Một ngày hái được rau dại, mấy người hưng phấn trở về Lê gia, nhưng mà đẩy cửa sân, mọi người liền ngây ngẩn.
Nhìn lướt qua sân hỗn độn, rau dại bọn họ cực cực khổ khổ hái về rối loạn lung tung mà nằm trên mặt đất, Lâm Mặc buông cái sọt, không nói một lời mà hùng hổ nhìn Phương Hoa cùng Hứa thị bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời.
Tô Lê vừa thấy Phương Hoa cùng Hứa thị liền biết chuyện bọn họ làm buôn bán đã bị người Lâm gia đã biết, không có lợi thì không dậy sớm, nếu không phải thấy được có thể có lợi, Lâm gia bọn họ sẽ không giống ruồi bọ dính chặt không buông.
Nhưng nhìn sân viện hỗn độn, vẻ mặt đầy phẫn nộ của Lê thẩm, vẻ mặt sợ hãi Lâm Tiểu Bút và Lâm Tiểu Chỉ tránh ở phía sau Lê thẩm, Tô Lê vẫn tức giận không thể nhịn được.
Vẻ mặt đau lòng ôm lấy Tiểu Bút Tiểu Chỉ đáng thương, muốn khóc nhưng lại không khóc, Tô Lê nhẹ nhàng mà vuốt ve phía sau lưng hài tử, muốn trấn an các nàng.
Sáng sớm Lê thúc liền ra ngoài ruộng làm việc, bằng không cũng không đến mức làm Phương Hoa cùng Hứa thị kiêu ngạo như vậy.
"Tiểu Lê, ngươi đem Tiểu Bút Tiểu Chỉ mang vào đi." Nhìn thấy mấy người trở về tới, Lê thẩm cũng yên lòng, nhắc nhở Tô Lê.
"Không được, Tô thị ngươi không thể đi, hôm nay tìm chính là ngươi." Hứa thị căn bản đã bị ánh mắt sắc bén của Lâm Mặc dọa sợ, nhưng thấy Tô Lê muốn mang theo hài tử vào phòng, vội vàng kêu lên.
Tô Lê trước nay đều không sợ Hứa thị ngoài mạnh trong yếu, cũng không có tính muốn vào phòng, đem Tiểu Bút Tiểu Chỉ giao cho Lê Nguyệt, phân phó người về phòng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Hứa thị, buồn cười hỏi: "Nha, đại tẩu, không có việc gì không đến chùa, tới đây tìm ta? Đây là thái độ ngươi đến nhà người khác làm khách sao? Thật đúng là mở rộng tầm mắt!"
Hứa thị bị Tô Lê nói có chút chột dạ, nhưng vẫn nhanh chóng thẳng sống lưng, khinh thường nói: "Được rồi, Tô thị, ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, ta đã hỏi thăm rõ ràng, ngươi và Lâm Mặc mấy ngày nay đều cùng Lê gia hợp tác buôn bán rau dại, ngươi cũng được lắm, khuyến khích Lâm Mặc cùng chúng ta phân gia không nói, cư nhiên làm buôn bán còn tiện nghi người ngoài!"
Phương Hoa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Lúc trước chúng ta liền không so đo, nhưng là tiền mấy ngày nay các ngươi kiếm được liền giao ra đây cho ta, kiếm tiền tiện nghi cho người ngoài, cũng không biết hiếu kính cha mẹ, tin hay không Lâm gia chúng ta cho hưu ngươi? Một nữ nhân, còn dám ở đây đại biểu nam nhân lên tiếng? Ai cho ngươi mặt mũi đó?"
Nói đến chuyện sau, Phương Hoa cùng Hứa thị sắc mặt tham lam đã hoàn toàn không che giấu được.
Thật là bị hai người thần logic làm cho tức cười, Tô Lê bật cười: "Hưu ta? Nếu ta nhớ không lầm, chúng ta đã phân gia, các ngươi có tư cách hưu ta sao? Chỉ cần Lâm Mặc không mở miệng, ta chính là người Lâm gia, nhưng thật ra là ngươi a, cho tới bây giờ cũng chưa phải họ Lâm đâu, ngươi có tư cách đại biểu Lâm gia nói chuyện sao? Lại là ai cho ngươi mặt mũi?"
Phương Hoa chán nản.
Tô Lê đáp lễ Phương Hoa, quay đầu lại đối Hứa thị nói, "Chúng ta bằng bản lĩnh chính mình kiếm tiền, người Lâm gia nên cho cũng chưa nói không cho, ta tiện nghi người ngoài cùng ngươi có quan hệ gì? Ta còn vui vẻ tiện nghi Lê gia, ngươi có thể làm khó dễ được ta?"
Hứa thị cũng bị tức giận liên tục dậm chân, la to: "Ngươi cái người đàn bà đanh đá, tiện nhân...... Nhất định phải cho hưu ngươi, Lâm Mặc, ngươi đem nữ nhân này hưu cho ta, bằng không ngươi đừng mơ tưởng lại bước vào Lâm gia ta một bước!"
Tô Lê chửi thầm: Tự mình cảm giác thật đúng là tốt đẹp, ai muốn bước vào đại môn Lâm gia ngươi a? Mặt thật dày!
Lâm Mặc cũng không nói nhiều, một tay chỉ vào cửa viện, lạnh lùng thốt: "Lăn!"
Phương Hoa bị khí thế của Lâm Mặc làm sợ, nhịn không được lui về phía sau một bước, mạnh miệng nói: "Lâm Mặc ngươi dám đuổi ta đi? Ngươi tin hay không......" Lời nói cũng chưa nói xong đã bị Đại Minh giơ lên cái cuốc dọa sợ, vội vàng mang theo Hứa thị tè ra quần mà chạy ra đi, ngẫm lại lại cảm thấy không cam lòng, ở cửa Lê gia mắng hồi lâu, nhưng không có ai để ý tới bọn họ, đành phải miệng đắng lưỡi khô mà về nhà.
Ở trong suy nghĩ Đổng Trân Trân, Lâm Mặc vẫn luôn đều an an ổn ổn ở Lâm gia, đối với Lâm gia nhất định là có cảm tình, là Tô Lê dạy hư hắn, làm hắn đưa ra phân gia, thậm chí làm hắn lạnh lùng đối chính mình.
Chỉ cần Lâm gia ra mặt, nhất định sẽ làm Lâm Mặc hưu Tô Lê, đến lúc đó nàng liền có thể gả cho Lâm Mặc.
Nhưng nàng căn bản hoàn toàn không hiểu Lâm Mặc, vì gả cho Lâm Mặc không từ thủ đoạn, không biết Lâm Mặc căn bản không thèm để ý Lâm gia, cũng không phải là người sẽ bị người khác dắt mũi đi, cho nên nước cờ châm ngòi ly gián nàng đắc ý dào dạt căn bản không có tác dụng.
"Thật là xem nhẹ da mặt dày của người Lâm gia, Lê thẩm, bọn họ không làm ngươi bị thương chứ?"
"Không có việc gì, Phương Hoa và Hứa thị kiêu ngạo cũng không dám trực tiếp làm gì ta, chỉ làm cho sân rối loạn, lúc ấy sợ hài tử bị thương nên không ngăn cản bọn họ, ngươi đừng lo lắng." Vỗ vỗ tay Tô Lê, Lê thẩm trấn an.
"Về sau bọn họ lại đến, trực tiếp đánh đuổi đi, cho bọn hắn mặt dày như vậy!" Tô Lê cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn cơm trước, lát nữa còn bận rộn."
Thu thập tốt rau dại hái về hôm nay, ước định xong thời gian hôm sau đi trấn trên, Lâm Mặc liền mang theo Tô Lê cùng hai hài tử về nhà.
Ánh trăng chiếu trên đường nhỏ tối tăm, tản ra ánh sáng dịu dàng, Lâm Tiểu Chỉ và Lâm Tiểu Bút tay nắm tay cười, tung tăng nhảy nhót mà đi ở phía trước, thường quay đầu lại nhìn xem huynh tẩu phía sau, hát ra một hai câu đồng ca.
Trải qua khoảng thời gian này được dưỡng tốt, trên mặt Tiểu Bút Tiểu Chỉ đều có chút thịt, không còn là bộ dáng xanh xao vàng vọt thiếu dinh dưỡng khi Tô Lê vừa tới, tính tình cũng càng thêm hoạt bát, làm Tô Lê vui mừng không thôi.
"Ngày mai ta sẽ đi thư viện thăm Lâm Nghiên." Đột nhiên, Lâm Mặc nhẹ giọng nói một câu.
Sửng sốt một chút, Tô Lê không nghĩ tới Lâm Mặc sẽ cùng nàng nói chuyện trên đường, phản ứng lại đáp: "Được, vậy ngươi mang thêm đồ ăn và bạc cho hắn."
Cùng tửu lầu Minh Châu ước định năm ngày kết sổ một lần, cho nên bọn họ đã có được số tiền đầu tiên, mấy ngày cũng có được nhiều hơn 3 lượng.
Giấy và bút mực đều phải mua, bọn họ còn tiếp tục nỗ lực a!
"Ân."
"Rau dại làm được không sai biệt lắm, kế tiếp cũng không làm thêm được món mới nữa, nên bắt đầu làm mộc nhĩ và nấm."
"Được, cái này ngươi làm chủ."
"Mộc nhĩ cùng nấm cách làm nhiều hơn một ít, hơn nữa món ăn mặn sẽ càng tốt, giá cả bán cũng cao chút. Bất quá ta đem cách làm dạy cho đầu bếp, lúc sau cái sinh ý này có thể giao cho Đại Minh xử lý, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Có thể, Đại Minh là người đáng tin cậy."
"Chúng ta kế tiếp có thể làm sinh ý thảo dược, mấy ngày nay ta vào núi thấy thật nhiều thảo dược, cũng hái không ít, xử lý đã không sai biệt lắm, có thể lên trấn trên cùng y quán nói chuyện."
"Hảo, đến lúc đó để ta nói đi."
Câu được câu không mà trò chuyện, cơ hồ đều là Tô Lê nói, an bài kế hoạch kế tiếp, Lâm Mặc chỉ là thường thường đáp lời, ngẫu nhiên đưa ra chủ ý.
Ánh trăng đem bóng của hai người kéo dài, tiếng kêu của dế mèn, tiếng ca của hài tử, tiếng phu thê thì thầm nói nhỏ nhẹ, bình đạm mà lại chân thật.
================================
Hết chương 14.