Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 82: Chương 82




- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi. Còn nữa, con trai tôi cũng đã có ý chung nhan rồi, cô nghĩ rằng nó sẽ chọn cô thay vì chọn người con gái mà mẹ nó chọn ư? Cô vẫn ngây thơ nhỉ?

Nó có vẻ hoang mang, từ ngày biết anh nó vẫn hiểu anh luôn coi gia đình mình là trên hết. Nhưng liệu bản tính đó có được thay đổi khi anh nhận rõ ra bản chất của những người mà anh đã từng coi là gia đình của mình đó hay ko?

Để chiến thằng tuyệt đối bà ta còn bồi thêm một câu:

- Giữa cô và tôi, nó chỉ có thể chọn một. Mà tôi tin con trai tôi sẽ ko làm tôi thất vọng đâu. - Nói xong bà ta cúp máy luôn để lại cho nó tâm trạng hoang mang rối bời

Cả đêm qua nó ko hề chợp mắt được dù chỉ một chút. Nó biết ngày nó phải ra đi nhưng nó ko cam tâm. Những người con gái khác có thể đem đến hạnh phúc cho anh tại sao nó lại ko thể? Là một bác sỹ chuyên khoa thần kinh nó hiểu rõ hơn ai hết tình trạng của Lê Thái hiện giờ. Chỉ cần một cú sốc thôi cũng có thể mang anh đi xa nó mãi mãi và có lẽ cú sốc lần này sẽ phá bỏ tất cả công sức của nó từng cố gắng trong những ngày tháng qua. Nhưng nó có thể làm được gì đây khi mà sức ép từ gia đình anh quá lớn, và cuộc gọi đêm hôm nay có thể lặp lại vào bất cứ một đêm nào khác nữa. Nó cũng đã từng có dự định, đợi khi nào anh hoàn toàn bình phục thì nó sẽ ra đi nhưng có lẽ ông trời ko chiều lòng nó rồi.

Nuốt nước mắt vào tim, nó quyết định ngày mai sẽ nói lời chia tay anh. Đây có lẽ là cách tốt nhất để anh ko phải đứng giữa ngã ba đường, ko phải chọn giữa nó và người đàn bà kia. Ngửa mặt lên trời nó thì thầm từng lời muốn nói với anh " Em xin anh hãy cho em ích kỷ một lần, một lần duy nhất này thôi. Nếu kiếp này ta ko thể bên nhau, thì xin hẹn kiếp sau ta nối lại. Có một lần anh hỏi em nếu được sinh ra một lần nữa em sẽ xin làm cái gì đúng ko? Vậy thì em xin trả lời anh rằng, em ước mình là hạt bụi dưới chân anh, để bám vào anh mãi mãi ko rời. Ước gì điều ước này biến thành sự thật bây giờ nhỉ?" Nó bật cười cho cái suy nghĩ ngốc nghếch của mình mà nước mắt vẫn ko ngừng tuôn rơi.

- Tuệ Minh này, em nghĩ gì mà thần người ra thế? Lại còn khóc nữa này, nói cho anh nghe xem ai bắt nạt công chúa của anh nào? - Giọng Lê Thái đột ngột vang lên kéo nó về với thực tại.

- Ko có gì đâu anh, tại đi qua con phố này em lại nhớ có lần em bị ngã xe. Đau lắm nhé nhưng chẳng có ai giúp em cả. - Nó đáp lại với giọng trêu đùa.

- Ồ, đây là bí mật đúng ko? Tuệ Minh thiên tài của anh mà cũng bị ngã xe sao? - Anh cũng trêu đùa nói hỏi lại.

Nó ko đáp mà ôm lấy anh khi hai đứa đang đi vào một bãi cỏ xanh mướt trong công viên Thống Nhất

- Anh này, em hỏi anh một câu nhé, nhưng anh phải trả lời nghiêm túc và thật lòng đấy. - Nó lên tiếng nói chuyện với anh.

Anh dù biết hôm nay nó rất lạ nhưng hỏi nó thì nó ko nói, đành im lặng chờ nó bật mí thôi. Nghe thấy nó nói vậy anh đưa tay biểu thị đồng ý nói:

- Ok, em hỏi đi.

- Anh đã bao giờ nghĩ em lợi dụng anh và yêu anh vì tiền của anh chưa? - Giọng nó nghẹn lại phải cố gắng lắm nó mới ko bật khóc khi hỏi anh câu này.

Anh ko nghĩ mình sẽ được hỏi câu này nên ngạc nhiên vô cùng, xoay người nó lại để nó nhìn thẳng vào mắt anh, anh mới từ từ trả lời nó:

- Chưa, chưa bao giờ anh có ý nghĩ đó. Nói thẳng ra là anh phải hỏi em câu đó mới đúng, tai sao ư? Tại em là một tiểu thư, ba mẹ em đâu có để em thiếu thốn gì mà phải lợi dụng anh. Còn anh đâu có gì, có lẽ anh đang lợi dụng em thì đúng hơn . . .

Anh còn đang định nói gì đó nhưng nó đưa tay chặn lại. Nó chỉ cần biết như thế là đủ rồi, biết rằng anh yêu nó băng cả trái tim và ko nghĩ nó là loại người mà mẹ anh từng nói tới. Nó mỉm cười đáp lại anh:

- Cảm ơn anh đã nghĩ như thế nhé.

- Hôm nay em rất lạ đấy. Có phải em đang có chuyện gì đúng ko? Nói cho anh nghe đi, đừng để anh phải lo lắng nữa. - Anh đưa ánh mắt nhìn nó lo lắng.

- Ko có gì đâu anh, chỉ là hôm nay em có tâm trạng muốn đi chơi và có vài câu hỏi muốn hỏi anh thôi mà. - Nó cố gắng vui vẻ nhất trước mặt anh nhưng trong lòng nó có ngàn mũi dao đâm sâu.

Vẫn là nó nhiều chuyện, ngước mắt nhìn anh nó hỏi tiếp:

- Có một câu hỏi em muốn hỏi anh. Anh sẽ trả lời em chứ?

- Anh đã nói hôm nay em rất lạ mà. Có chuyện gì mau nói cho anh nghe đi. - Lê Thái gặng hỏi nó nhưng nó vẫn ko nói.

- Nếu một ngày anh phải chọn giữa em và gia đình anh thì anh sẽ chọn bên nào? - Vẫn là câu hỏi ngày xưa nó từng hỏi, vẫn là người ngày xưa nó từng đặt câu hỏi. Nhưng hôm nay có khi nào nó nhận được câu trả lời hay ko?

Nhìn khuôn mặt anh đang đen đi vì bàng hoàng cũng như ko tìm được câu trả lời cho mình nó biết mình đã có câu trả lời cho mình rồi. Giọt nước mắt lăn sâu vào tim, cắn chặt môi để ko bật ra tiếng khóc. Thì ra hạnh phúc và nỗi đau luôn gắn liền với nhau. Hôm nay hạnh phúc đấy nhưng có thể nỗi đau sẽ ập đến vào ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.