Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 31: Chương 31




Vì đêm qua không nghỉ ngơi tốt, vẻ mặt bốn người đều hốc hác lên máy bay. Lúc này, Tô Ngọ Dương ngồi cùng hàng với Lý Tử Nhiễm, mà phía sau bọn họ là Lâm Lam và Bạch Nham.

Tô Ngọ Dương vốn muốn ngồi cùng một chỗ với Lâm Lam, tiếc rằng hình như Lâm Lam cố ý tránh anh, mà dường như Bạch Nham cũng bắt được điểm này nên lúc nào cũng ở bên cạnh Lâm Lam, không cho Tô Ngọ Dương một cơ hội nào tiếp xúc với Lâm Lam. Không có cách nào nên mới có tình cảnh như bây giờ.

"Ngọ Dương, đừng quay lại nhìn nữa, nói thế nào thì bọn họ vẫn là vợ chồng, chỉ cần một ngày Bạch Nham chưa ký tên lên tờ giấy thỏa thuận ly hôn, anh không thể có cơ hội. Suốt đường đi Lâm Lam luôn luôn cố ý xa lánh anh!" Lý Tử Nhiễm nhìn Tô Ngọ Dương liên tục quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Tô Ngọ Dương không kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Lý Tử Nhiễm nói: "Tử Nhiễm, lúc đầu tôi còn cảm thấy hai năm qua cô cũng đối xử với tôi thật lòng, dịu dàng, quan tâm chăm sóc, khéo hiểu lòng người, hoàn toàn không tùy hứng, ngang ngược như trước kia, cho rằng trong hai năm này có lẽ cô thật sự đã trưởng thành, sao tôi vừa khôi phục trí nhớ, cô lại bắt đầu khôi phục lại bản tính rồi hả? Với lại còn học được cách nói chuyện cay nghiệt!"

Tô Ngọ Dương nói xong, Lý Tử Nhiễm không trả lời được, cắn răng hung hăng nói: "Anh ——" sau đó không có tiếng gì nữa.

"Nếu không phải tính tình hiện tại này của cô, chắc cũng đã sớm tìm được người thích cô rồi! Tử Nhiễm, sửa đổi tính tình của cô đi?"

Lý Tử Nhiễm nghe Tô Ngọ Dương nói, mở to mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh.

"Cô không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, đó là lời từ đáy lòng của tôi. Hai năm qua cô đối xử với tôi thế nào, tôi hiểu, có vài thứ không chân thật, có vài thứ cũng không giả. Sửa đổi tính tình của cô một chút, không sợ không tìm được người tốt hơn tôi." Tô Ngọ Dương thấy Lý Tử Nhiễm nhìn mình chằm chằm, biết cô hiểu sai ý của mình, liền giải thích.

"Không cần, em là người cố chấp, coi trọng một cái gì đó liền nhất định phải lấy cho bằng được!" Lý Tử Nhiễm quay đầu lại, hung hăng nói.

Tô Ngọ Dương thấy Lý Tử Nhiễm như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, giữa anh và Lý Tử Nhiễm tuyệt đối không thể, anh không thể sống cùng với một người tự tay phá hủy cuộc sống hạnh phúc của anh, anh không thể so đo những việc mà Lý Tử Nhiễm đã làm, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không tiếp nhận cô.

"Tiểu Lam, còn mệt thì ngủ một lát nữa đi." Từ sáng đến giờ, Lâm Lam đều là bộ dáng không còn sức sống, suốt đường đi cũng không nói câu nào, Bạch Nham hơi lo lắng nói.

Tuy Lâm Lam ngồi cùng hàng với Bạch Nham nhưng trước sau vẫn luôn duy trì khoảng cách một quả đấm với anh, đầu tựa vào ghế ngồi, cau mày, nhắm mắt lạnh nhạt nói: "Bạch Nham, anh không nên tới!"

"Tiểu Lam, không nên lừa anh chuyện em mang thai, nếu vậy, anh cũng sẽ không. . . . . . Tiểu Lam, em có bằng lòng trở về không? Trở về nhà của chúng ta, chúng ta bắt đầu lại lần nữa." Bạch Nham nghiêng người đưa tay vuốt nhẹ lông mày nhíu chặt của Lâm Lam.

"Bạch Nham, sau này hãy nói đi, bây giờ em không muốn nghe, cũng không muốn nghĩ, đầu óc em bây giờ rất hỗn loạn!" Cảm nhận được nhiệt độ tay của Bạch Nham truyền đến từ lông mày, thân thể Lâm Lam run nhẹ một cái, là nhiệt độ đã từng quen thuộc như vậy!

Tay Bạch Nham đang đặt trên lông mày Lâm Lam ngừng một lát sau đó thả tay xuống, thở dài một hơi thật nhỏ không dễ dàng phát hiện ra, nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi?"

Lâm Lam chỉ "Ừ" nhẹ một tiếng cũng không nói thêm gì nữa, trên đường đi, vì để Tô Ngọ Dương hết hy vọng nên cô cố ý thân thiết với Bạch Nham, sự tin tưởng giữa cô và Bạch Nham cũng đã không còn, với Bạch Nham yếu đuối, ở trước mặt Vệ Tương Lan anh có thể lại làm ra được quyết định gì đây? Lúc này lại nói bắt đầu lần nữa, có lẽ ngay sau đó anh lại dao động, anh vẫn còn yếu đuối giống lúc còn học đại học! Nhưng Tô Ngọ Dương thì khác, anh ấy không hết hy vọng thì sẽ không buông tay, mà bây giờ có thể để anh ấy hết hy vọng cũng chỉ có Bạch Nham. Nghĩ tới những chuyện này, lông mày đang nhíu thật chặt của Lâm Lam được Bạch Nham vuốt nhẹ.

Sau khi máy bay hạ cánh, mấy người Lâm Lam, Bạch Nham liền chạy thẳng tới trạm xe lửa, con đường nhanh nhất đi từ thành phố H tới quê Lâm Lam chính là đi xe lửa. Còn Lý Tử Nhiễm thì tự mình lái xe về nhà.

Trên xe lửa, Lâm Lam, Bạch Nham lại ngồi cùng với nhau, còn Tô Ngọ Dương thì ngồi đối diện Lâm Lam, suốt đường đi tinh thần Lâm Lam không tốt, đầu vẫn đau từ lúc sáng tới bây giờ. Bạch Nham vẫn luôn không ngừng giúp Lâm Lam xoa huyệt thái dương, còn Lâm Lam thì vẫn cau mày, hai mắt vô thần.

Tô Ngọ Dương ở một bên nhìn bọn họ, thấy Bạch Nham có thể vì Lâm Lam làm những việc này, thế mà anh lại chỉ có thể ở một bên nhìn bọn họ, trong lòng không tránh được hơi khó chịu. Hai năm trước, nếu không phải anh mất trí nhớ thì người ở bên cạnh Lâm Lam từ đầu đến cuối phải là Tô Ngọ Dương anh, vậy mà, hiện tại Lâm Lam xảy ra chuyện như vậy, anh muốn nói với Lâm Lam những lời đó, anh muốn cùng Lâm Lam bắt đầu lại lần nữa nhưng chỉ có thể chờ tất cả mọi chuyện đều chuyển biến tốt đẹp mới được.

"Nếu như đây là kết cục tốt nhất, vì sao anh vẫn không quên được em. . . . . ." Lúc này di động Bạch Nham đột nhiên vang lên, ba người lập tức ngồi thẳng người lên, nhìn di động trong tay Bạch Nham.

Bạch Nham mở nắp di động lên, là Thiện Ngọc Lan gọi tới, trong lòng tràn ra một dự cảm xấu, nhưng vẫn cười với Lâm Lam, an ủi nói: "Là bà nội, có lẽ bệnh tình ông nội chuyển tốt, bà nội sợ em thấp thỏm lo lắng nên gọi tới." Sau đó bấm nút nghe, nhưng trong lòng lại căng thẳng, hít thở cũng có chút nặng nề.

"Alo, bà nội, ông nội sao rồi? Cháu và Tiểu Lam đang trên xe lửa, khoảng một tiếng nữa là có thể. . . . . ." Lời còn chưa dứt, sắc mặt Bạch Nham trắng bệch, ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Lam, anh nên nói với cô tin tức này sao đây?

"Bạch Nham, có phải ông nội bị làm sao không? Anh đưa điện thoại cho em, em muốn nói chuyện với bà nội!" Lâm Lam vừa thấy vẻ mặt thấp thỏm của Bạch Nham, gấp đến mức đứng dậy muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Bạch Nham.

"Tiểu Lam, trước tiên em đừng kích động, bà nội cũng có lời muốn nói với em." Bạch Nham nhìn dáng vẻ kích động của Lâm Lam, lo lắng nói, đưa di động cho cô.

"Alo, bà nội! Cháu là Tiểu Lam, bà nội, ông nội sao rồi? Ông nội đâu, ông nội có thể nghe điện thoại không? Cháu muốn nghe giọng nói của ông nội!" Tay Lâm Lam run run vừa nhận lấy điện thoại liền kích động nói một hơi, giọng nói vẫn run run.

Trong điện thoại truyền tới giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Thiện Ngọc Lan, trong giọng nói tràn đầy đau buồn cũng tràn đầy sự quan tâm. Nghe từng chữ từng chữ Thiện Ngọc Lan nói, Lâm Lam vô lực ngã ngồi xuống ghế, điện thoại tuột khỏi tay cô, lúc này Lâm Lam không biết mình nên nghĩ gì, nói những gì, trong nháy mắt sự bi thương lan tràn ra toàn thân, lúc này cô rất muốn khóc lớn tiếng, trong lòng nặng nề, áp lực, cô chỉ có thể cảm giác từng trận từng trận đau đớn, ngay cả khóc cũng không được. Cô cần dùng phương thức nào mới có thể phóng ra tất cả bi thương trong lòng đây? Trong đầu tràn đầy sợ hãi, ùn ùn kéo tới đánh về phía cô.

Ông nội của cô, là người sống cùng cô hai mươi mấy năm, là ông nội chăm sóc cô hai mươi mấy năm, đã qua đời rồi, sau này cô không được nghe giọng nói của ông nội nữa rồi, không được nhìn thấy ông nội, cũng không thể giống như khi còn bé được ông nội ôm chặt vào lòng nữa rồi!

Ông nội của cô, là người luôn đứng ở trước cửa chờ cô tan học về, sẽ lấy cặp xách trên lưng cô xuống rồi cầm trên tay, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó nói: "Hôm nay Lâm Lam nhà chúng ta về trễ, có phải ở trường học không ngoan nên bị cô giáo giữ lại đúng không?" Nụ cười hiền lành trên mặt ông nội đã từng là ánh mặt trời của cô. Vậy mà bây giờ ông đã qua đời, đi im lặng như thế, như lúc mặt trời lặn, thế giới luôn yên tĩnh như vậy.

Bạch Nham ôm Lâm Lam thật chặt, đau lòng nói: "Tiểu Lam, muốn khóc thì khóc đi? Khóc ra sẽ khá hơn chút, khóc ra đi, không cần kìm nén."

Nhìn thấy tình huống lúc này, Tô Ngọ Dương cũng đã đoán ra là chuyện gì rồi, muốn an ủi Lâm Lam mấy câu, đành chịu vì có Bạch Nham. Đứng dậy cầm điện thoại rơi trên ghế lên nói: "Alo, bà nội. Cháu là Ngọ Dương, bà yên tâm, có chúng cháu ở đây, Tiểu Lam sẽ không sao đâu. Bà cũng đừng quá đau lòng, nén bi thương, vì Tiểu Lam, vì bản thân, xin bà cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe." Sau đó Tô Ngọ Dương "Dạ" nhẹ mấy tiếng rồi cúp điện thoại.

Lâm Lam tựa vào trong lòng Bạch Nham, toàn thân không thể kiềm chế được run rẩy, rốt cuộc nước mắt cũng từ từ chảy ra, vậy mà Lâm Lam không chút nào cảm giác được sự bi thương, áp lực trong lòng, ngay cả sự sợ hãi cũng giảm bớt. Trong lòng tràn đầy sự bi thương đau buồn nhưng cũng trống rỗng, không có chỗ dựa, cảm thấy sự bi thương đau buồn trong lòng lúc nào cũng có thể căng ra mà phá vỡ, cũng có lẽ là sự trống rỗng hao mòn cho tới chết. Cái cảm giác sợ hãi sẽ không còn gặp lại được một người luôn vây quanh cô, thì ra trên thế giới này, chuyện kinh khủng nhất không phải là mình chết đi, mà là nhìn người thân nhất rời đi, sau này sẽ không còn gặp lại nữa, gặp lại nhưng cũng sẽ không còn gặp lại nữa.

Tô Ngọ Dương ngồi đối diện nhìn Lâm Lam và Bạch Nham, nghĩ muốn lúc này ở bên cạnh Lâm Lam cho cô dựa vào, người an ủi cô đã không phải là anh, không khỏi đau thương quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Trong lòng buồn phiền, hóa ra hai năm qua, Lâm Lam đã không cần dựa vào anh, đã không cần anh an ủi, hai năm, thì ra có thể thay đổi nhiều như vậy, khiến người yêu biến thành người lạ, khiến lời thề non hẹn biển giống như hoa tàn. Hai năm, đủ để một người học được mạnh mẽ, cũng đủ để làm thói quen trong cuộc sống của một người không có một người khác, thì ra hai năm, cuối cùng cũng không phải là 730 ngày, lại càng làm cho tình cảm trong lòng kia vượt qua đau thương, lại mãi mãi không xóa đi được vết sẹo trong lòng kia.

Đến trạm xe lửa đã là ba giờ chiều, mặt trời còn treo trên trời, đã có xu hướng bắt đầu lặn dần, ánh sáng mặt trời chiếu trên người cũng đã không đủ để làm một người cảm thấy ấm áp, gió lạnh đầu mùa đông thổi qua cũng đã mang đi một chút ấm áp này rồi.

Tô Ngọ Dương xách hành lý đi tuốt ở đằng trước, phía sau anh là Lâm Lam đang dựa nửa người vào Bạch Nham, bước chân lảo đảo, Bạch Nham đỡ cô, không ngừng nhỏ giọng an ủi bên tai cô. Tô Ngọ Dương đón một chiếc xe, ba người lên xe, nói địa chỉ sau đó xe chạy thẳng về phía bệnh viện.

Bạch Nham nhìn Lâm Lam tựa vào trong lòng mình, mặc dù đã ngừng khóc nhưng cô mở mắt to quá mức, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước. Bạch Nham vuốt nhẹ tóc Lâm Lam, tóc rất suông, xõa trên lưng cô, mềm mại không có sức sống, giống như lúc này cô không có sức tựa vào trong lòng của anh.

Xe chậm rãi dừng lại, Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

Bạch Nham cảm giác được cả người Lâm Lam lại bắt đầu không thể kiềm chế được run rẩy, nắm tay anh một lần lại một lần siết chặt, nắm tay cô thật chặt, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ luôn cùng em, Tiểu Lam."

Lâm Lam xuống xe, hít một hơi lấy lại tinh thần, cô biết lúc này mình phải kiên cường, cô không thể để bà nội phân tâm lo lắng cho cô. Sửa sang bản thân lại một chút, chỉnh lại tóc một chút làm cho cả người xem có chút tinh thần xong, Lâm Lam nói với Bạch Nham và Tô Ngọ Dương bên cạnh: "Đừng lo lắng, em không sao."

Vừa vào bệnh viện, một mùi thuốc nồng nặc liền đập vào mặt Lâm Lam, Lâm Lam ngửi không quen, ho nhẹ mấy cái lùi về sau mấy bước, mùi thuốc trong bệnh viện mãi mãi làm cô cảm thấy kinh khủng, cô vẫn nhớ khi còn bé lúc cha mẹ qua đời cô chính là ngửi mùi này, mang theo sự vô lực cùng tuyệt vọng của loài người. Đi bên cạnh cô, Bạch Nham nắm tay cô tỏ ý cô không cần sợ. Mà Tô Ngọ Dương chỉ nhìn Lâm Lam, trên mặt vẫn luôn là nụ cười an tâm giống như cô nhìn thấy trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.