Dịch: Hoài Phạm
Người Trung Quốc khi kết hôn thích xem hoàng lịch, chú trọng chuyện cát tường như
ý. Kết hôn cũng vậy. Nếu năm nay chỉ có mười ngày hoàng đạo, nếu năm nay không kết hôn, thì phải chờ ngày lành năm sau. Cho nên, rất nhiều người đều kết hôn trong năm nay. Chương Nam Chính, Đậu Kiến Quốc cũng không
ngoài số đó.
***
“Hô hô…… Tiểu tiện nhân, hôm nay cuối
cùng cũng lọt vào tay ta, xem bản đại quan nhân làm thế nào giáo huấn
ngươi,……” Quan Thục Di quăng một tờ khăn giấy dơ vào thùng rác, vươn hai tay đùa giỡn Ngụy Cầm.
“Ai da, đại nhân đừng mà, tiểu nữ năm nay vừa mới tròn hai lần tám……” Ngụy Cầm thẹn thùng, cầm khăn che mặt, cố
đè giọng bắt chước diễn viên nữ diễn tuồng trên sân khấu.
“Ngươi ít nhất đầu hai rồi.” Quan Thục Di chính khí (quang minh chính đại) vạch trần cô.
“Này này, cậu dám lật tẩy mình? Ở đây là nhà vệ sinh công cộng, cậu bán đứng bạn bè là không đúng, nói cho cậu biết, mình còn nhỏ hơn câu ba tháng.” Ngụy Cầm cũng ném khăn tay, tô lại son môi, túm váy xuống.
Hôm nay cô và Quan Thục Di thống nhất mặc váy hồng.
Đại boss Đậu Kiến Quốc kết hôn, Đậu ba ba mượn cơ hội chọn dâu đãi hữu để
khoe khoang. Trong thành phố, tài lực nhà họ Đậu thuộc hàng nhất nhì.
Mười ngày trước đám cưới, Đậu đại phu nhân đã nhờ vả người toàn công ty
tìm kiếm những nhân viên nữ lanh lợi, thanh tú, cao trên 1m65 làm tiếp
tân trong hôn lễ. Phần công tác này nhìn bề ngoài có vẻ bình thường,
nhưng ngẫm lại cũng là cơ hội ngàn năm một thuở. Hơn bốn mươi cô gái
chưa lên chân nhân viên chính thức ở công ty đã gần như đánh nhau vỡ đầu vì tranh giành.
Ngụy Cầm thiếu chiều cao, nhưng cô là bạn tốt của trưởng phòng, vì thế cô bỗng dưng “đột biến”, tăng lên ít nhất gần một tấc.
Quan Thục Di tô lại son môi, túm lấy Ngụy Cầm đang giãy dụa đi ra. Ngụy Cầm ở phía sau nàng, lải nhải:
“Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi vẫn chưa kết hôn đi nhìn
người khác kết hôn là chuyện tàn khốc cỡ nào không? Cậu có biết bảo một
cô gái qua hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn soái ca kết hôn
là chuyện đả kích cỡ nào không?
Cậu có biết bảo một cô gái qua
hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn soái ca kết hôn với một đứa
con gái thua mình mọi mặt là chuyện vô nhân đạo cỡ nào không?
Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn
soái ca kết hôn với một đứa con gái thua mình mọi mặt, còn tổ chức lễ
cưới long trọng như thế, xa hoa như thế, là chuyện độc ác cỡ nào không……
Đây đúng là chuyện bi thảm kinh thiên động địa làm sao!……”
Thói quen sống ở thành phố nhỏ khác với thành phố lớn. Thành phố lớn, phụ nữ ba mươi tuổi không lấy chồng ít nhất cũng có mười lý do đúng lý hợp
tình để giải thích nguyên nhân. Thành phố nhỏ thì không được. Người hai
lăm tuổi vẫn chưa tìm ra người cưới, một là có bệnh kín, hai là nhân
phẩm có vấn đề, ba là bản thân có vấn đề.
Tóm lại, nếu không lấy chồng, sẽ bị nói đến co chân chạy trốn, cả nhà cũng đi theo chịu tội.
Nghe Ngụy Cầm than thở đầy ức chế, Quan Thục Di dở khóc dở cười, không biết
cô nàng học được từ ai? Nàng bất đắc dĩ dừng bước, vươn tay xoa nhẹ
gương mặt cô nàng, thuyết phục: “Đầu tiên, cậu ít hơn mình một tuổi.
Nhưng mình vẫn muốn cổ vũ cậu.”
Nàng giơ cánh tay về phía mặt
trời hươ mấy cái, bắt đầu thuyết trình: “Vực tinh thần dậy, ánh rạng
đông ngay phía trước! Sơn Ny Ny, nghe trưởng thôn, chính là nghe Đảng và nhà nước. Nghe Đảng và nhà nước thì tuyệt đối không sai.
Mình nói cho cậu biết, thứ nhất, ba ngày làm việc lần này, tiền thưởng là tám trăm tám mươi tám tệ.
Thêm nửa con số đó, có thể mua cái áo khoác mà cậu thích. Thứ hai, trưởng
phòng nói, hoa tươi sau lễ cưới đều do mình xử lý, đối nghịch với tiền
là đồ con rùa. Thứ ba, trong lễ cưới chắc chắn có nhiều bọ rầy chưa kết
hôn….”
Miệng Sơn Ny Ny trề dài ra thành một đường cong khó coi,
thà chết chứ không chịu khuất phục, không quên sửa lỗi cho Tiểu Phương
Phương: “Trưởng thôn…… Là kim quy tế.”
(Kim quy tế: Rùa vàng, chỉ những anh chàng độc thân đẹp trai có tiền)
Quan Thục Di vỗ tay cái bốp: “Đúng vậy, là bọ rầy, nhìn cô dâu đi, rồi nhìn
lại chúng ta, muội muội à, hy vọng ở ngay trước mắt biết không, cậu phải quý trọng cơ hội lần này…… Nhìn ngực cậu đi, rồi nhìn mông mình đi,
thật là……”
Ngụy Cầm thở dài cam chịu: “Vương phi Diana sau khi bị tai nạn xe cộ…… Kim quy tế, Tiểu Phương Phương? Cậu nói xem người đẹp
lại tốt mà chưa lấy chồng có muốn gả cho rùa không?”
“Phì! Nhìn
cô dâu, rồi nhìn lại chúng ta, tối thiểu bề ngoài…… Tụi mình vẫn hơn một chút, phải cố gắng lên, cậu chỉ cần sắm vai một cô gái nghèo khó, cam
chịu, dù không cam lòng nhưng vẫn bị cuộc sống “tra tấn”, đến nông nỗi
như vậy vẫn cao quý và nữ tính. Thế nào cũng sẽ có một soái ca khờ khạo
yêu cậu …… Đi mau! Đi mồi chài bọ rầy.”
Ngụy Cầm rốt cục cũng phá ra cười, cứ như vậy…… Hai cô gái hi hi ha ha đùa từ toilet ra tới hành
lang, lại không hề biết, chỉ cần quay lưng nhìn lại, lập tức sẽ bị sét
đánh giữa trời quang.
Đậu Kiến Nghiệp cùng chú rể Đậu Kiến Quốc
nhìn nhau bất đắc dĩ, lại liếc hai bóng lưng đang dần lướt xa. Họ chậm
rãi bước theo, Đậu Kiến Quốc vẻ mặt vô cảm, đi tới cửa lớn, gập người,
túm áo Đậu Kiến Nghiệp cười đến chết nghẹn, cười xong mới cao giọng tức
tối: “Nhìn xem em quản cấp dưới đi, nhìn xem nhân viên em chọn tố chất
“phong phú” thế nào! Hai cô này nghĩ cái gì vậy, dựa vào đâu mà dám so
với Tư Vũ?”
Đậu Kiến Nghiệp cũng toét miệng cười, vỗ vai anh trai: “Em biết. Hai cô đó là ghen tị, ghen tị!”
“Em đừng có ra vẻ cái gì cũng biết, Tư Vũ…… Tư Vũ……” Người kia phẫn nộ trăm lần, rống lớn một tiếng: “Ngực và mông Tư Vũ so với hai con ngốc kia
lớn hơn!”
Đậu Kiến Nghiệp nhún vai ra vẻ “đành vậy!”, kéo chú rể
vẻ mặt tức giận mà không chỗ phát tiết ra đại sảnh, vừa đi vừa an ủi:
“Đúng vậy, lớn hơn, chắc chắn lớn hơn. Anh so đo với mấy đứa con nít làm gì …… An tâm kết hôn, em sẽ về dạy dỗ lại các cô ấy!”
“Em làm sao mà biết lớn hơn?”
“Anh hai à, đó là anh nói mà.”
“Phì…… Nói hồi nào?!”
“Chưa nói, chưa nói, em nói hươu nói vượn, anh cứ coi là đánh rắm đi, anh cách chức em chứ đừng nóng giận, anh hai……”
Vui đùa thì vui đùa, làm việc vẫn muốn làm tốt. Quan Thục Di sải chân bước
nhanh xem lại hội trường và sân khấu, nàng chịu trách nhiệm quản lý hai
chín nhân viên tiếp tân, một đám con gái trang điểm xinh đẹp lần lượt
kéo tới điểm danh. Trên mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng Quan Thục
Di bốc lên một luồng hưng phấn, đột nhiên nàng muốn kêu lên một câu:
“Các cô nương, đi ra tiếp khách !” Vậy là có thể thoát thai thành một tú bà thời hiện đại!
Xem xét bồn nước, quầy bar, sân khấu, bàn
tiệc. Dưới nước, bầy cá kiểng như những bạn nhỏ trưng ra vẻ hân hoan.
Trên sân khấu, một vài nghệ sĩ tự xưng biểu diễn vài món nghệ thuật linh tinh. Kiểm tra bong bóng, thổi bong bóng, đề phòng người khác đập bể
bong bóng, kiểm tra vị trí cổng hoa, bưng chén đĩa, còn phải không ngừng bổ sung chén đĩa bị rơi vỡ.
Ngụy Cầm thì đứng ở cổng chờ chờ
khách ký tên, lập danh sách. Thiếu thốn gì cần bổ sung cũng chạy lại
liên hệ. Cả hai bên nháo nhác vì bân rộn.
Đáng thương cho hai vị lãnh đạo của thôn Thượng lưu, hôn lễ chưa chấm dứt đã mệt như gà chết.
Trong hôn lễ, khách đến để ăn, chủ nhân để kết hôn, còn tạp vụ không phải con người. Để có tám trăm tám mươi tám tệ, Quan Thục Di cầm lưới đánh cá
không ngừng vớt “những người bạn nhỏ” ảo tưởng muốn nhảy ra. Đầu óc mơ
màng ảo tưởng giữa đài nước là tám trăm tám mươi tám tệ, trong ảo tưởng
tìm vô số lần, mỗi khi ảo tưởng chấm dứt, nàng tràn ngập tức giận, càng
vung vẩy lưới đánh cá hăng say hơn nữa.
Ngụy Cầm tốt tính, khách
vào hết, nhào tới phụ nàng. Cô đi theo Quan Thục Di làm việc suốt ba
giờ, cuối cùng mệt quá phải ngồi nghỉ. Mấy ngày nay nha đầu kia bị khinh bỉ đủ điều. Có thân thích gì với ba đời Đậu gia đâu chứ? Còn Ngụy Cầm
cũng thật bất hạnh vì là thân thích ba đời với Đậu gia, cũng thật bất
hạnh bị trở thành họ hàng nhà muỗi.
Đậu phu nhân không biết giúp
đỡ nhân viên. Chỉ biết mình Ngụy Cầm, hở một chút sẽ là: “Ngụy Cầm, giúp cháu ngoại XX đổ ly đồ uống này……
Ngụy Cầm! Xoa vai cho mợ!
Ngụy Cầm! Lấy cho mợ ly nước, mệt chết đi được!
Ngụy Cầm, chỗ đó không thích hợp, chuyển cái thang ra chỗ khác !
Ngụy Cầm!……
Ngụy cầm ơi!……”
Ngụy Cầm mệt như một con quay bị bắt xoay tít liên tục mấy ngày, nhất là khi một số người quen biết cô cũng có mặt trong tiệc cưới. Rất nhiều người
lấy danh nghĩa chào hỏi châm chọc vài câu độc như trộn thạch tín, Ngụy
Cầm càng cảm thấy mình đáng thương, những lời chào hỏi lễ phép cô dành
cho những con người đó cũng thực đáng thương.
Cô không thèm chấp, họ hàng xa bạn việc vui, cô vui thay, cô thành tâm chúc phúc cho người ta.
Phần 2
Dịch: Hoài Phạm
Sau bữa tiệc cưới viên mãn, lúc người MC vòng vo nói lời kết thúc, ở một
ngã rẽ, Nguỵ Cầm thấy Đậu Kiến Nghiệp đứng một mình, lặng lẽ nhìn bãi cỏ xanh, cơ hồ đến nửa giờ sau anh ta mới ngẩng đầu.
Đậu Kiến
Nghiệp dường như có chuyện khó xử. Ngày thường, vị anh họ thứ này ít khi va chạm với người khác. Cô và anh ta rất ít khi tiếp xúc, anh ta đối xử với cô rất khách sáo, luôn cười tủm tỉm.
Nguỵ Cầm đi qua, “cười tủm tỉm”, dùng giọng điệu quan tâm hỏi han: “Anh họ thứ, cần hỗ trợ không?”
Đã uống khá nhiều, đến giữa trưa, Đậu Kiến Nghiệp bắt đầu cảm thấy chóng
mặt. Cha, mẹ vây quanh anh trai, khách khứa vây quanh anh trai, toàn thế giới vây quanh anh trai, toàn thế giới hỏi thăm anh trai. Anh ta giống
như một người tàng hình. Đã tự nhủ với mình: Bản thân không bằng Đậu
Kiến Quốc, vậy thì đừng tranh nữa. Nhưng dù biết như vậy, cảm giác tủi
nhục vẫn phải có. Anh ta nhìn xuống sàn, nghĩ đến anh trai và hoàn cảnh
trong nhà, càng nghĩ càng tức giận, vừa lúc Ngụy Cầm “trăm năm mới có
một lần” đột ngột nổi lòng tốt lại tới, tự chui đầu vào lưới.
“Anh họ thứ, cần hỗ trợ sao?” Ngụy Cầm mỉm cười, hỏi lại.
Đậu Kiến Nghiệp ngẩng đầu, vẻ mặt châm chọc, giọng nói chua chát: “Ngụy
Cầm, tôi không dám nhận là anh họ thứ của cô, tuy tôi là người nhà họ
Đậu, lương tôi cũng chỉ nhiều hơn lương cô vài ngàn tệ. Tuy cô là kẻ
nghèo khó, phải chịu ủy khuất, nhưng vẫn còn danh hiệu khuê nữ, xuất
thân danh gia. Tôi chỉ là bọ rầy giả mạo, không thích hợp khẩu vị của
cô, tôi là người ngu ngốc, cô tìm người khác mà quyến rũ. Tôi đang bực
bội, cô biến đi chỗ khác giúp tôi! Cút đi!”
Gương mặt Ngụy Cầm
cứng ngắc, những lời nói của Đậu Kiến Nghiệp đầy vẻ khinh miệt, làm cô
sững sờ. Một cảm giác khó chịu trào lên dạ dày, không cách nào hình
dung, có lẽ là khuất nhục.
Giống như khi một người xa lạ đứng ở
ngã tư đường, vẻ mặt khó xử nhìn chung quanh, người tốt bụng đi ngang
qua hỏi han: “Thưa anh, có cần tôi giúp không?”
Anh có lòng tốt,
nhưng anh xem người ta trả lời thế nào, người kia nhìn anh, như nhìn
ngươi một đứa con gái hư hỏng: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú! Đi! Đi!
Đi!……” Nói xong, hắn lẳng lặng bỏ đi, cũng không thiết nhìn xem anh có
phải là họ hàng xa bắn tám đời không tới hay người quen biết gì không.
Ngụy Cầm như thùng xăng bị ném một mồi lửa, “Bùng!” một cái, bốc cháy kinh
hoàng! Cô thề, đời này cô là con rùa ngu mới đi lại nổi lòng tốt với anh ta lần nữa. Nắm chặt tay, cô quay đầu nhìn mọi hướng tìm Đậu Kiến
Nghiệp. Đã hơn bảy giờ, bóng đêm dần dần thay thế ánh sáng ban ngày, đèn hoa viên bật sáng, khách khứa đều dời đến đại sảnh bên kia, buổi tối ở
hoa viên bên này muỗi bay thành đàn đi tìm người ăn thịt, những người
khách không ngu ngốc mà lưu lại bên này chờ muỗi cắn.
Đậu Kiến
Nghiệp đứng cạnh bể bơi, dựa cột hút thuốc. Quần áo anh ta mặc tạo cho
anh ta phong thái rất đĩnh đạc. Đồ vét dài, caravat, lưng áo hơi nhỏ
nhưng dài, dáng vẻ thâm trầm, chân trái hơi gập gác qua chân phải, dưới
ánh đèn lặng lẽ, dường như thứ anh ta đang hút không phải là thuốc lá mà là nỗi cô quạnh.
Ngụy Cầm bước tới, trên gương mặt hướng về phía anh ta là một nụ cười rạng rỡ, Đậu Kiến Nghiệp hơi hoảng hốt, anh ta
nhìn cô đá giày cao gót qua một bên, lùi về phía sau vài bước, sau đó
lấy đà nhảy đến nhào vào anh ta đánh đấm loạn xạ.
Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc.
Đậu Kiến Nghiệp rơi vào bể bơi, toàn thân ướt sũng ngây ngốc đứng đó, hơn
mười giây sau anh ta mới kịp phản ứng, mắng to: “Xx, cô điên rồi!” (xx:
Tiếng chửi thề, bản tiếng Trung cũng là xx)
Một vài người khách
chưa đi đến đại sảnh, nghe tiếng mắng chửi, bâu lại. Quan Thục Di bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng phản ứng. Nàng nghe giọng Ngụy Cầm rit rít mắng
chửi, lập tức nhận ra, bởi vì tiếng mắng nghe rất quen tai, chợt hiểu,
lúc này Ngụy Cầm bất chấp tất cả! Nàng làm chuyện có lỗi với bạn bè,
nàng sai lầm rồi, ban đầu không nên ép Ngụy Cầm đến đây. Ngụy Cầm luôn
tỏ vẻ bình dân, xuề xòa, nhưng lòng tự trọng cực kỳ cao, sẽ không nhịn
được nếu bị khi dễ.
Ngụy Cầm chống nạnh, hếch cằm chỉ vào bể bơi mắng Đậu Kiến Nghiệp :
“xxx xxx…… Bà ngoại, mẹ, chị gái, dượng nhỏ, họ hàng xa ngồi xe bus đến mừng đám cưới, quà chúng tôi tặng là thứ tốt nhất chúng tôi có. Tiền không
nhiều, nhưng đó là từng giọt mồ hôi rơi xuống, cực khổ mới có!
Còn anh làm chỉ biết làm mấy thứ xxx gì đó, mấy người có tiền thì chạy vào
siêu thị, được bao nhiêu đồng vào cửa nhà tôi! Tôi bán hết nước bọt
không chiêu đãi được một miếng. Từ trước đến giờ nghe nói “vi phú bất
nhân”, tôi còn chưa tin, bữa nay nhìn Đậu gia từ trên xuống dưới, cuối
cùng đã hiểu ý nghĩa câu này.
Hôm nay tôi coi như nhìn rõ. Tôi
đến giúp các người, mệt sống mệt chết ba ngày liên tiếp, mặt mày tươi
cười cho các người khi dễ. Nhìn đi, nhà anh thả gà bắt chó làm đám cưới, thế nào mà bàn tiệc còn phân năm bảy loại khách? Tổ tiên nhà họ Đậu
xuất thân nông dân chân đất, không hơn gì ai. Còn không phải mấy năm
trước, các người khóc sướt mướt tìm đến nhà tôi! Nhà họ Ngụy không làm
chuyện thiếu đạo đức, chúng tôi có lương tâm. Vì bảo lãnh cho cha anh,
ba tôi bị đánh một trận, bây giờ không làm được việc nặng, nếu không
phải vì sức khỏe của ba tôi, tôi có phải nghỉ học sớm để đỡ đần cha mẹ?
Tôi ở công ty nhà anh không tiếc sức lực, bây giờ thành con tin, không ngờ
cả nhà tôi cứ thế phải nịnh bợ nhà anh để sống? Tôi là tự thân vận động, dựa vào sức mình vào công ty, nhờ cậy gì các người! Đậu gia có tiền,
tôi mặc kệ! Anh có cho tôi được một đồng nào không? Cho tôi, tôi gọi anh là cha, múc nước rửa chân cho anh! Tôi làm người trong sạch, chăm chỉ
làm việc, sao phải ở cấp thấp hơn anh? Thiếu nợ nhà anh? Cho anh mặt mũi mới gọi anh một tiếng anh họ, bây giờ xong rồi, hôm nay tôi còn mắng
thêm. Ông trời thế nào mà không đánh chết các người, một đám vong ân phụ nghĩa!”
Ngụy Cầm mắng xong, cảm thấy sảng khoái cực độ. Cô xoay
người nhìn Quan Thục Di, cúi đầu: “Xin lỗi cậu, mình đắc tội với người
nhà này, mình không làm được nữa, cũng sẽ liên lụy đến cậu. Muốn đánh
muốn chém tùy cậu. Dù sao cậu cũng nên đi theo mình, ở lại khẳng định
cũng chẳng làm được lâu!”
Quan Thục Di bất đắc dĩ mở thẻ nhân
viên trước ngực, ném xuống bể bơi, nàng kéo Ngụy Cầm ra ngoài, vừa đi
vừa trách: “ Cậu ngốc sao, cậu là heo sao? Sao không chờ lĩnh tiền xong
hãy mắng?”
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
“Mình hại cậu.”
“Đã bảo không sao mà!”
Một hôn lễ hoàn hảo đã bị Ngụy Cầm phá tan nát như vậy. Tuy rằng Đậu phu
nhân vẻ mặt rất chi thoải mái giải thích là do anh em đùa giỡn chứ không có gì. Nhưng ông ngoại Đậu Kiến Nghiệp vẫn không chấp nhận, lập tức bỏ
về.
“Tức chết ta, các người đào mồ mả tổ tiên nhà họ Đậu lên đi!
Ném ta xuống với tổ tông nhà họ Đậu đi!” Ông cụ quăng một câu như vậy,
đưa bà cụ bỏ về.
Hết chương 8