Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri ngủ rất say, anh mơ một giấc mơ kỳ lạ, biến thành một con bọ chét.
Khi Tần Tri tỉnh lại từ những bất an trong giấc mơ, anh phát hiện bản thân anh ngay cả bọ chó còn không bằng.
Tần Tri không dám rời khách sạn. Anh ở văn phòng trong khách sạn, bất an
họp, bất an sắp xếp công việc, cứ cách nửa giờ anh lại nhìn đồng hồ,
nghĩ cách giải thích, khi Quan quả táo trở về, anh phải làm thế nào cho
tốt. Công lực của Quan mẹ anh đã thưởng thức, việc hôm nay là sai lầm
của anh, không nên nói cái tên đó – trung tâm áo cưới lớn ở thủ đô.
Nàng đến đó, lại gặp người mà anh không muốn nhắc đến nhất – Lang Ngưng. Thư ký Vương tốt bụng báo cho anh, dặn anh cẩn thận.
Bị đánh…… Có thể!
Tần Tri không ngừng sờ ót, tưởng tượng Quan Thục Di cầm dép lê đập bôm bốp vào đó, ít nhất ba mươi cái.
Mắng? Cũng có khả năng. Nếu chỉ là mắng, vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Tần Tri nhanh chóng xử lý mọi chuyện, còn đặt vé trước ở nhà hát quốc gia.
Tóm lại đã nịnh bợ thì phải làm đến nơi đến chốn. Nghĩ vậy, Tần Tri mau
chóng đuổi hết người về, anh thậm chí còn đứng trước tấm gương trong
phòng tắm cố gắng tập mỉm cười. Ngồi trong phòng, lại đứng dậy đi bảy
tám vòng, nỗi bất an quá lớn làm anh sợ hãi, trước kia…… Anh chưa bao
giờ lo sợ đến vậy.
Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Tần Tri ngồi trên sô pha, hơi run rẩy, ra vẻ trấn tĩnh cầm một quyển tạp chí trên bàn, lật lật.
Quan Thục Di kéo theo bao lớn bao nhỏ vào phòng, đầu tiên nàng đá giày cao
gót bay thành một đường, hạ cánh trên sô pha, thả mấy cái bao đánh
phịch, sau đó liếc mắt vào Tần Tri một cái, nói trống không: “Khát.”
Tần Tri lập tức đứng lên lấy nước, kết quả là đầu gối đụng vào chân bàn
trà. Anh ôm chỗ bị đau, ngồi xổm trên sàn nhà, không rên một tiếng.
Quan Thục Di đành phải đứng lên, tự mình rót một ly nước, vừa uống vừa nhìn ót Tần Tri.
Thật muốn cầm một cây gậy gõ chết người đàn ông này, rất đáng giận .
Tần Tri ngẩng đầu, ngồi lên sô pha, không dám kêu đau, không dám mở miệng.
Trước kia anh chỉ hơi đau một chút, Quan Thục Di cũng tỏ ra rất lo lắng, nhưng lần này nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
Bầu không
khí xấu hổ hoà lẫn với âm thanh uống nước ừng ực, Tần Tri gượng gạo vuốt ve đầu gối – đã hết đau từ lâu, anh nhìn Quan Thục Di một cách tội
nghiệp, Quan Thục Di cười tủm tỉm, dương cằm, mặc kệ anh.
“Nhìn thấy…… Cô ấy?” Tần Tri hỏi.
“Cô ấy? Ai? Marilyn Monroe? Cụ bà bán khoai lang bên đường? Con mèo hoang
đen hay thiếu úy chim câu đẹp trai trắng trẻo? Hay là cô gái dáng người
mĩ mạo? Tóc dài bay bay? Tôi không hiểu, nông dân mà, ít học không hiểu
chuyện, anh có thể giải thích cho tôi không, giải thích?” Quan Thục Di
cuối cùng đã tìm được lỗ hổng để tuồn ác khí.
Tần Tri ngượng
ngùng cầm cái ly không, rót cho Quan Thục Di một ly nước khác, dùng cả
hai tay đưa cho nàng, líu ríu: “Lang Ngưng.”
Quan Thục Di vờ như vỡ lẽ: “Cô ấy sao, gặp rồi, thì sao?”
Tần Tri: “Cũng không…… Không sao.”
Nhẹ nhàng gật đầu, Quan Thục Di đứng lên, buông cái ly thật mạnh, Tần Tri
rùng mình, nhìn Quan Thục Di tức giận đi vào phòng ngủ, xốc chăn, che
đầu không nhúc nhích .
Xong rồi, cô ngốc này tức giận?
Thật sự tức giận?
Tức giận!
Phải dỗ sao?
Anh không thể!
Làm sao bây giờ?
Tần Tri chầm chậm đi qua, vạch chăn, Quan Thục Di nức nở khóc, thu mình trong chăn, nhìn rất chật vật.
“Này…… Quả Quả?”
Nức nở……
“Tiểu Di?”
Tiếp tục nức nở……
“Anh sai rồi.”
Nức nở lớn hơn……
“V…… Vợ à, là anh không đúng.”
Quan Thục Di bất động, mặt Tần Tri đỏ bừng.
Một cái đầu tóc rối tung toé ló ra, Quan Thục Di chậm rãi ngồi dậy, nàng
quay đầu nhìn Tần Tri, vẻ mặt sau khi thắng lợi đầy vẻ đắc ý, nửa giọt
nước mắt cũng chưa thấy!
“Ha! Ha! Ha……”
Tần Tri không biết nói gì, nhìn Quan Thục Di. Hai người phụ nữ trong đời anh, Lang Ngưng
và Quan Thục Di… Nếu nói về tình cảm, người phụ nữ này thật sự thuần
khiết, Lang Ngưng là điển hình của kiểu bạn gái hay thuyết giáo, cô hay
tỏ vẻ như: Anh cứ nghe em là được. Nhưng…… Kiểu cách ưa dỗ dành như Quan Thục Di, anh vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Giả khóc?
Quá ngây thơ?
Cứ như vậy, tình huống đột nhiên thay đổi, Tần Tri im lặng đứng dậy, trở
lại sô pha xem tạp chí, trong lòng không ngừng tự phê phán bản thân.
Còn Quan Thục Di – trong lòng vô cùng thoải mái trở lại phòng khách, vô
cùng hài lòng treo đồ đạc, miệng còn nghêu ngao mấy bài dân ca, mông uốn éo, khí thế vô cùng hiên ngang, giữa lúc lên mặt còn kèm theo vẻ vô
cùng thoả mãn. Cuối cùng, lấy bức phác thảo áo cưới đưa Tần Tri coi. Anh không lên tiếng, nhìn báu vật cười đùa, trong lòng cuối cùng cũng thấy
yên ổn.
Không tức giận là tốt rồi, doạ anh muốn chết vì lo lắng.
“Họ nói bảy ngày sau có thể làm xong, em nghĩ, hay chúng ta đợi thêm vài
ngày nữa hãy về. Mẹ em nói nồi lớn không nên đi mượn, phải xếp hàng mua, đầu bếp năm trước cũng khó tìm. Anh xem này mì cưới phải mua bao nhiêu
cân mới đủ ? Mẹ em nói là năm trăm cân, ba em nói thế nào cũng phải tám
trăm cân, đám lớn, mọi người còn muốn ăn thêm mì sợi mỏng.”
Quan
Thục Di ríu rít, lấy dầu xoa từ ngăn kéo ra, nàng nhẹ nhàng xắn ống quần của anh, đổ dầu vào lòng bàn tay, chà xát đến nóng hổi mới chậm rãi xoa bóp lên chân anh, từng chút từng chút đâu vào đấy. Chân Tần Tri mỗi
ngày phải bôi dầu nóng và xoa bóp, nàng không bao giờ để muộn, rảnh rỗi
lập tức bóp chân cho anh.
Tần Tri buông tờ tạp chí, nhìn Quan Thục Di: “Buổi sáng anh nhắc đến tiệm đồ cưới kia, không phải anh cố ý đâu.”
Quan Thục Di không ngẩng đầu: “Em biết, anh không phải loại người đó.”
Tần Tri cười, giơ tay vuốt tóc Quan Thục Di, giọng anh khàn khàn, gọi nhỏ: “Em…… Lại đây.”
Quan Thục Di ngẩng đầu, sắc mặt bừng đỏ: “Anh….. xuống đây cơ.”
Tần Tri: “Em lại đây.”
Quan Thục Di: “Không.”
Tần Tri: “…… Anh…… Là người tàn tật.”
Ặc……!
Quan Thục Di đứng lên, cúi người, nhìn Tần Tri. Anh cũng nhìn nàng, bọn họ
nhìn nhau một hồi, Tần Tri cảm thấy không được tự nhiên, vị trí này
không đúng? Quá sức không đúng!
Vì thế anh vòng tay qua người Quan Thục Di, kéo nàng vào lòng anh.
Như vậy…… Anh mới là vị vua nhỏ của nàng.
Thú tính là tự nhiên, quả thật như vậy…… Thú tính của đàn ông lại càng hoàn toàn đương nhiên …… Vô cùng đương nhiên!
Cắt ở đây cho thiên hạ tò mò, hơ hơ, tự dưng nhận ra bạn thật là vô sỉ ^_^
Chương 20: Bọ chét [2]
Dịch: Hoài Phạm
Thật buồn cười, bắt đầu quen biết từ hè cho đến bây giờ, đây là nụ hôn đầu tiên.
Trong một căn phòng của một khách sạn, hai con sâu nhỏ vặn vẹo trên sô pha,
vặn vẹo đến mức thảm thương, họ mấp máy, họ đùn đẩy, không rõ có giống
con tôm đang bị luộc không? Càng không rõ ai có vẻ «thú tính» hơn…
Nhưng …… Nụ hôn vô cùng «bạo lực», suốt 15 phút, bọn họ cứ cắn nhau như vậy,
hoàn toàn không có tính ‘kỹ thuật’, hay ‘học thuật’, chỉ cắn, cắn, liên
tục cắn, đến lúc Tần Tri cảm giác đầu lưỡi anh tê dại mới thôi.
Sau đó…… Hai người ngồi phịch trên thảm trải sàn, bắt đầu choáng váng,
choáng váng đến trời đất xoay chuyển …… Choáng váng để không tìm thấy
bản thân.
Đêm nay, Quan Thục Di và Tần Tri như hai học sinh trung học đang chìm đắm trong mối tình đầu, họ nắm tay nhau. Trên đường đi,
khi ra cửa chỉ mình Tần Tri cầm theo bao tay. Sau đó, Tần Tri đeo cho
Quan Thục Di một cái, hai tay còn lại, họ nắm chặt vào nhau.
Ấm áp.
Tần Tri nói, anh có vé xem kịch của nhà hát quốc gia.
Quan Thục Di nói, vậy chúng ta đi bộ tới, rèn luyện thân thể.
Tần Tri nói, ừ.
Họ kéo tay nhau, không vội không chậm thong thả chạy trên con đường tấp
nập, giữa thành phố bộn bề. Bắc Kinh ban đêm bao phủ trong làn gió lạnh
mê man, Tần Tri và Quan Thục Di đi ngang qua những con người xa lạ, họ
cùng nhau cảm nhận xúc cảm tha hương, vui mừng vì bên cạnh vẫn còn người có thể dựa vào.
Họ theo vào quảng trường, xuống hầm đường sắt*, ở đây, những cặp tình nhân cũng tìm đến thế giới của mình.
* : Được xây để xe điện ngầm chạy
Họ không thể giống như những người đó, vô cùng thân mật dán chặt vào nhau, nhưng bàn tay thủy chung không rời, ánh mắt nhìn nhau luôn mang theo ý
cười.
Không có chỗ ngồi, họ ôm cây cột ở hầm xe điện, nhìn nhau.
Nhìn nhau, phóng điện vào nhau!
Nếu không có ai nhìn, họ sẽ tranh thủ thân thiết hơn một chút – hôn nhau,
nhưng giống như kẻ trộm đang rình mò nhìn ngó khắp nơi.
Sau đó, chờ cơ hội tiến hành gây tội tiếp theo.
Màu đen che giấu rất nhiều thứ, Tần Tri nói, màu đen thật sự không phải là thứ màu hắc ám nhất.
Không nhìn thấy gì, đó mới là đáng sợ.
Quan Thục Di không nói gì, lúc này tình cảm của nàng đã mù quáng theo sự chủ động của Tần Tri. Người đàn ông vĩ đại như vậy, tốt như vậy là của
nàng? Nàng cảm thấy mọi người đang nhìn nàng, hâm mộ nàng, ghen tị với
nàng, người đàn ông của nàng là tốt nhất trên thế gian này.
Không phải rất tốt, mà là tốt nhất……
Về Lang Ngưng, không ai đề cập đến nữa, có lẽ sau này cũng không bao giờ
đề cập. Quan Thục Di cho rằng, thời gian sẽ mang đi tất cả, Lang Ngưng
thì sao? Cô vốn dĩ không phải người như Tần Tri, cô và anh đều là hai kẻ quá mức cứng cỏi. Khi hai sự cương liệt va chạm vào nhau, không thể
thành oan gia, càng không thể thành tình nhân.
Tần Tri cũng không nhớ Lang Ngưng, đã thật lâu không nghĩ về cô, biết được cô đến trung
tâm áo cưới, lại càng không nghĩ. Anh không cao thượng đến mức chúc cô
hạnh phúc, anh cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu, đó đã là một đoạn tình duyên không kết quả, cơ bản là không nên bắt đầu. Anh đoạn tuyệt với nỗi nhớ, từ ngày ra đi đã bắt đầu đoạn tuyệt.
Bây giờ, anh có Quan Thục Di, Quan Thục Di của anh là tốt nhất trên thế gian này, không phải rất tốt, mà là tốt nhất…
Hô hô ! Cuối cùng vẫn không có thịt. Rất tiếc! ^_^
****
Cũng trong đêm nay, Lang Ngưng và Chương Nam Chính cùng bạn bè ăn cơm ở
khách sạn. Đến thủ đô một lần, bạn bè thân quen đều phải mời, thiệp mời
đám cưới là nước cờ đầu tiên bện thành mạng lưới các mối quan hệ. Cao
quý bằng họ hoặc hơn cao quý hơn họ, họ sẽ mang theo hàng đống lớn quà
tặng kèm theo thiệp mời, không cao sang như họ thì mời ăn một bữa cơm,
tiện thể thông báo đám cưới. Bạn bè của Chương Nam Chính rất nhiều, Lang Ngưng cũng không thiếu, những người này chiếm cứ ba cái bàn lớn, không
ngừng giơ ly rượu chúc hai người trăm năm hoà hợp. Lang Ngưng cười đến
đau nhói quai hàm.
“Cha chị ở phòng chiêu đãi khách, gọi chị qua đó.” Thư ký lặng lẽ ở ghé vào tai Lang Ngưng, thì thầm.
Lang Ngưng buông khăn ăn, giải thích một chút rồi bỏ đi. Chương Nam Chính
đưa mắt nhìn theo cô, đáy mắt xẹt qua một nụ cười lạnh hàm xúc, tin tức
kia, rốt cục vẫn truyền ra ngoài. Bây giờ…… Không, phải là bắt đầu từ
buổi chiều hôm nay, bắt đầu một vòng luẩn quẩn. Anh ta còn tưởng lão hồ
ly già sẽ không sốt ruột, hoá ra anh ta vẫn quá coi trọng người nhà họ
Lang. Buổi chiều, cha anh ta vừa dặn dò, thiệp mời hoãn lại hai ngày nữa hãy đưa. Bây giờ, anh ta cảm thấy, về sự nhìn xa trông rộng, cha anh ta cuối cùng vẫn cao hơn anh ta.
Lang Ngưng đẩy cửa, sửng sốt nhìn
cha, cô không nghĩ ông sẽ đến nơi này. Hơn nữa, còn mang theo vài nhân
vật quan trọng trong công ty.
“Ba, sao ba lại đến đây?” Lang Ngưng kinh ngạc hỏi.
Chủ tịch Lang chỉ sô pha, Lang Ngưng đi qua, thư ký đưa cho cô một xấp tư
liệu. Lang Ngưng cầm lấy, nhanh chóng đọc sơ một lần, vẻ mặt từ kinh
ngạc dần chuyển sang khiếp sợ, sau đó là hoảng sợ……
Ngay lúc này, lòng cô tràn ngập mọi tư vị, thật sự không có từ ngữ thích hợp để có
thể hình dung tâm trạng. Thậm chí, cô muốn ngửa mặt lên trời cười lớn,
lại không biết phải cười ai mới thích hợp.
“Tài liệu này từ đâu mà có?” Cô để xấp tài liệu xuống bàn, cố nói với giọng thản nhiên.
Thi Hạo Khánh thủ đoạn từ địa vị cao ngất ngưởng cuối cùng đã ngã xuống, kẻ ngắm bắn ông ta là một công ty mới nổi lên trong thời gian gần đây,
người có được tài sản của Thi Hạo Khánh, dĩ nhiên là người đã mất tích
hơn nửa năm qua – Tần Tri. Anh mang theo tổ hợp những kẻ rác rưởi – đã
bị khai trừ của Lang thị, làm chuyện kinh thiên động địa.
“Ba nhờ người điều tra trong ba ngày, con sắp kết hôn, đáng lẽ không nên làm
phiền. Mặc kệ mấy tin tức này là thật hay giả, ba giả thiết, nếu… Là
thật, nó là thật, con thấy thế nào?” Chủ tịch Lang nhìn con gái, nói.
Lang Ngưng dựa vào sô pha, cười khổ đầy bất đắc dĩ: “Ba, chuyện này còn chưa rõ sao ? Tần Tri từ công ty chúng ta ra đi. Với bất kỳ người nào khác,
anh ta không đáng sợ, chỉ riêng với chúng ta là mối uy hiếp lớn nhất.
Tài liệu của chúng ta đối với anh ta không có gì bí mật. Nếu anh ta còn
nhớ tình xưa, coi như chúng ta tránh được một kiếp, nếu anh ta oán hận,
chúng ta sẽ trở thành kẻ tiếp theo bị tập kích. Dù sao cũng cùng ngành
nghề kinh doanh, tranh giành mối làm ăn, lợi nhuận, về công, về tư, kiểu gì Tần Tri cũng giải thích được. Về công, chúng ta làm chuyện có lỗi
với anh ta, có thể nói là qua sông đoạn cầu, về tư…… Chắc chắn anh ta
hận chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng ứng
phó.”
Chủ tịch Lang gật đầu, ông vẫy tay về phía những người đi
theo, họ chậm rãi rời khỏi phòng. Trước khi vào thang máy, họ nhìn thấy
Chương Nam Chính – đang ngồi ở góc hành lang hút thuốc. Người này ngồi ở chỗ đó không biết đã bao lâu.
Cha Lang Ngưng trầm mặc rất lâu, tự tay bóc vỏ một quả quýt đưa qua, Lang Ngưng chưa ăn món nào trên bàn trà.
“Hôn lễ… Nếu hủy bỏ thì vẫn còn kịp.” Ông ta đã mở miệng.
Lang Ngưng thầm thở dài, cuối cùng…… Đó mới là mục đích cha cô đến đây.
“Ba, ba đang nói đùa sao ? Chương Nam Chính đã làm chuyện gì sai, anh ấy
trung thành với con, yêu con, anh ấy theo đuổi con nhiều năm như vậy,
thậm chí vì con mà thông đồng với ba làm bậy đẩy Tần Tri đi.” Lang Ngưng nhìn cha, nói năng như đang bàn bạc một công việc bình thường, vẫn
không vạch trần sự thật.
Chủ tịch Lang ngẩng đầu, chăm chú nhìn con: “Là ba sai lầm rồi.”
“Ba không sai, tất cả những người làm cha làm mẹ đều giống nhau, hy vọng
con gái sẽ sống tốt, hy vọng con gái cả đời không phải lo nghĩ, trong
mắt ba, trước đây Tần Tri không thể mang hạnh phúc đến cho con, ba muốn
con lựa chọn Chương Nam Chính, bởi vì ba nghĩ rằng anh ấy thích hợp
nhất.”
“Lúc này, nó không thích hợp, sự tồn tại của nó chỉ càng
chọc giận Tần Tri, trong tay Tần Tri nắm 80% tài nguyên tin tức của
chúng ta. Thực chất là đến giờ, công ty chúng ta vẫn hoạt động dựa trên
những gì mà nó để lại. Chọc giận nó không hay đâu.”
“Chúng ta đã
chọc giận anh ta. Bảy năm, anh ta từ nhân viên bình thường trở thành
quản lý, không phải ba là người rõ ràng nhất về năng lực của anh ta sao? Đến thời điểm quan trọng, ba vẫn đá anh ta ra mà? Vẫn dùng phương thức
giết người từ bên trong! Tham ô của công, ăn cơm mềm (nhận hối lộ). Ba
à, không có ba bày mưu đặt kế, những ngày cuối cùng của Tần Tri sẽ không đến nỗi như vậy, anh ta thiếu chút nữa bị ba lôi vào tù, đắc tội……
Chúng ta đã sớm đắc tội với người ta.”
Cơn giận của Lang Ngưng cuối cùng cũng bùng phát, cô không thể chỉ trích cha mình, chỉ có thể nói sự thật.
Chủ tịch Lang thở dài, đẩy rèm cửa nhìn quang cảnh thủ đô. Ở thành phố của
ông ta, có lẽ Lang gia là nhân vật quan trọng nhất nhì, nhưng tại Bắc
Kinh, Lang gia chẳng là cái gì hết, họ chỉ là một xí nghiệp gia đình
bình thường đóng tại địa phương. Tại đây – trung tâm văn hóa chính trị
của Trung Quốc, tất cả những gì họ có chỉ là mưa bụi. Nhưng Tần Tri,
ngay lúc này, ở đây, mấy ngày nay từng bước từng bước làm những chuyện
đáng khiếp sợ, người này là cự long (rồng lớn), một cú vẫy đuôi bay
thẳng lên trời*, thế không thể đỡ. Năng lượng, năng lực …… của anh ta
tựa như một mỏ vàng, không, là mỏ kim cương.
Nguyên văn : 一飞冲天 – Nhất Phi Trùng Thiên
Ông ta quay đầu lại nhìn Lang Ngưng, nói vô cùng nghiêm túc: “Hủy bỏ hôn
lễ, đi tìm Tần Tri, nó đang ở đây. Nó yêu con. Không cần biết dùng cách
nào, tìm nó, xin nó tha thứ, ba sẽ chuyển giao Lang thị cho con trên
danh nghĩa. Nếu Tần Tri đồng ý, gia nghiệp này sẽ là của hồi môn cho
con. Nói với nó, ba sẽ về hưu, giao công ty cho người trẻ tuổi quản lý,
ba già rồi…… Không thể nhìn xa hơn được nữa. Thay ba xin lỗi nó, mời nó
đến một lần. Chỉ cần ngồi xuống, có thể nói chuyện tử tế. Sản nghiệp của Thi Hạo Khánh sẽ sát nhập vào Lang thị, gia tộc chúng ta sẽ trở thành
một thứ phông nền quan trọng của Bắc Kinh trong tương lai……”
Lang Ngưng kinh ngạc đứng lên, nhìn cha cô, dường như không thể tin nổi.
Cô không thể tin.
Đây là cha cô?
Người đàn ông này ?!
Hết chương 20