Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 62: Chương 62




Tiếng phanh gấp kết thúc, anh nằm đó, ko một dòng máu chảy, nhưng ko có một dấu hiệu nào cho thấy anh tỉnh dậy. Nó ko kịp dựng xe vội vàng chạy lại nâng anh dậy, nhưng anh quá cao lớn, lại thêm anh mắc kẹt giữa chiếc xe làm cho nó ko thể xoay sở được. Đưa ánh mắt cầu cứu người đi đường, ko một ai chạy lại giúp nó, họ cứ đứng đấy nhìn nó, nhìn anh rồi lại nhìn người thanh niên từ trong ngõ lao ra ko làm chủ tốc độ.

Mũ bảo hiểm của anh vỡ vụn, một mảnh đâm vào phía má phải anh, lúc này nó mới nhìn thấy máu trào từ trong miệng anh ra. Nó ra sức vỗ vào má anh để gọi anh tỉnh dậy nhưng có lẽ tất cả những gì nó làm đều vô nghĩa, một lần nữa nó hướng ánh mắt những người đứng xem cầu xin:

- Làm ơn, hãy gọi cấp cứu dùm tôi.

Lạ lùng rằng nó ko hề rơi một giọt nước mắt nào, bằng mọi cố gắng, nó lôi anh ra khỏi chiếc xe đó ko kịp chờ xe cấp cứu đến, nó vẫy một chiếc taxi nhưng chẳng có chiếc nào đứng lại cả. Ko nghĩ được gì nhiều nó làm liều đứng ra giữa đường chặng một chiếc xe, nhưng khi nó quay sang đỡ anh vào xe thì chiếc xe ấy lại phóng vụt đi mất. Chẳng lẽ đây chính là tình người ư? Thấy chết mà ko cứu, hay họ sợ máu của anh làm bẩn đến xe của họ? Đến giờ thì nó mới hiểu được hai chữ tình người ở Việt Nam. Nếu như hiện giờ nó ở Pháp thì có lẽ đã khác. Đang ko biết phải làm thế nào thì một người hàng xóm cạnh nhà bà nội nó đi qua, thấy nó nên dừng lại hỏi:

- Tuệ Minh, cháu làm gì ở đây thế? Có ai bị làm sao à? - Giọng chú Tuấn - hàng xóm của bà nội nó vang lên.

Nó vui mừng như nắng hạn chờ mưa, vội vàng lên tiếng:

- Chú Tuấn, chú giúp cháu với anh Thái, anh ấy bị tai nan. Cháu cần đưa anh ấy đến trung tâm y tế gần nhất.

Chú Tuấn hình như cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề nên nhanh chóng giục nó:

- Nhanh lên, đỡ nó lên đây chú sẽ chở đi.

Sau này khi nghĩ lại nó ko biết lúc đó đã làm cách nào để đỡ được anh lên xe chú Tuấn, vừa vào đến bệnh viện huyện ông phó khoa hồi sức cấp cứu đã xua tay nói rằng:

- Cháu nên đưa bệnh nhân lên tuyến trên may ra còn cứu được, ở đây trang thiết bị ko đầy đủ. Tranh thủ thời gian đưa ngay đi còn kịp.

Nó hiểu điều này chứ, nhưng nó cần kiểm tra xem anh có bị ảnh hưởng gì đến não bộ ko? Nhìn bên ngoài thì ko có bất kỳ một chấn thương nào nhưng một cú va chạm mạnh như thế mà một phần đầu anh bị đập xuống đường, chiếc mũ bảo hiểm cũng vỡ tan thì nó tin rằng tình trạng của anh cực kỳ nguy hiểm. Một chiếc taxi tiến lại phía nó ra hiệu nó cho anh lên xe. Nó quay qua chú Tuấn nói:

- Cảm ơn chú đã đưa cháu đến đây. Chú quay về thông báo với gia đình cháu giúp cháu, nói với ba cháu rằng mang tất cả tiền mặt hiện tại có trong nhà vào bệnh viện nơi cháu công tác nhé.

Chú Tuấn gật đầu rồi ra về, còn nó và anh lên xe đi theo hướng ngược lại. Nó hướng anh chàng lái taxi nói:

- Viện quân y 103, càng nhanh càng tốt.

Anh chàng lái taxi như hiểu được tầm quan trọng của vấn đề nên ko nói thêm câu gì mà chăm chú lái xe. Ở trên xe nó nắm tay anh lạnh ngắt ko ngừng thì thầm vào tai anh:

- Cố lên anh nhé, anh nhất định phải sống, nhất định phải qua khỏi. Chúng ta còn nhiều chuyện chưa nói với nhau lắm, còn nhiều dự định trong tương lai mà chưa làm được lắm. Anh nhất định ko được bỏ em đâu. Nhất định ko được.

Ko một giọt nước mắt nào rơi xuống, có lẽ mọi đau khổ đã được nó nén lại trong lòng. Lúc này đây nó ko được yếu đuối, bên cạnh là một nữa của anh nó còn là một bác sỹ. Nó ko thể yếu đuối lúc này được. Chiếc xe đưa nó và anh đến cổng viện, nhờ anh chàng lái xe cõng anh chạy vào vừa đi nó vừa hét lên:

- Cấp cứu, cấp cứu. Nhanh lên, anh ấy đang nguy hiểm.

Cánh cửa khoa hồi sức cấp cứu bật mở, đập vào mắt nó một vị bác sỹ lạ hoắc, ông ta nhìn nó cất tiếng hỏi:

- Khi anh ta ngã xuống, cháu đã bế anh ta dậy như thế nào? Cháu phải nói rõ vì cách bế như thế nào sẽ cho chúng ta biết có thể cứu được anh ta hay ko?

Nó ko nhìn ông ta trả lời:

- Tôi biết cách xử trí khi gặp một người tai nạn và có nguy cơ chảy máu não. Ông nên cấp cứu cho anh ấy thì hơn là đứng đây hỏi những câu vô nghĩa.

Sau khi đưa anh vào phòng cấp cứu, nó nhanh chóng trở lại khoa của mình và khoác vào chiếc áo blue rồi lại nhanh chóng trở lại khoa cấp cứu. Anh đã được chuyển đi làm các xét nghiệm. Lúc này gia đình nó cũng đã có mặt, ai cũng lo lắng, chỉ có nó là rất bình tĩnh, nó đi theo anh làm tất cả các xét nghiệm.

3h sáng, mọi thứ đang chìm trong giấc ngủ thì nó đang có mặt ở phòng đọc phim. Anh bị dập não phải, máu tụ trong não nằm dải rác ở 4 điểm khác nhau trong não. Nó chưa bao giờ gặp một trường hợp dập não mà có thể sống sót. Lúc này nó thật sự hoang mang, nếu như các trường hợp khác thì đã tử vong ngay trên đường đưa đi cấp cứu, nhưng với anh, hiện tại anh có thể tự thở mà ko cần đến các thiết bị hỗ trợ. Nhưng có điều anh lại ko hề có dấu hiệu của sự hồi tỉnh. Nhìn những vết cấu, để tìm sự sống trên con người anh mà nó sót xa. Nó biết là anh đang rất đau và ko thể tránh khỏi những việc như thế. Lúc bình tĩnh lại nó gọi điện cho giáo sư Phillip:

- Con ko làm phiền bữa tối của ba chứ? - Nó kính cẩn hỏi.

Vị giáo sư hiền từ tốn đáp lại nó:

- Có chuyện gì mà con gọi cho ba giờ này thế? - Ông có một linh cảm đang sảy ra với cô học trò nhỏ - cô con gái mà ông mới có được cách đây ko lâu.

- Con có chuyện muốn nhờ ba giúp, ba sẽ giúp con chứ? - Nó thận trọng hỏi.

- Có chuyện gì thì con mau nói đi, đừng úp mở như thế nữa. Con biết câu trả lời của ba rồi mà.

Nó biết dù có chuyện gì thì vị giáo sư già của nó cũng sẽ hết sức giúp đỡ nó thôi nhưng nó biết bắt đầu từ đâu đây? Hít một hơi thật sâu nó bắt đầu kể lại tất cả và đọc tất cả phim chụp não bộ của Lê Thái cho giáo sư Phillip nghe.

Ông nghe xong bất chợt hỏi nó:

- Theo con kết quả như thế có hoàn toàn chính xác ko? Hướng giải quyết thế nào?

Nó bình tĩnh đáp lại ông:

- Con ko tin vào kết quả hội chẩn của khoa, nhưng giờ con chưa biết nên làm thế nào cả. Ba có thể sang bên này một chuyến được ko? - Nó đột ngột đề nghị.

Giáo sư Phillip biết Lê Thái là một phần ko thể thiếu trong cuộc sống của nó, ông quyết định đến bên đứa con gái bé bỏng của mình, dù ko thể cứu sống chàng trai kia thì ông cũng mong ông được ở bên cạnh nó lúc nó đau khổ nhất. Ông cũng biết nó đang tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật sâu trong lòng nó đang đau, nỗi đau này nó ko thể chia sẻ cùng ai cả.

- Sáng mai ba sẽ mua vé và đáp chuyến sớm nhất. - Ông đưa ra quyết định.

Nó gạt ngay ý kiến của ông bằng một giọng "ra lệnh". Đúng là trong trường hợp này dùng từ "ra lệnh" là đúng nhất.

- Ba hãy chuẩn bị đồ đạc mang theo đi. 30 phút nữa sẽ có người đón ba tại cửa và đưa ba sang đây luôn. Gia đình chị dâu con đã chuẩn bị máy bay riêng để đón ba rồi. Con xin lỗi vì sự quyết định ko hỏi ba này nhưng do con ko thể chờ đến hết ngày mai mới gặp ba được nên đành phải đưa ba vào thế bị động như vậy.

Giáo sư Phillip lắc đầu kêu trời, ko biết cái tính này nó học từ ai đây. Nó đã sắp xếp như thế ông có thể từ chối được ko đây?

Trường hợp của anh ko thể mổ để hút máu tụ ra ngoài một phần vì những điểm máu tụ nằm dải rác khắp não bộ, một phần vì não phải của anh bị dập hoàn toàn ko thể đưa que dò vào được. Như vậy nên phải dùng kháng sinh liều cao, và thuốc làm tan máu tụ trong não. Giáo sư Phillip ở lại tham gia hội chẩn 5 ngày rồi về nước, ông cần liên hệ với các hãng dược phẩm hàng đầu thế giới để có thuốc cứu sống một nửa quan trong của con gái ông.

Ba mẹ anh biết chuyện, dường như chuyện anh bị tai nạn ko phải là một cú sốc với họ. Họ vẫn bình thường như ko sảy ra chuyện gì cả, ko lo lắng, ko quan tâm . . . Thậm chí ko chăm nom anh, mọi việc đều chỉ có gia đình nó lo, từ tiền thuốc đến người trông nom anh.

Cứ tối đến dường như những cơn đau kéo về, nó làm anh ko thể nằm im, buộc lòng những bác sỹ nơi đây phải ra chỉ định buộc tay chân anh vào thành giường. Nhìn anh ko khác gì một tù nhân bị giam giữ.

Hơn một tuần anh vẫn ko có dấu hiệu tỉnh lại, thân người anh bây giờ thâm tím những viết cấu, nhưng biết làm sao khi đó là cách duy nhất để tìm kiếm dấu hiệu tỉnh lại. Cuộc hội chẩn mới nhất kết luận có thể anh sẽ phải sống cuộc sống thực vật suổt đời, y học đã làm hết cách có thể. Anh sống được đã là một kỳ tích rồi, vậy nên ko ai cũng an ủi nó ko nên mong chờ thêm một kỳ tích nào xuất hiện nữa.

Nghe những lời nói đó, nó tưởng chừng như ko thể đứng vững. Nó nhìn đôi bàn tay của mình, nó đã từng dùng đôi bàn tay này cứu sống biết bao nhiêu cuộc đời, vậy tại sao ông trời trêu ngươi nó cứ để những người nó yêu thương ra đi mà ko thể làm được điều gì? Đầu tiên là bác Tâm, sau đó là ông ngoại bây giờ là anh. Nực cười, thật sự nực cười, chờ đến kỳ tích xuất hiện sao? Cuộc sống đâu phải là cổ tích mà có kỳ tích xuất hiện cơ chứ? Nếu ko có kỳ tích thì ko lẽ nó sẽ mất anh mãi mãi sao?

Dòng nước mắt lúc này nó ko ngăn được nữa, nhận bao lời c-hửi rủa từ phía gia đình anh nó ko khóc, những giọt nước mắt đó nó nuốt sâu vào tim. Nó ko cho phép mình yếu đuối trước mặt gia đình họ. Những lời gia đình họ nói có chăng là sự thật? Rằng "vì yêu nó, vì ở bên nó nên anh mới có kết quả của ngày hôm nay?" Nó thật sự ko muốn tin, nó tin là ko phải mệnh nó khắc mệnh anh, nó ko tin là tên thầy bói kia nói đúng.

Mỗi tối nó đều ngồi bên cạnh anh, kể cho anh đủ thứ chuyện trên đời, đọc cho anh nghe từng dòng tin tức mỗi ngày. Nó biết anh vẫn đang nghe nó nói nhưng biết khi nào anh mới tỉnh dậy đây? Tối nay nó lại ngồi bên anh, nó muốn anh tỉnh dậy người đầu tiên anh nhìn thấy phải là nó. Nó lại bắt đầu nói chuyện với anh:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.