Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 67: Chương 67




Khi anh vừa ăn hết bát cháo thì người nhà bệnh nhân giường bên cạnh bước vào trên tay cầm một chiếc bánh mỳ. Nó giật mình khi thấy anh nhìn người thanh niên đó nói:

- Cho Thái ăn với, Thái muốn ăn.

Người thanh niên ấy cũng giật mình với biểu hiện của anh, vì từ khi tỉnh lại ngoài nó và những người thường xuyên chăm sóc anh ra thì hầu như anh ko nói chuyện với bất cứ ai cả. Nó vội vàng đặt bát xuống đi về phía anh.

- Nếu anh muốn ăn thì lát nữa em xẽ mua cho, ngồi đây chờ em một chút nhé. - Nó nói xong định đứng dậy bước đi thì tay nó bị anh và người thanh niên kia giữ lại.

- Em muốn ăn ngay bây giờ cơ, cho em ăn đi. - Anh nắm tay nó lại và nói.

Bất chợt người thanh niên kia lên tiếng:

- Nếu em muốn ăn thì phải giơ tay lên cao, giơ như thế này này. - Vừa nói người thanh niên ấy vừa làm mẫu cho anh.

Nó đứng yên bất động, cứ tưởng rằng người thanh niên ấy sẽ bắt anh phải xin, phải ạ thì mới cho nhưng tại sao lại bắt anh phải giơ tay lên như thế? Nó đang định hỏi lại thì đã thấy anh giơ tay lên, nhưng người thanh niên kia vẫn lắc đầu nói rằng:

- Ko phải giơ tay đấy, phải giơ tay kia.

Nó tức giận nhìn người thanh niên kia rồi nói:

- Anh có cần phải hành hạ người khác như vậy ko? Nếu thật tâm ko muốn cho tôi cũng có thể đi mua được, cớ gì phải lấy anh ấy ra trêu đùa như thế.

Người thanh niên ấy nhìn nó giải thích:

- Mong co đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là muốn giúp anh ta thôi. Cô cũng biết anh ấy vị gãy xương đòn mà, nếu ko vận động từ bây giờ thì tôi nghĩ là cánh tay phải của anh ta sẽ tàn phế đấy. Cô nhìn đi, anh ta bây giờ còn ko thể nâng tay phải lên kia kìa.

Theo tay người thanh niên ấy nó nhìn về phía anh. Anh đang rất khó nhọc để có thể nâng được cánh tay phải của mình lên. Có những lúc anh nhăn mặt lại vì đau, và cái xương bị gãy lại trồi lên, nếu như anh chịu mặc thiết bị bó xương đòn bị gãy thì có lẽ đã ko có di chứng của ngày hôm nay. Nhìn anh đau như thế nó thật sự ko chịu được vội vàng hạ đưa tay hạ cánh tay phải của anh xuống rồi nói:

- Từ từ thôi anh, ngày hôm nay nâng được đến thế này là tốt rồi, ngày mai ta tập tiếp.

Nói xong với anh nó quay qua người thanh niên kia nói tiếng cảm ơn:

- Cảm ơn anh, vì tôi ko để ý nên mới có lời ko phải với anh mong anh bỏ qua cho.

Người thanh niên ấy cũng đáp lại lời nó:

- Ở đây ai cũng biết cô cả, ai cũng thương cho hoàn cảnh của cô nên tôi cũng ko để ý đâu. Chỉ mong rằng anh ấy sớm bình phục và là chỗ dựa vững chắc cho cô sau này. - Người thanh niên ấy nói xong rồi quay đi về phía giường của người nhà mình.

Nó nhìn anh đang vui mừng vì được người lạ kia cho chiếc bánh mỳ. Tại sao họ chỉ là người dưng thôi nhưng cũng quan tâm và lo lắng cho anh như thế còn những người trong gia đình anh thì sao? Có ngày nào mà họ vào đây ko chì chiết nó, ko c.hửi mắng nó, ko làm loạn cái phòng này lên nhưng có một điều quan trọng mà họ ko làm đó là hỏi thăm anh có tiến triển gì ko? Thế đấy, cuộc đời bất công thật. Khi anh khỏe mạnh thì anh hết lòng vì những người ấy, đến khi anh bị nạn thì ko quan tâm anh xem anh như thế nào mà chỉ quan tâm xem tài sản của anh có bao nhiêu, do ai quản lý, . . .

**********

- Em hãy khóc đi, đừng để trong lòng như thế nữa được ko? Em có biết em như thế này anh đau lắm ko? - Thanh Tùng lôi nó ra vườn hoa bệnh viện nói.

Nó vẫn im lặng, cố im lặng để chịu đựng để ko phải bật khóc thêm lần nào nữa trước mặt hắn. Nó vẫn biết hắn luôn bên cạnh nó, luôn đứng sau nó, và luôn nâng nó dậy mỗi khi nó ngã. Nhưng nó chiếm hắn lâu quá rồi, nó cần trả hắn lại cho ba mẹ hắn, cho cuộc sống của hắn và cho cả những người con gái yêu hắn nữa.

- Em xin anh, đừng ở cạnh em nữa. Thay vì yêu thương em thì hãy hận em đi, em đâu có xứng đáng để được anh lo lắng chăm sóc như thế này. - Giọng nó nghẹn ngào cất lên.

- Em bảo tôi quên em đi sao? Bảo tôi thay vì yêu em thì hãy hận em sao? Tôi ko làm được, em có thể chỉ cho tôi cách làm những điều đó đi. - Giọng hắn chua chát cất lên.

- Em xin lỗi vì đã đưa anh vào tình thế này, nhưng em biết làm sao khi mà trái tim em chỉ hướng về một người đây? - Những giọt nước mắt đầu tiên của nó rơi xuống, nó khóc cho bản thân mình và cũng khóc cho người con trai chung tình vì nó gần 10 năm qua

Hắn biết nó vừa nhận cuộc điện thoại của ai, và hắn biết nội dung cuộc điện thoại đó là gì. Dù đôi mắt kia có được giấu sau cặp kính dày thì hắn vẫn nhìn thấy hai khóe mắt ấy đang đỏ lên. Hắn thật sự ko hiểu tại sao nó cứ phải chịu đau một mình như thế, hắn ko muốn nó như thế này. Vì nụ cười của nó nên hắn chập nhận chôn giấu tình cảm của mình trong tim để cho nó đến bên bạn hắn nhưng có lẽ hắn đã sai rồi chăng khi mà nó dường như đã khóc nhiều hơn cười. Bây giờ hắn hận người đàn bà một thời hắn đã từng kính trọng, giờ thì hắn đã hiểu bản chất con người ko thể bộc lộ hết trong ngày một ngày hai nữa.

- Em có thể từ chối cuộc gọi đó cơ mà? Tại sao cứ phải nghe những lời bà ta mạt sát rồi lại tự ngồi khóc một mình như thế hả? - Hắn lay vai nó tức giận hét lên.

- Em có thể từ chối sao? Em là bác sỹ phụ trách điều trị cho con người ta cơ mà, người ta gọi điện hỏi thăm tình hình của con người ta thì sao em có thể từ chối được. Em ko làm như thế được. - Nó nói với giọng chua chát.

- Được, vậy để anh kiến nghị với trưởng khoa để người khác thay em chăm sóc Lê Thái, như vậy bà ta cũng ko có quyền gì gọi điện cho em hết mạt sát lại c.hửi bới như thế được. - Thanh Tùng nói như ra lệnh cho nó.

- Ko được, em xin anh đừng làm như thế. Em muốn là người chăm sóc cho anh Thái, vì anh ấy dù có chịu nhiều hơn những lời mằng c.hửi của bà ấy em cũng bằng lòng. Đừng bắt em xa anh ấy lúc này. - Nó lắc tay Thanh Tùng van xin.

Nó có biết nó đang đâm vào tim hắn những nhát dao vô hình ko? Điều hắn ko bao giờ muốn đã sảy ra, nhìn nó đau lòng hắn cũng đâu dễ chịu gì? Nhiều lúc hắn ghen tị với thằng bạn mình, hắn tự hỏi rằng thằng bạn hắn có gì hơn hắn mà được ông trời ban cho một người con gái như nó. Phải chăng đó chính là sự đền bù của thượng đế dành cho thằng bạn hắn. Thế nhưng còn hắn, hắn cũng rất yêu nó cơ mà, hắn yêu nó đến mức có thể cho nó cả mạng sống này, thế thi tại sao hắn ko được đáp lại?

- Anh có thể đồng ý với em nhưng phải hứa với anh từ nay ko được giấu những đau khổ trong lòng nữa, ko được khóc một mình nữa mà hãy khóc trên vai anh ấy. Bờ vai anh sẽ đủ rộng để em có thể tựa vào bất cứ lúc nào mà em muốn, nó chỉ thuộc về riêng em thôi. - Câu nói của hắn cất ra càng lúc càng nhỏ dần, như thể những câu nói này chỉ nói cho riêng bản thân hắn nghe thôi.

- Cảm ơn anh, cho em mượn vai anh một chút nhé, em cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Em sợ mình sẽ gục ngã nơi đây mất. - Giọng nó nhẹ nhàng cất lên.

Lúc này nếu có một điều ước có lẽ nó sẽ ước cuộc đời mình sẽ mãi bình yên, bình yên như lúc nó dựa vào vai hắn lúc này. Nó thật sự kiệt sức mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.