Dịch : Hoài Phạm
Luật sư
Trần chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười lịch sự quan sát Chương Nam Chính
đang dịu dàng nhìn Lang Ngưng: “Tổng giám đốc Chương, giám đốc Lang.”
Chương Nam Chính uống một hơi: “Luật sư Trần, chúng ta làm bạn nhiều năm, cứ gọi thẳng tên là được rồi.”
Giọng vị luật sư vẫn ôn hòa như trước: “Tôi và hai người là quan hệ công
việc, tôi và Tần Tri mới là bạn bè. Kêu thẳng tên hai người thì quá thất lễ.”
Lang Ngưng buông cái ly không, ngoắc tay, người phục vụ hiểu ý, khép tấm bình phong ngăn cách ba người với bên ngoài.
Luật sư Trần rút từ cặp tài liệu một tờ phiếu, chậm rãi đặt trước mặt Chương Nam Chính và Lang Ngưng: “Đây là 30 vạn, anh Tần đã ủy thác cho tôi
chuyển đến hai vị. Các vị xem xong thì đưa cho tôi một biên nhận, như
vậy thủ tục coi như xong xuôi .”
Lang Ngưng nắm chặt tay, khẽ lắc đầu, những lọn tóc quăn khẽ lay động, cô nhìn chằm chằm người đàn ông
trước mặt, khẽ khàng: “Anh cần phải hiểu, tôi chỉ muốn bình tĩnh nói
chuyện với anh ấy, anh ấy bỏ đi không phải là chuyện lớn lao gì. Thời
gian chúng tôi yêu nhau còn lâu hơn anh ấy quen anh, tôi biết anh ấy
không phải là người không biết chữ tín, dù mợ tôi nói cũng chưa hẳn là
hoàn toàn chính xác. Nhưng nếu anh ấy không có tâm tư riêng thì sẽ không bị nhà tôi tóm được chỗ hiểm. Lúc này cha tôi và các chú phải gặp anh
ấy. Luật sư Trần, tôi biết, anh biết rõ anh ấy đang ở đâu. Những người
đó đang che giấu tôi điều gì? Hiện tại, toàn bộ Lang thị đều đang tìm
anh ấy. Tôi muốn cả nhà tôi nhận được một lời giải thích thỏa đáng. Làm
người, làm việc, phải có đầu có đuôi, anh xem tôi nói đúng không? Luật
sư Trần?”
“Đương nhiên tôi biết chỗ ở của anh ta.”
“Ở đâu?”
“Xin lỗi, tôi không thể nói.”
Chương Nam Chính nổi nóng, đập bàn: “Luật sư Trần, anh đừng quên, bao nhiêu
năm qua, nể mặt Tần Tri, chúng tôi đã tặng anh bao nhiêu hợp đồng, còn
cả đơn kiện, dù là công ty bên tôi, hay nhà Lang Ngưng, những gì anh
kiếm được không hề ít ỏi. Con người nên có lương tâm một chút.”
Luật sư Trần lấy từ túi áo một bản hợp đồng, đẩy qua: “Đây là lương tâm của tôi.”
Ông nói xong, lại đưa ra một xấp giấy tờ, đặt trước mặt Chương Nam Chính và Lang Ngưng: “Tôi làm cố vấn pháp luật cho hai công ty trong sáu năm.
Các tố tụng, xử lý pháp luật trong thời gian này tổng cộng là ba trăm
năm mươi vụ, tuy công việc đã hoàn tất hiệu quả chưa phải là cao nhất,
nhưng cũng không phải xấu hổ với mức thù lao được trả, 80% vụ kiện thành công. Có một số việc tôi nghĩ chúng ta nên hiểu rõ, tôi bắt đầu làm
việc với quý công ty từ bốn năm trước, hòan toàn là quan hệ hợp tác, hai vị và tôi cũng không tồn tại quan hệ quản lý – nhân viên. Cho nên hôm
nay, căn cứ vào hợp đồng trước đây, tôi gửi lại hai vị đơn hủy hợp đồng. Tôi vì tiền làm việc, nhưng cũng muốn chọn một nơi làm việc thoải mái.
Thời gian này bận rộn, sợ là không thể tiếp tục hợp tác với quý công
ty.”
Lang Ngưng đẩy tờ giấy lại, cười mỉm: “Luật sư Trần, làm
việc chung vài năm, tôi luôn kính trọng anh, đôi khi còn gọi là anh
Trần, anh đến công ty chúng tôi khi ấy mới chỉ là một luật sư nhỏ, nhưng tôi vẫn tín nhiệm anh. Như anh đã thấy, chúng ta hợp tác rất vui vẻ.
Nhưng hành động giải ước của anh thật sự quá cảm tính.”
Luật sư
Trần cũng bật cười, ông gọi một ly nước, uống một ngụm, sau một lúc trầm ngâm, những lời nói ra làm Trương Nam Chính và Lang Ngưng bất ngờ:
“Đúng vậy, vài năm trước, tôi chỉ là một luật sư nhỏ, đến quý công ty
giải quyết vài vụ án nhỏ, năm ấy thật sự rất thê thảm, vợ mang bệnh bạch cầu, con nhỏ mới hai tuổi, không người chăm sóc. Ở Thượng Hải được nhận vào một công ty lớn, tôi cũng đành từ chối. Sau đó…. Vào quý công ty,
về làm việc cho anh Tần. Ngày vơ tôi mất, họ hàng bằng hữu không hề bận
tâm, vẫn về nhà tính toán sổ sách, tôi không giận họ, ai mà không phải
sống. Nhưng tiền hết, nhà nhỏ, chỉ vỏn vẹn ba bốn chục mét vuông, bán
xong cũng không đủ ma chay. Khi ấy tôi nghĩ, chuyện nhà ở tính sau, tôi
và con chuyển đến vùng ngoại thành thuê phòng. Nói thật, lúc ấy đã hoàn
toàn tuyệt vọng, may mà Tần Tri mở cửa cho tôi sống lại, cậu ấy mang đến sáu vạn ba ngàn bốn trăm tệ. Tôi nói những lời này quả là ủy mị, nhưng
Tần Tri là ân nhân của tôi, vĩnh viễn tôi không thể phản bội cậu ấy
Xoay ly vài vòng, giọng ông đều đều: “Tần Tri nói với tôi, không phải trả
ngay, cậu ấy không gấp. Trả xong nợ cho người ta, cậu ấy tìm cho tôi một căn phòng trong khu tập thể cũ, ở không mất tiền. Tôi nói cả đời tôi
không thể đền ơn, cậu ta trấn an : Tôi là nhân viên của công ty, đương
nhiên phải giúp tôi giải quyết cuộc sống khó khăn, công việc tôi làm rất tốt, công ty sẽ không bỏ, đó là việc công ty nên làm cho tôi, không cần báo đáp, chỉ cần chăm chỉ làm việc, công tác thật tốt là được. Nếu
thiếu tiền, cứ tìm cậu ấy.
Ai cũng nói chúng ta là bằng hữu.
Nhiều năm qua, cậu ấy và những nhân viên khác từng bước càng tiến càng
xa, cũng duy trì một khoảng cách tuyệt đối. Cậu ấy hoàn toàn đủ tư cách
để quản lí người khác làm việc, tôn trọng và hiểu những khó khăn của
chúng tôi. Nhưng sau này sự nghiệp lại chậm rãi dừng bước, kinh tế cũng
chựng. Còn tôi, đã có công ty riêng, còn hợp tác với công ty hai vị.
Mấy năm nay, những kiện tụng pháp luật tôi đều vì cậu ấy chỉ tính công ty
nửa giá để báo đáp. Làm việc cho các vị cũng không dám thờ ơ có lệ, mỗi
vụ kiện đều dốc toàn lực ứng phó. Quý công ty ở thời điểm tôi cần giúp
tôi một nơi trú ẩn. Tôi trả các vị sáu năm ân tình. Nhưng Tần Tri thì
phải làm sao? Những oan ức của cậu ấy ……”
Lang Ngưng mở to mắt:
“Luật sư Trần, anh đang kêu oan giúp Tần Tri? Chưa có ai tổn thương gì
anh ta cả. Tôi biết anh ta đến bây giờ, chưa chuyện nào tôi không theo
anh ta. Riêng chuyện đó, tôi vô phương, vì tôi là phụ nữ ! Đối mặt với
nhiều lời đồn đãi như vậy, tôi không che chở anh ta sao? Tôi gặp nhiều
áp lực, các người ai hiểu cho? Tần Tri có biết không? Với tính tình anh
ta, có thể sống đến trăm năm! Bảo anh ta nói nửa câu dễ nghe anh ta cũng keo kiệt!”
Cả người Lang Ngưng không ngừng run rẩy, cuối cùng
không kìm nén nổi, ôm mặt khóc òa. Chương Nam Chính ôm lấy cô, lau nước
mắt an ủi.
Luật sư Trần nhìn cô, khó nhọc nhún vai: “Tôi vẫn cho
rằng cô là người may mắn …… Được rồi, cứ kết thúc như vậy. Chúc hai vị
kinh doanh thành công, đưa công ty lên tầm cao mới. Đây là danh thiếp
công ty tôi, đưa cho hai vị đầu tiên. Nếu cần đến, xin chiếu cố nhân
viên của tôi. Đương nhiên có thể tin tưởng vào chúng tôi, chúng tôi sẽ
dốc hết sức. Có điều, sau này…… Tiền thù lao sẽ không giảm nữa. Cô Lang
có thể xem biên lai, rồi quyết định. Đừng làm khó tôi nữa. Tôi tin, Giám đốc Lang là người làm việc có nguyên tắc, đúng không?”
Lang Ngưng giận dữ chụp tờ hợp đồng, ấn mạnh bút ký tên, sau đó tức giận nhìn chằm chằm luật sư Trần.
Luật sư Trần đứng lên, vừa định bước đi, Lang Ngưng gọi giật lại: “Ở Lang
thị, ai rời đi cũng đều có thể, vì tiền đồ của luật sư Trần, chúng tôi
không cản trở ông. Nhưng riêng Tần Tri, anh ta vẫn còn chuyện phải hoàn
thành. Ít nhất, ba mươi vạn này anh ta phải nói rõ ràng với cha tôi!”
Luật sư Trần cười giễu: “Tôi được cậu ấy ủy quyền hoàn toàn trong việc này,
Anh Tần bây giờ không muốn tiếp xúc với nhà họ Lang. Nếu quý công ty vẫn muốn làm rõ, chúng ta có thể gặp nhau ở tòa, chúng tôi cũng sẽ xuất
trình chứng cớ cho tòa. Cuối cùng Tần Tri có thật là tham ô hay không,
lúc đó sẽ biết. Chỉ sợ khi chúng tôi bằng lòng ra tòa, Lang thị chưa
chắc dám tiếp tục kiện tụng.
Nhận định của hai vị chỉ chỉ là nhận định cá nhân. Tôi tin tưởng anh Tần làm vậy là có lý do riêng. Anh ấy
có thể sử dụng tiền công ty mà không cần xin phép. Hơn nữa, số tiền kia
hiện tại đang ở đâu, sao giám đốc Lang không quay về hỏi cha cô. Tôi tin việc ông ấy sốt ruột tìm Tần tiên sinh là nguyên nhân chính. Cô hỏi tôi là hỏi sai người. Cha cô đến giờ vẫn không tin cô, tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cô. Còn anh Tần đang làm gì, hiện tại tôi chưa thể nói, từ từ
rồi cô sẽ biết. Còn nữa, thiệp cưới của hai người đừng đưa cho tôi.
Chúng ta không phải là bạn bè, bây giờ không phải, sau này lại càng
không.”
Chương Nam Chính ngồi bất động, không trả lời. Trên
nguyên tắc, anh ta không có quyền nói thêm gì về việc này. Người yêu cũ
của hôn thê… Anh ta chỉ hận không thể cả đời không phải gặp Tần Tri,
nhưng vẫn phải ra giả vờ như muốn gặp. Là người kinh doanh, tình nghĩa
vẫn là một thứ tiếng tốt mà ai cũng muốn có. Bản thân anh ta tự nhận đến giờ vẫn làm tốt điều đó .
Chương Nam Chính cảm thấy thiệt thòi.
Gần đây, lúc nào anh ta cũng ở vào thế bắt buộc phải làm những chuyện
không muốn làm. Bây giờ thì tốt rồi, Tần Tri đã đền tiền, tốt nhất cả
đời này cậu ta đừng trở về nữa.
Nhìn bóng lưng luật sư Trần vài
phút, Trương Nam Chính xoa vai Lang Ngưng, an ủi: “Ngưng Ngưng, việc này coi như xong, coi như vì anh, đừng truy cứu nữa, dù gì ba người chúng
ta cũng thân thiết từ khi học đại học đến giờ. Cũng chỉ vì anh và em yêu nhau, Tần Tri tức giận nên mới làm liều. Bên ngoài đồn ra, anh chiếm
đoạt em, còn hại cậu ta trắng tay không còn đường sống, những lời này
không nghe không hay lắm.”
Lang Ngưng không để ý đến anh ta, cô mỏi mệt dựa vào cửa sổ suy nghĩ, một lúc sau cầm điện thoại lên.
“Ba. Luật sư Trần……”
Cô kể lại cuộc gặp gỡ với luật sư Trần, cả chuyện đã thu hồi 30 vạn. Chưa dứt lời, cha cô đã gầm lên giận dữ.
“Ai bảo con lập biên lai? Đồ ngu ! Ba đã nói, ba muốn gặp Tần Tri, gặp Tần Tri!”
Lang Ngưng ném điện thoại. Chiếc máy bị quật mạnh xuống nền, vỡ tan, pin
cũng rơi ra. Cô ca sĩ nhìn sang, vẻ mặt kinh ngạc. Quán cà phê lặng
ngắt, những ánh mắt ngơ ngác nhìn vào cô gái xinh đẹp đang trong cơn tức giận. Chương Nam Chính xấu hổ vén màn, kéo tay Lang Ngưng, bỏ đi.
Cuộc sống của Tần Tri vô cùng nhàn nhã. Sau khi luật sự Trần nói chuyện với Lang thị, anh càng thêm thoải mái .
********
Quan ba ba cầm trong tay một tách trà lớn đã loãng, uống một ngụm trà diệp
thủy, mặt toát ra vẻ nghiêm nghị. Ông là vô địch cờ vua trong toàn chung cư. Mỗi khi uống xong, Quan ba ba lại ho khan một tiếng thật to, trên
mặt càng tỏ vẻ uy nghiêm. Phía sau, Quan mẹ lập tức rời đám người lắm
chuyện, nhanh nhảu chạy đến, cầm chén chạy lên lầu thêm trà cho chồng,
hai giờ lên xuống ba lượt, thái độ không chút tức giận.
Quan ba ba khi đó gương mặt càng thêm oai phong.
Cùng thời điểm đó, Quan Thục Di mang theo một túi nilon lớn, ào ào tiến vào. Nàng bước đến sạp hoa quả trước sân nhà Tần bà nội đầu tiên, Quan mẹ
càu nhàu vài câu, đại khái nói nàng chỉ biết có ăn. Quan Thục Di lấy từ
túi nilon ra một cây bút đưa cho mẹ nàng, Quan mẹ mới hài lòng đưa mắt
nhìn khắp sân, mọi người lúc này cũng sẽ khách sáo khen ngợi vài câu cho có.
“Ui, đồng chí Nút chai, nhìn không hiểu thì vọc máy tính làm gì. À, anh đã tốt nghiệp đại học rồi.” Quan Thục D tự lê thân vào nhà
lấy táo, đi ngang qua Tần Tri, thấy anh không hề để ý, giơ tay gõ vào
đầu anh một cái: “Này! Đừng giả bộ thâm trầm với chị!”
Tần Tri
sửng sốt. Từ nhỏ tới giờ chưa ai dám đánh lên đầu anh, trong một lúc
ngây người, bên kia lại vang lên một tiếng « cốc! ».
Quan mẹ giận dữ nhìn ông chồng bà: “Đừng có làm như bà đây chết rồi. Ai cho ông hút thuốc? Hút cho đen hết phổi đi!”
Nói xong, Quan mẹ nắm bao thuốc lá đặt trên bàn cờ vua, hung hăng vò lại
thành một nắm, ném vào thùng rác, sau đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào
Quan ba ba. Quan ba ba làm như không có việc gì, đưa cho bà chén trà
không, Quan mẹ xoay người lặng lẽ lên lầu.
Quan Thục Di thay một
cái váy dài, lê dép vui vẻ xuống lầu. Lúc này, Tần Tri đã đóng máy tính, đăm chiêu nhìn bàn cờ vua đối diện.
“Xe lăn đâu?” Quan Thục Di bước vài vòng trong phòng khách.
Tần Tri chỉ vào phòng ngủ: “Trong đó”.
Quan Thục Di đẩy xe lăn ra ngoài, nói: “Tần bà nội nói, anh suốt ngày buồn
bã trong phòng, bảo tôi đưa anh ra ngoài chơi. Vừa hay khu phố bên kia
vừa phát vé xem triển lãm. Tôi lấy 2 vé, không tốn tiền đâu, đi xem cho
vui.” Quan Thục Di vừa nói, vừa cố định xe lăn, tiện tay cầm khăn lau
sạch những vệt bụi bẩn trên xe, chiếc khăn này Tần bà nội vừa dùng để
lau hoa quả.
Giúp Tần Tri ngồi lên xe, nàng nhìn anh uy hiếp:
“Bây giờ anh do tôi quản, không được nói là không muốn đi. Tần bà nội
nói, đưa anh đi chơi, muốn ăn bao nhiêu táo cũng không sao.”
Lại
là táo! Tần Tri bất đắc dĩ lắc đầu, thế giới này chắc chỉ có cô gái này
có thể vì quả táo mà chết cũng chẳng từ, không ngại vất vả.
Tần bà nội và Quan mẹ mải mê nói chuyện phiếm, Quan Thục Di đưa Tần Tri ngang qua cũng không phản ứng.
Hơn nửa số dân sống trong chung cư là người trong thôn cũ của Quan gia.
Trước kia, nhiều thế hệ cùng nhau sinh sống trên mảnh đất này. Dù bây
giờ đã đổi thành hộ khẩu thành phố, những thói quen cũ vẫn được lưu giữ. Phàm nhà ai có công có việc, mọi người sẽ sang đỡ đần, việc này mọi
người đều cảm thấy bình thường.
Có lẽ khác biệt giữa người thành
thị và nông thôn cơ bản ở đây. Như một nửa hộ còn lại trong chung cư
phải mua nhà chứ không được nhận đền bù, họ không phải là những người
vừa cởi bỏ nguồn gốc nông dân, với cách giao tiếp của nửa kia, bọn họ
hoàn toàn không vừa ý, thậm chí là khinh thường. Chỉ là những người đã
sống ở đây từ trước không thèm để ý, vẫn sống theo ý mình, trồng hoa,
nuôi chó, vun hành, dùng chung đồ đạc với nhau.
“Anh biết không, tôi thành quỷ rồi.” Quan Thục Di vừa đẩy xe giúp Tần Tri vừa lảm nhảm.
“Quỷ?” Quen biết gần một tháng , Tần Tri vẫn chưa quen với kiểu tư duy quái dị của Quan Thục Di.
“Tôi không phải đã theo như ý anh rồi sao? Dì Hai giới thiệu cho tôi một đối tượng.”
“À, một kế toán, mẹ cô nói loại người đó rất nhiều tiền.”
“Suy nghĩ của mẹ tôi không được bình thường. Tiền kế toán cầm là của người
khác, kế toán là nghề xui xẻo nhất. Mỗi ngày cầm nhiều tiền như vậy mà
không thể xài, đây là một kiểu tra tấn tâm lý kinh khủng. Cũng có loại
kế toán không phải cực khổ lắm, giống như Ngụy Cầm, nhưng Ngụy Cầm không phải là người.”
Mấy ngày nay, từ miệng Quan Thục Di, Tần Tri đã
rành rẽ nhà nàng và các mối quan hệ quanh nàng. Bằng trí nhớ siêu đẳng,
anh thuộc làu những giao tiếp giữa người với người của nàng. Cô gái tên
Ngụy Cầm kia không thuộc loại người như anh, cô và Quan Thục Di mỗi ngày bè lũ với nhau làm chuyện nhăng nhít. Ấn tượng sâu sắc nhất với cô là,
trong một đêm ở lại làm báo cáo, hai người kia lấy từ két sắt ra mấy
chục vạn, phủ kín lên giường rồi nằm lên chụp ảnh lưu niệm.
Tấm
ảnh đó Quan Thục Di cũng đưa cho Tần Tri xem. Hai cô gái, không phải rất xinh đẹp tạo dáng trên đống tiền, cử chỉ đó làm cho anh cảm thấy thật
ngu xuẩn. Tuy ngoài mặt Tần Tri cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng dạ dày anh
dường như quặn lại.
Phụ nữ là vậy, Tần Tri tự lý giải. Họ không
chút nào che lấp hy vọng xa vời với tiền bạc. Nhưng…… Họ vẫn làm việc,
vẫn hưởng thụ cuộc sống, có lẽ đó là cách duy nhất để họ đối diện cuộc
sống mà vẫn giữ được một tia hy vọng. Để có thể thay đổi, chỉ có cách
tìm một người chồng có điều kiện thật tốt. Thật đáng tiếc! Đàn ông hoàn
hảo chỉ muốn tìm phụ nữ hoàn hảo, còn phụ nữ hoàn hảo thì nhìn rất cao.
Như…… Lang Ngưng.
Tần Tri ngửa đầu nhìn Quan Thục Di: “Cô từ chối anh ta?”
Quan Thục Di tỏ vẻ xem thường, gương mặt khó chịu: “Ừ. Tuy điều kiện gì cũng phù hợp, nhưng tôi không thể chịu được mấy người hôi miệng, đã hôi
miệng, còn thích sáp mặt lại gần mà nói. Tôi đâu phải bị điếc! Lúc ấy
vừa tưởng tượng miệng tôi cùng cái mồm đang há hốc kia “cụng” nhau một
cái… Lập tức ói tại chỗ.”
Tần Tri cũng rùng mình. Quan Thục Di
tiếp tục thao thao: “Hôm đó tôi đã nói rõ ràng. Nhưng anh ta liên tục
nhắn tin, nhắn tin vẫn chưa xong chuyện. Anh ta còn gửi hết những tin từ năm ngoái của người yêu cũ. Sau đó anh ta hỏi tôi, thú vị không? Buồn
cười không? Tôi không thèm trả lời. Kết quả sáng nay anh ta lại lên dây
cót tin nhắn hỏi thăm…… Hoàng Quân, em thấy được không? Nếu không, cũng
nói vài lời với anh. Mẹ nó! Tôi sống đến từng này……Thôi, không nói nữa.”
Tần Tri cầm tờ vé, híp mắt nở nụ cười.
“Tôi sống đến từng này vẫn là người Trung Hoa chân chính, trên hộ khẩu cũng
ghi quốc tịch Trung Hoa, sao có thể biến thành quỷ xâm lược chứ……”
Chú thích: Hoàng Quân là tên mà quân Nhật tự gọi mình trong quá trình đô hộ Trung Hoa những năm đầu chiến tranh thế giới II ^_^
Hai người đi vào một con hẻm nhỏ, dừng lại ở một quán ăn nhỏ. Mùi đồ ăn ùa
ra khắp con hẻm đầy xe cộ. Người rất đông túm tụm thành từng nhóm nhỏ.
Bọn họ đứng, ngồi, hưởng thụ hương vị món ngon sau một ngày làm việc, về phần vệ sinh ăn uống, hầu như không thuộc phạm vi lo lắng của họ.
Quan Thục Di ngừng xe, lén lút nhìn xung quanh, sau đó vén váy nhanh chóng lấy ra vài tờ tiền, lẹ làng rời đi.
Tần Tri im lặng nhìn theo bóng nàng. Cô gái này hết nói nổi rồi. Chỉ có điều…… Sự lương thiện không che giấu vào đâu được.
Không lâu sau, Quan Thục Di cầm một túi khoai lang đưa ra trước mặt anh: “Ăn cái này nhé, ngọt lắm. Giúp tôi lột vỏ.”
Tần Tri cầm túi khoai, lấy ra một củ. Nóng hổi. Mùi khoai ngọt dịu thoảng qua mũi anh. Anh bóc vỏ ngoài, đưa cho nàng.
Quan Thục Di ngồi xuống, há miệng: “Bỏ vào miệng giúp tôi, tay tôi bận rồi.”
Tần Tri bất đắc dĩ bỏ một miếng vào miệng nàng.
Mặt trời dần tắt bóng, lướt qua hai bóng người lặng lẽ, một người ngồi trên xe lăn bóc vỏ khoai, không khí trông cũng không có vẻ tịch mịch.
“Tôi thích nhất loại khoai lang tím, vừa đẹp lại vừa ngọt. Sáng mai tôi mua ăn nữa. Được không, Nút chai?”
Tay Tần Tri cầm một củ khoai. Hóa ra là khoai lang tím. Anh cắn một miếng,
nuốt vào bụng. Luồng nhiệt nóng chậm rãi theo ngón tay truyền vào trong
lòng anh, anh chợt nghĩ……
Màu tím, có lẽ là màu của ấm áp.
Hết chương 6