Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 10: Chương 10: Ba tháng




Dịch : Hoài Phạm

Một trăm ngày trôi qua trong nháy mắt, sau khi bỏ lớp thạch cao làm người ta buồn bực trên đùi, cuối cùng đã có thể tự tay chạm vào lớp da không ngừng phát ngứa. Loại khoái cảm này, người bình thường chưa hẳn đã có thể lĩnh hội.

Sau khi tắm rửa toàn thân một trận đầy thư sướng, Tần Tri lấy mấy tờ tiền trong tủ, ra một tiệm hớt tóc ở đầu ngõ, nhờ người thợ tự xưng là nghệ thuật gia cắt tóc. Ra khỏi ngõ nhỏ, anh cảm thấy như vừa lột xong lớp vỏ cứng bó chặt người hơn ba mươi năm. Tuy bây giờ chưa hoàn toàn thoát khỏi phiền phức, vẫn còn dây dưa vài chuyện trước đây, nhưng Tần Tri tin tưởng mọi việc đang dần dần tốt lên.

Dựa vào tình cảm mà nói…… Tình cảm…… hai chữ kỳ diệu.

Cảm tình giữa hàng xóm tốt bụng và anh không nhanh không chậm cũng dần tốt hơn. Ở bên nhau, anh và cô hiểu nhau đến không cần phải nói nhiều, chỉ cần vài giờ không nhìn thấy, người này đã nghĩ về người kia. Tần Tri biết rõ, anh có cảm tình với Quan Thục Di, nếu ngày nào không thấy được nàng, lòng anh sẽ thấy khó chịu, đôi khi cảm thấy một cơn tức giận nghẹn trong lồng ngực. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có xúc cảm với người khác, ngay cả Tần Tri cũng giật mình kinh ngạc, thời điểm rời xa Lang Ngưng, anh từng nghĩ rằng cả đời này không thể yêu ai được nữa.

Làm đôi mắt của anh, giúp anh nhìn toàn bộ màu sắc trên thế gian, câu nói này, còn ai khác có thể nói với anh ?

Không bao giờ còn người nào nữa.

Dù có, Tần Tri cũng sẽ không tin.

Quan Thục Di và anh đơn giản chỉ là hai người gần gũi nhau trong khoảng thời gian ba tháng – trên dưới một trăm ngày, làm sao có thể khiến anh dễ dàng phủ nhận sáu năm yêu đương tha thiết. Khó tin hết sức! Quan Thục Di, nàng gây cho Tần Tri rất nhiều cảm xúc. Trong một lúc, anh còn chưa thể chấp nhận đoạn tình cảm này. Anh đang cho bản thân một cơ hội, tự đáy lòng chờ đợi một người bình thường có thể cho anh một cuộc sống bình yên hơn trước.

Sợ hãi, nhưng cũng mơ hồ chờ đợi .

Lúc đầu, rời khỏi thành phố lớn, Tần Tri cực kỳ khó chịu. Bỗng nhiên mất hết tất cả. Vốn dĩ anh vẫn tự tin vào khả năng của mình, tự an ủi bản thân. Dần dần bình tĩnh nhìn lại, lần đầu tiên Tần Tri thừa nhận, sống đến hơn ba mươi tuổi, với việc đối nhân xử thế, anh cơ bản là thất bại, sâu thẳm trong lòng anh vốn dĩ không để người khác vào mắt, loại tình cảm này nảy mầm và dần dần bó buộc anh là do sự tự ti quá lớn làm hình thành bản năng tự bảo vệ, khiến anh trở nên kiêu ngạo, vì vậy mà tình yêu cũng bất an. Như khi Lang Ngưng bỏ đi, ngay cả việc cần phải bộc lộ tất cả, anh cũng không thể.

Là anh sai lầm, hay Lang Ngưng sai lầm?

Tần Tri tự hỏi, dùng suy nghĩ của một người bình thường và tự hỏi. Anh cố suy nghĩ theo chiều hướng lạc quan, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận bản thân. Thật sự sẽ có một người có thể thừa nhận khiếm khuyết của anh? Có thể không cần con cái, cùng anh bước tiếp những ngày còn lại? Anh lặng lẽ hỏi chính mình.

Sẽ không có.

Tần bà nội đối với bệnh tật của Tần Tri hoàn toàn không để tâm. Trong suy nghĩ của bà, cháu bà là một người hoàn mỹ không sứt mẻ, bệnh mù màu là gì, liệu có thể so sánh với bệnh ung thư đáng sợ? Bệnh mù màu có thể lấy mạng người ta? Bà muốn Tần Tri sớm buông tay cho những phiền muộn trôi đi, Bà thích Quả Quả – mặt mũi đáng yêu, thiện lương, hai nhà là hàng xóm lâu năm, nếu có thể lấy được nàng là tốt nhất. Hai người từ cá tính đến tuổi tác đều tương xứng.

Lão thái thái đã quyết, càng thân mật với Quan mẹ hơn, Quan mẹ cũng nhân thể mà lợi dụng vô số. Lão thái thái tuyệt không để ý. Quan mẹ cũng không nhìn ra ý tứ của Tần bà nội, chỉ cần bà có hời, bà mặc kệ ai là ai.

Tần Tri đối với việc bà nội tích cực thúc đẩy chỉ có thể cười khổ. Anh không nhận lời vì anh và Quan Thục Di không thích hợp – dù là cá tính hay thế giới quan. Nội tâm của anh và nàng hoàn toàn khác nhau. Cách đó vài ngày trước, xem tivi, một đôi vợ chồng bởi vì tình cảm sứt mẻ mà ly hôn, để lại một đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ. Quan Thục Di lúc ấy tức sùi bọt mép, hận không thể lao vào trong TV đem hai kẻ không có trách nhiệm kia tẩn cho một trận. Nhưng trong suy nghĩ của Tần Tri, anh đang bận tâm đến việc giáo dục cho đứa trẻ đó, để sau này nó có thể đối mặt với những khó khăn khi trưởng thành. Nếu xử trí, Tần Tri đã suy nghĩ đến khía cạnh phức tạp nhất. Đứa trẻ đối mặt với thế giới, đối với những người xung quanh, anh nhìn trên phương diện rộng để tìm một sự thay đổi hoàn toàn. Anh cũng thương hại đứa trẻ, nhưng anh lo lắng cho cả đời nó.

Khi Tivi đổi kênh, Tần Tri còn mải suy nghĩ, tự hỏi. Còn Quan Thục Di, nàng đảo mắt đã quên ……

Tư tưởng bất đồng là vấn đề lớn nhất của Tần Tri và Quan Thục Di. Một người độc lập ở tập thể xã hội, một người phải gánh vác trách nhiệm không phải của mình. Tần Tri phải đảm đương rất nhiều thứ, còn Quan Thục Di là điển hình cho kiểu người bình yên trôi theo dòng đời.

Dù biết như thế, nhưng trong lúc cố ý vô tình, xảy ra một sự kiện mới giữa hai người lơ đãng.

Bọn họ vẫn tiếp tục gần gũi nhau. Ban đầu, Tần Tri muốn cảm ơn sự quan tâm của Quan Thục Di, anh đưa ra mười vạn cho Quan Thục Di vay, hỗ trợ nàng mở một quán cà phê nhỏ. Ngụy Cầm cũng vui vẻ đưa tới hai vạn, không nhiều lắm nhưng đó là tâm ý của Sơn Ny Ny cô nương. Trong khoảng thời gian này, cô đứng ngồi không yên, cảm thấy rất có lỗi với Quan Thục Di. Có thể bồi thường một phần cho nàng, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cứ như vậy, Quan Thục Di « thăng chức » thành bà chủ. Ba người lén lút ở một con phố nhỏ thuê một ngôi nhà làm quán cà phê đọc sách.

Quán của Quan Thục Di ở một góc hẻm những người đi làm hay tụ tập với nhau, không thu hút lắm. Cà phê đồ uống thống nhất hai mươi lăm tệ một ly, có sẵn điểm tâm nhẹ như sandwich và vài đồ ăn khác. Toàn bộ vách tường trong tiệm đều đặt giá sách gỗ, bày đủ loại sách từ sách tham khảo, tiểu thuyết, thậm chí còn có truyện tranh, tất cả làm mất của nàng 10 vạn. Sách có thể đọc tự do, nếu thích có thể mượn, cũng có thể mua. Một kiểu kinh doanh rất linh hoạt. Sáng kiến quán cà phê để đọc sách đến từ Tần Tri, trước kia anh đi làm, đã muốn tìm một quán cà phê kiểu đó ở gần công ty để nghỉ ngơi thư giãn. Thời gian nghỉ ngơi ở thành phố nhỏ hơi khác với thành phố lớn, nơi này vào sớm hơn tám giờ, tan tầm trễ hơn sáu giờ, thời gian nghỉ giữa trưa ở vài công ty đôi khi có thể hơn ba giờ.

Tên của quán rất ý nghĩa – [ chuyên tâm đọc sách ]. Trang trí đơn giản mất hơn hai vạn, tùy tiện mà ấm áp. Từ lúc Tần Tri góp ý mở quán đến lúc khai trương chỉ hơn mười lăm ngày, năng lực vận động của Quan Thục Di làm anh kinh ngạc.

Ban đầu, theo suy nghĩ của Quan Thục Di, nơi này chắc chắn không có nhiều người đến, nhưng nàng cũng không hiểu vì sao lại nghe lời Tần Tri. Có lẽ vì khi anh nói, đôi mắt luôn mang nụ cười hơi châm biếm: Nếu cô không nghe lời tôi, vậy cô nhất định phải chết! Ý tứ như vậy.

Quan cô nương đối với sự mù quáng thiếu khí phách của mình rất là khinh bỉ: Sao phải sợ anh ta? Bây giờ anh ta đi đâu mà không cần tới nàng giúp đỡ, anh ta phải sợ mình mới đúng? Đúng vậy, vì sao phải sợ anh ta? Quan cô nương trì độn mãi mãi không thể hiểu. Nhưng nàng xác định mình thích ở cùng một chỗ với anh ta. Tách ra, nàng sẽ cảm thấy lo lắng cho anh ta. Hơn nữa, anh ta là chủ nợ. Chủ của mười vạn tệ nàng mượn. Nàng tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn. Trong suy nghĩ của nàng, Tần Tri cũng không phải chén trà.

Ngày đầu tiên khai trương, quán cà phê vắng đến giữa trưa. Quan Thục Di lau sàn lại dời ghế, càng nghĩ càng sợ hãi. Tần Tri bình thản đẩy xe lăn sắp xếp lại giá sách. Đối với những câu hỏi của Quan Thục Di, cơ bản là anh lười trả lời.

Khoảng giữa trưa, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, có vẻ là quản lý của một công ty chậm rãi đi vào, anh ta dạo một vòng, nhìn thấy mấy cuốn sách, mắt hơi sáng lên. Khi đến góc tủ, bên trong là mấy bộ truyện tranh trọn bộ, từ [ bảy viên ngọc rồng] đến [thần quyền bắc đẩu]…… lập tức gọi một cái bánh sandwich và một ly cà phê, vào sảnh* riêng, bỏ giày da ngồi lên thảm đọc suốt buổi trưa. Vào đầu giờ chiều, anh ta mua một đống truyện tranh hơn bốn trăm tệ rồi mới đi. Riêng với vị khách này, quán thu lời hơn tám mươi tệ, Quan Thục Di choáng váng.

*Sảnh : hay còn gọi là phòng, các quán ở TQ thường có dạng đặt phòng, sảnh nhỏ để ngồi ăn/uống, một quán có thể có nhiều sảnh nhỏ, sát nhau nhưng vẫn rất riêng biệt.

Sau đó, [chuyên tâm đọc sách] trở thành thiên đường nhỏ cho các nhân viên nghỉ trưa, tám sảnh không còn đủ dùng, thành phần tri thức âu phục giày da trong các công ty, vào quán, đều rất tự nhiên nói chuyện phiếm hoặc xem truyện tranh, đôi khi còn tụ tập thành nhóm ăn uống trong quán, với tính cách của mình, Tần Tri tán ngẫu với khách một cách rất tự nhiên. Anh luôn cười tủm tỉm, đẩy mạnh doanh thu một cách vừa phải, mỗi lần bán ra cả trăm cuốn sách, lượng sách bán ra càng ngày càng tăng. Quan Thục Di bắt đầu nhìn anh bằng cặp mắt khác, nàng nghĩ, anh chàng đào than này không phải là người, anh ta là quái vật, một quái vật đáng sợ.

Cứ thế, Tần Tri chậm rãi quên Lang Ngưng, chậm rãi quên thành phố tấp nập ấy. Anh dần dần lột xác thành một con người khác. Cùng lúc đó, ở Lang thị, một biến cố không ai ngờ tới lặng lẽ dậy sóng.

***

[2]

Ba tháng sau, những rạn nứt trong cơ cấu điều hành của Lang thị liên tiếp phát sinh, vị giám đốc đương nhiệm không thể khống chế được toàn cuộc, một lần nữa yêu cầu các thành viên trong hội đồng quản trị mở cuộc họp, một vài nghi vấn không thể che đậy thêm được nữa dần dần sáng tỏ. Không phải ai cũng có khả năng như Tần Tri, anh bị lấy đi cảm nhận về màu sắc, nhưng được đền bù một cái đầu bác học với khả năng tư duy cực kỳ nhanh nhạy.

Về số tiền ba mươi vạn kia, theo quyết định mở rộng đô thị của lãnh đạo thành phố, quá trình vận động thu hồi đất đai cũng được tiến hành, một loạt chung cư, nhà ở được xây dựng dành cho những cư dân mới. Ba mươi vạn đã được chuyển vào dưới hình thức góp vốn đầu tư, và được nhận một phần đất trong dự án, giá trị của phần đất đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Tần Tri nhất định đang giữ chủ bài.

Mọi chuyện sáng tỏ. Mọi người bắt đầu nháo nhác tìm Tần Tri, trên cương vị của một quản lý, anh là một nhân tài. Quan trọng nhất là, Tần Tri nắm trong tay phần tài sản có thể làm cho công ty tiết kiệm ít nhất mười năm phấn đấu.

Biết, nhưng đã muộn.

Lang Côn ngồi trong văn phòng, bắt đầu cuộc họp khẩn cấp, nếu hôm nay Tần Tri có mặt ở đây có lẽ ông sẽ rất xấu hổ. Ở Lang thị, nhận mức lương không xứng đáng với những gì đã cống hiến trong bao nhiêu năm, ông chưa bao giờ nhìn anh bằng nửa con mắt hoà nhã, vậy mà bây giờ lại mở một cuộc họp khẩn cấp vì anh. Dựa theo tính cách của anh, trong tình huống này có lẽ anh sẽ tự nâng ly chúc mừng.

Lang Ngưng ngồi bên cạnh cha, cảm thấy rất mâu thuẫn. Nhiều năm như vậy, cô vì Tần Tri hứng chịu sự lạnh nhạh của người nhà, tình yêu và sự cảm thông, trong sáu năm, dần dần biến chuyển thành gánh nặng và chán ghét. Tần Tri lúc nào cũng chỉ nói với cô một câu không đổi: “Ngưng Ngưng, em đừng sốt ruột, cái gì cũng có quá trình, cứ từ từ chờ đợi, mọi chuyện đang được tiến hành.”

Mỗi một lần, nghe anh thốt ra câu nói đó, giọng bình thản như nước, có vẻ vô cùng thoải mái, cơn giận của cô lại dâng trào.

Bây giờ, cô rất muốn gặp anh. Ít nhất, cô muốn hỏi anh, tại sao lại đối xử với cô như vậ ? Tại sao lại lừa dối cô ?

Cô không nghĩ tới, nếu lúc trước anh nói sự thật với cô, cô sẽ tin anh sao?

Tần Tri giống như một con bạc lọc lõi, anh ghi nhớ vị trí tất cả các con bài, sau đó đánh từng bước. Bước đầu tiên, bước thứ hai, bước thứ ba…… Không chuyện gì có thể thay đổi nước bài của anh. Cho tới bây giờ, Lang thị vẫn tiếp tục vận hành từ những gì mà anh để lại, vẫn còn ba hợp đồng lớn và một vài dự án mới, theo Tần Tri đánh giá, trong thời gian tới sẽ bắt đầu có lợi nhuận, nhưng không biết công ty có thể tiếp tục theo được bao lâu. Những nhân tài trong mấy năm qua anh bồi dưỡng cũng bỏ đi không ít, một số qua công ty khác, một số nộp đơn thôi việc. Phòng nhân sự, đơn từ chức chất thành chồng lớn, những quản lý mới thay vào đối với phương thức kinh doanh của công ty vẫn chưa nắm vững.

Thậm chí nhân viên căn tin và bảo vệ cũng tìm Lãng Ngưng than phiền. Tổ trưởng căn tin than thở: “Giám đốc, đây không phải vấn đề tình cảm. Trước kia giám đốc cũ hướng dẫn chúng tôi làm việc, chưa bao giờ xảy ra khúc mắc gì.

Bây giờ phó giám đốc mới cứ mở miệng là trừ lương, ngậm miệng thì dọa cho thôi việc, tháng này e rằng tôi còn phải đền tiền mới có thể tiếp tục đi làm.

Trước kia phó giám đốc Tần quản lí công việc rất hợp lý, phân công làm việc ca ngày ca đêm rất chặt chẽ, quản lý thích ăn khuya món gì, phòng nào đội nào phải tăng ca, ai làm việc nấy, cần chuẩn bị gì, anh ấy đều an bài sẵn, chúng tôi không sợ trở tay không kịp, cho nên, chúng tôi làm gì cũng không thấy mệt.

Tôi cũng biết công ty đang khó khăn, nhưng nửa đêm ba giờ họ đòi ăn thì lập tức phải mang đồ ăn cho họ, ngay cả thời gian chuẩn bị chúng tôi cũng không có, văn phòng chưa bao giờ báo trước cho chúng tôi. Nếu tiếp tục như thế, tôi thật sự không còn cách nào khác. Hoặc là tăng thêm nhân viên trong nhà ăn, hoặc là tôi nghỉ.”

Lang Ngưng hỏi ông ta cần thêm bao nhiêu người, người tổ trưởng thẳng thừng yêu cầu tăng viện 5 người. Năm người, phát sinh thêm bao nhiêu tiền bạc, Lang Ngưng không dám nghĩ. Tần Tri bỏ đi đã ba tháng, ba tháng này, Lang Ngưng cơ hồ sống giữa nước sôi lửa bỏng. Một xí nghiệp cần một người quản lí như thế nào, cuối cùng cô cũng hiểu, Tần Tri như một tiểu thần đứng một bên, chỉ mỉm cười cũng khống chế được toàn cục.

Mỗi góc công ty anh đều theo cách của mình sắp đặt ổn thỏa, tựa như đang chơi một ván bài pu-khơ bình thường, dùng ít quân nhất, thực hiện công việc một cách tốt nhất. Năng lực phối hợp, năng lực tiên đoán diễn biến của thị trường …… của anh đều là tốt nhất, không thể thay thế.

Muốn Lang thị lại hoạt động trôi chảy như trước, nhất định phải sửa sang lại phương thức quản lý. Biến cố xảy ra, Lang thị cơ bản không hề chuẩn bị để chống đỡ. Rốt cuộc là Lang thị tạo nên Tần Tri ngày nay hay Tần Tri xây dựng nên Lang thị thành tựu như ngày nay?

Thêm người chỉ là chuyện nhỏ, điều Lang Ngưng không ngờ tới là, Tần Tri ra đi, còn mang theo ân tình, và một phần hồ sơ mật không tiện ghi lại, sáu năm làm việc, sáu năm hợp tác với chính phủ về phương diện gì? Lãnh đạo công ty cần gì, đang tiến hành công việc gì, cần tài liệu bí mật gì?

Những điều này không liên quan đến Tần Tri, Lang Ngưng không hiểu anh làm thế nào có thể ở một chỗ vươn đầu ngón tay đến từng góc ngách công ty. Người quản lý là gì ? Lang Ngưng bây giờ đã rõ ràng. Người cậu của cô, tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh ở nước ngoài, đang quản lý công việc của Lang thị, giờ cũng rõ ràng.

Mô hình quản lý theo nước ngoài không thể thực hiện, phương thức quản lý trong nước ở công ty lại càng không dùng được, Lang thị có phong cách đặc thù và truyền thống của riêng mình. Nhìn bề ngoài, dường như Tần Tri cái gì cũng không làm, thực ra là mỗi thứ đụng vào một chút. Từ đó, anh nối từng đốt ngón tay vào với nhau, công ty cứ theo đó vận hành trôi chảy. Anh là nhân tài, đại nhân tài, bây giờ, mọi người đều nói về anh như vậy. Trong quá trình phát triển của thành phố, từ miệng của những nhân viên đã từ chức đã làm việc ở nơi khác, câu chuyện, hay truyền thuyết về Tần Tri càng lúc càng lan rộng. Điều này đối với Lang thị vô cùng bất lợi.

Người ngoài nhìn vào Lang thị chê cười, nhưng lại khen ngợi Tần Tri không ngớt. Những công ty khác nhăm nhe nhắm đến Tần Tri, anh đã trở thành món hàng đắt giá nhất thành phố.

“ Ý kiến của chúng tôi là, lập tức đi tìm Tần Tri, cậu ta đối với sự phát triển của Lang thị rất quan trọng, nếu Tần Tri chịu quay về Lang thị, tôi sẽ lập tức từ chức.”

Cậu Lang Ngưng đã nói ra điều mà mọi người đều muốn nói, đồng thời đã nói một cách thẳng thắn nhất, mợ Lang Ngưng tái mặt. Việc Tần Tri ra đi có liên quan đến chuyện tham ô, thực ra là mưu kế mà Lang Ngưng và chủ tịch sắp đặt (thấy Lang Ngưng đối xử với anh Tần Tri tuyệt tình chưa!), bây giờ đắc tội anh, chồng bà phải đứng ra làm vật hi sinh, chức vị ở nước ngoài cũng phải từ bỏ, ông bà ở vào tình trạng chịu chịu tiếng oan mà không thể nói. Công ty cần một kẻ đứng ra chịu tội để làm nguội cơn giận của Tần Tri, vậy còn bọn họ, ai sẽ đứng ra đòi công bằng cho bọn họ? Họ hàng thân thích chẳng là gì hết, chỉ cần biết, tiền lớn nhất là được.

“Ngày hôm qua, tôi đã liên lạc với luật sư của Tần Tri, theo ý của anh ta, khu đất kia sau khi phân lô, có thể chuyển lại cho Lang thị. Nhưng…… Bên kia báo giá ba trăm ngàn.” Lang Ngưng nắm tờ báo thật chặt, cô không thể tin Tần Tri lại kinh doanh với cô. Trong suy nghĩ của cô, anh sẽ mãi mãi không thay đổi, thứ mà cô cần, anh sẽ đưa cho cô bằng cả hai tay mà không tính toán.

Chủ tịch Lang nhìn cô, không biết phải nói sao. Trước đây ông phản đối, bởi vì anh chỉ là một kẻ trắng tay đến từ một vùng đất quê, lại mang bệnh tật, ông thật sự không thể hiểu anh có tài cán gì mà có thể làm xiêu lòng đứa con gái quý giá của ông. Khi Lang Ngưng quyết định chia tay, ông thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ việc anh rời đi lại khiến công ty lâm vào tình cảnh rối ren. Lang Ngưng và con trai nhà họ Chương tình cảm chưa rõ ràng, Tần Tri trở về, mọi chuyện sẽ ra sao? Nếu con gái ông và anh hợp lại, ông vẫn không thể chấp nhận. Tấm lòng người làm cha mẹ khắp thế gian đều như nhau, chỉ hy vọng con cái tìm được một nơi tốt đẹp nhất.

Ông muốn có Tần Tri, nhưng không muốn gả con ông cho anh. Tự chủ tịch Lang cũng thấy mình mâu thuẫn.

Ông gật mạnh đầu, nói dứt khoát: “Được ! Chỉ cần Tần Tri đồng ý trở về, điều kiện gì cũng chấp nhận……. Ý kiến mọi người thế nào?”

Đúng vậy, trước tiên chỉ cần Tần Tri chịu quay lại, dù điều kiện ngặt nghèo thế nào, Lang thị đều có thể đáp ứng. Lang thị bị Tần Tri đùa một lần, cũng là lần đầu tiên thua tức tưởi, ngậm đau mà đành câm nín. Bây giờ Tần Tri mới là ông chủ thực sự, anh muốn gì phải đồng ý với anh cái đó. Bọn họ sợ hãi, ở Lang thị, Tần Tri đã thành từ điển sống, anh là ai, tình hình hiện tại của anh ? Lang thị bị bài xích khi ra thị trường.

Nhưng Tần Tri có đồng ý trở về không? Lang Côn không chắc chắn, cả Lang Ngưng cũng biết cô không thể đối mặt với anh. Nói gì đến bản thân Tần Tri?

***

Ở thành phố nhỏ, Tần Tri đang kiểm tra tủ sách, Quan Thục Di chìa cho anh một cây kem đậu đỏ. Nàng mỉm cười với anh, cách kệ sách vòng tay qua vò rối tóc anh : “Nút chai, chị đi ngã tư mua mấy thứ cần thiết, cậu ở lại trông quán.”

Tần Tri cười cười, nhìn nàng nhảy chân sáo chạy ra ngoài. Anh cắn kem, suy nghĩ về tin tức người bạn tốt vừa mang đến. Nghĩ về những vấn đề ở Lang Thị, anh nhận ra, thật ra anh đã thua cuộc.

Một trong những điều chứng minh một người quản lý làm công tác quản lý giỏi là sau khi anh ta ra đi, tập thể nơi đó vẫn tiếp tục làm việc, tiếp tục phát triển. Đó là thứ quan trọng nhất chứng tỏ năng lực của người quản lý. Tần Tri biết, anh cần phải học tập nhiều hơn nữa.

Cũng may, hiện tại, cái mà anh có là thời gian.

Hết chương 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.