằng thế giới luôn chuyển động xung quanh mình, làm việc gì cũng thích phân thắng thua. Bây giờ mới biết không hạnh phúc, thắng thì có ích lợi gì chứ?"

Bạch Nham há miệng nhưng không biết nên nói gì, việc đời xoay vần, việc đời thay đổi, hai thiếu niên bướng bỉnh ngày trước đã xa rồi.

"Bạch Nham, cơm tối làm xong chưa? Em đói rồi." Đi tới trước bàn Lâm Lam quay người lại, dịu dàng nói với Bạch Nham.

Bạch Nham nhìn Lâm Lam đứng trước mặt anh, dịu dàng cười với anh, cảm giác thỏa mãn lan ra trong lòng. Nhiều năm rồi, anh không nhớ rõ mình đã tưởng tượng ra cảnh này biết bao nhiêu lần, bây giờ Lâm Lam chân thật đứng trước mặt anh, làm vợ của anh, dịu dàng nói với anh cô đói bụng.

Bạch Nham vui vẻ vừa nói vừa đi vào phòng bếp, "Ừ, lập tức xong ngay, em ngồi xuống trước đi, chờ anh bưng ra là được rồi."

Lâm Lam nhìn Bạch Nham hào hứng, trong lòng một hồi ấm áp một hồi mất mác, Bạch Nham rất tốt, cô không biết mình có thể yêu anh giống như vậy được hay không nữa.

"Đây là khoai tây nghiền, anh biết em thích ăn hành là nên cho vào rất nhiều." Bạch Nham đặt tô khoai tây nghiền trước mặt Lâm Lam sau đó vội vàng vào phòng bếp, "Đây là thịt kho tôm, cũng là món em thích ăn nhất." "Đây là cá nướng, anh biết em cũng thích ăn." Bạch Nham bất diệc nhạc hồ* ra vào phòng bếp, trong nháy mắt trên bàn bày đầy món ăn ưa thích của Lâm Lam.

*bất diệc nhạc hồ: làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nổi quên cả trời đất

Lâm Lam nhìn một bàn đồ ăn, lại nhìn bộ dáng Bạch Nham bất diệc nhạc hồ không biết nên nói gì, chỉ cầm đũa lên nếm từng món ăn một, nếm xong một món ăn liền hài lòng gật đầu cười với Bạch Nham.

Bạch Nham nhìn vẻ mặt của Lâm Lam lộ ra hài lòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười giống như một đứa bé.

"Lâm Lam, ăn ngon thì ăn nhiều một chút!" Bạch Nham lại gắp một miếng thịt vào trong chén của Lâm Lam.

Lâm Lam nhìn chén đã cao ngất của mình, cười bất đắc dĩ nói với Bạch Nham: "Bạch Nham, anh cũng ăn đi, đừng chỉ quan tâm tới em!"

Bạch Nham lại gắp một con tôm lột vỏ xong rồi bỏ vào trong chén của Lâm Lam, "Anh không đói, chỉ muốn nhìn em ăn."

Bạch Nham vừa nói xong Lâm Lam liền "Xì" cười nói: "Sao có thể không đói được, bận rộn trong phòng bếp cả buổi chiều! Với lại, em ăn cơm có gì đẹp để nhìn chứ?"

Lâm Lam nói vậy khiến Bạch Nham hơi xấu hổ, gãi gãi ót nói: "Lần đầu tiên em ăn đồ anh làm, anh hơi hưng phấn nên. . . . . ."

Lâm Lam bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nhanh ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội lạnh, với lại một mình em sao ăn hết nhiều đồ như vậy được!"

"Ừ, vậy anh ăn!" Lúc này Bạch Nham mới cầm chén lên nhanh chóng ăn.

Lâm Lam nhìn Bạch Nham ngồi đối diện, trong lòng hơi chua xót, nhớ lại lần đầu tiên cô nấu cho Tô Ngọ Dương ăn, cũng giống như bộ dáng bây giờ của Bạch Nham. Bây giờ cô có Bạch Nham nấu cho cô ăn, có phải anh ấy cũng đang ăn bữa tối do người phụ nữ khác chuẩn bị không?

"Sao vậy?" Bạch Nham nhìn vẻ mặt của Lâm Lam có chút không bình thường, quan tâm hỏi.

Lâm Lam vội vàng lấy lại tinh thần, gắp con tôm mà Bạch Nham bỏ vào chén nhét vào miệng, vừa ăn vừa nở nụ cười thỏa mãn nói: "Bạch Nham, không ngờ tay nghề của anh lại giỏi như vậy!"

Bạch Nham nghe Lâm Lam khen tay nghề của mình, cười giống như một đứa con nít.

Lâm Lam nhìn nụ cười ngây thơ của Bạch Nham cũng cười theo.

Hạnh phúc có đôi khi thật ra rất đơn giản, có thể chỉ là một nụ cười.

Sau khi ăn xong Lâm Lam và Bạch Nham ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, trong một lúc im lặng không nói gì.

"Lâm Lam, em ở nhà một mình vào ban ngày không sao chứ?" Bạch Nham lên tiếng phá bỏ không khí ngột ngạt này trước.

Lâm Lam nhìn chằm chằm màn ảnh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Bạch Nham thấy thái độ không để bụng của Lâm Lam, há miệng ra rồi đóng lại.

"Lâm Lam, anh cảm thấy vẫn nên tìm một bảo mẫu tới có vẻ yên tâm hơn." Bạch Nham suy nghĩ nhiều lần, vẫn lo lắng nói.

Lâm Lam giật mình quay đầu lại nhìn Bạch Nham, sau đó cười nói: "Bạch Nham, không cần phiền phức như vậy, em cũng không phải là đứa bé, một mình ở nhà nhàn rỗi có thể có chuyện gì chứ?"

"Bây giờ em đang có thai lại ở nhà một mình nên anh lo lắng."

Lâm Lam an ủi vỗ vai Bạch Nham, nói: "Yên tâm đi, em là người như thế nào anh còn không rõ sao, không sao đâu!"

Bạch Nham cầm tay Lâm Lam đặt trên vai mình, nhìn Lâm Lam nghiêm túc nói: "Anh nghiêm túc. Nếu em không đồng ý, vậy thì anh chỉ có thể ở nhà với em!"

Lâm Lam làm vẻ mặt anh nhất định phải làm như vậy nhìn Bạch Nham, Bạch Nham dùng sức gật đầu với cô một cái. Lâm Lam bất đắc dĩ vỗ ót một cái, thở dài một hơi, nói: "Được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.