Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 24: Chương 24: Nhớ lại những kỷ niệm thơ bé




Dịch : Hoài Phạm

Hai ngày cuối cùng trước khi kết hôn, việc trong nhà thành một đám rối loạn, sáng tinh mơ Tần Tri đã bị bà nội túm dậy. Chờ anh rửa mặt xong đi ra, trên giường anh đã bị phủ một đống bông gòn, lão thái thái bắt đầu nhồi chăn, một trăm miếng vải gấm đã đặt trên ghế, Tần Tri không nói gì, nhìn bà lão đăm đăm. Bây giờ nhà ai còn đắp chăn bông?

“Mấy cái chăn này, bà nội đã chuẩn bị cho con từ mười năm trước, gấm thượng đẳng Tô Châu, bây giờ không còn bán nữa. Con sờ coi, gấm mềm lại mịn. Nhìn đi, nặng chưa!” Giọng Tần bà nội khoang trương, gần như bắt buộc tay Tần Tri phải chạm vào tấm chăn. Còn sức nặng, khỏi nói, thật là « áp bức ».

“Đỏ chói nhé!” Tần bà nội cười tủm tỉm ghé vào lỗ tai anh, nói.

Tần Tri nhìn chăn, nhớ ra, đêm đầu tiên cùng Quan Thục Di, hai người đều ở trạng thái kích động, tình cảm mãnh liệt, không mang “dụng cụ an toàn”. Ngộ nhỡ nếu có? Vậy thì sẽ thế nào? Anh không muốn con anh phải bước lại con đường của anh. Con của người khác sinh, lúc bắt đầu, xuất phát khởi điểm là như nhau. Còn con anh sinh ra, trên thế giới này, mười công việc thì hết bảy tám không thể làm, tính cách tốt còn không sao, nhưng nếu giống anh, lại thành kẻ đau khổ suốt nửa cuộc đời. Rồi như không có một người bạn đời tốt, coi như toàn bộ cuộc đời là bi thảm.

“Nhìn đẹp lắm.“ Tần Tri khen một câu, trong lòng bỗng dưng khổ sở, nếu bà nội biết anh không muốn có con, nhất định rất buồn!

Tần bà nội mặt cười thành hoa đi qua khoe cháu với nhóm bạn già, có khả năng, hiếu thuận, Quan Thục Di tốt làm sao. Các ông các bà chụm lại một chỗ bàn tán xôn xao, sự ồn ào này vài năm gần đây không nhiều.

“Nút chai, nhanh lên!” Quan Thục Di đứng ở cửa, mang theo bao lớn bao nhỏ í ới gọi « ông lão » nhà mình, Tần bà nội, gia gia ngồi trong phòng ngẩng đầu hoan hỉ. Tần Tri thay đồ, mặc áo khoác ra ngoài cùng Quan Thục Di, anh không thể lái xe, hôm nay ban đầu muốn đi taxi đưa thiệp mời, cuối cùng Ngụy Cầm gọi điện thoại tới, nói chuyện này cô ấy sẽ lo.

Trong sân lớn, chiếc ô tô QQ* mới mua dán chữ Song Hỷ đỏ thẫm, một đám họ hàng vây kín nhìn ngó, Quan ba ba cầm một gói thuốc lá mời từng người, xung quanh khu vực này, đồ cưới có ô tô, có phòng ở như Quan Thục Di là độc nhất, bổ sung thêm, cả nhà nàng đều rất quan trọng thể diện, Quan mẹ sang sảng chỉ huy mọi người làm việc, mấy chiếc nồi lớn treo trên vách tường đối diện, một xấp vải điều đỏ thẫm hết sức vĩ đại, dán đầy những tờ tiền một trăm nhân dân tệ đang được mọi người chiêm ngưỡng. Tần Tri không nói, đổ mồ hôi lạnh nhìn Quan Thục Di, thở dài: “Rất khoa trương!”

* – Nhãn hiệu xe được sản xuất bởi Công ty Chery, hãng ô tô đứng thứ 4 Trung Quốc, rất được ưa chuộng.

“Phong tục mà, thôi đi, chỉ dỗ được mẹ em. Họ thích ép buộc thế nào thì cứ ép buộc như thế ấy đi!” Quan Thục Di cũng lặng lẽ nhìn em trai nàng, thằng nhóc cầm một cây sào trúc ngồi phía dưới tấm vải đỏ nhìn tiền, đầy vẻ thèm thuồng.

Sân cửa, một chiếc xe hơi cao cấp màu bạc đã đậu sẵn, Đậu Kiến Nghiệp nghẹn một bụng đầy lửa ấn mạnh vào loa. Ngụy Cầm ngồi ở ghế phụ, bày ra gương mặt của một bà mẹ kế, miệng cũng không dễ nghe: “Này, không phải chỉ tốn của anh một chút dầu thôi sao, có cần đến mức đó không?”

Đậu Kiến Nghiệp càng thêm tức giận, anh ta hùng hổ vặn radio, mở âm thanh lớn nhất. Tiếng hát quỷ dị đinh tai từ trong xe truyền ra……“Anh…… Anh cầu…… Anh cầu xin…… Anh cầu xin em…… Anh cầu xin tình yêu của em…… Vì sao em không đến…..”

Ngụy Cầm phẫn nộ liếc Đậu Kiến Nghiệp một cái, không thèm nói, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, cầm hai tấm chắn nắng hơi lung lay. Đậu Kiến Nghiệp không đợi nói thêm lập tức tắt radio.

“Anh sai lầm rồi, tha cho anh đi.” Đậu Kiến Nghiệp nói chân thành.

Ngụy Cầm cười cười, đặc biệt rộng lượng an ủi anh ta: “Không có gì, anh hùng dân tộc tôi cũng thích, nhất là…… Lão tiên sinh Lâm Tắc Từ!”

Gương mặt Đậu Kiến Nghiệp phút chốc trắng bệch, lại không thể làm gì, từ khi bị nắm được bím tóc, anh ta đã trở thành chó săn cho người phụ nữ « thâm độc » này.

“A? Sếp nhỏ?” Quan Thục Di kinh ngạc nhìn đậu Kiến Nghiệp, người này làm sao có thể đến? Ngụy Cầm và anh ta người này sau vài ngày không gặp, đều ’hồ đồ’ biến thành người thượng đẳng? Boss nhỏ bị ‘cảm động’?

Đậu Kiến Nghiệp cười khổ, mở cửa xe đi ra, nói: “Gì mà sếp nhỏ? Gọi tên đi! Chúc mừng cô, Quan Thục Di.”

Quan Thục Di đỏ mặt: “Cám ơn anh.”

“Còn anh hay không anh với anh ta làm gì, bây giờ cậu không thuộc quyền anh ta, được rồi, lên xe nhanh đi, đông chết mình rồi, định đi đâu trước?” Ngụy Cầm ló ra, cằn nhằn.

Quan Thục Di không để ý đến cô, nàng kéo Tần Tri lại, giọng nói không chút dấu giếm sự khoe khoang giới thiệu với Đậu Kiến Nghiệp:

“Đây là ‘anh ấy’ nhà tôi.”

Tần Tri giơ tay: “Xin chào, tôi là Tần Tri.”

Đậu Kiến Nghiệp bắt tay anh, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Đậu Kiến Nghiệp, trước kia là đồng nghiệp của Quan Thục Di. Tôi từng gặp anh Tần ở đâu nhỉ? Nhìn anh rất quen mặt?”

Tần Tri cười cười: “Mặt tôi rất ‘đại chúng’ (nhiều người có).”

Cẩn thận đánh giá một lúc, lòng Đậu Kiến Nghiệp hơi hoảng hốt, khí chất của người đàn ông tên Tần Tri này rất không tầm thường. Phong thái ‘gió qua bụi liễu, mây lững lờ trôi’ từ bên trong hiển hiện ra bên ngoài. Anh ta nhớ trước đây cha anh ta thường nói, một người đứng trên những người khác không phải là người nghểnh cổ nổi gân xanh giơ cổ họng áp bức người khác. Áp lực mà người thật sự đứng trên bộc lộ là vô hình, như người đàn ông trước mặt. Khi anh ta nhìn anh, anh chỉ cảm thấy không biết làm thế nào, chỉ sợ nói sai, đi sai, vì thế càng cẩn thận gấp đôi.

“Anh Tần nhận chức ở đâu?” Đậu Kiến Nghiệp rút một điếu thuốc lá đưa cho Tần Tri.

Tần Tri xua tay: “Chỉ là người làm công thay cho ông chủ. Mở quán cà phê sách với Quả Quả, anh có rảnh, muốn đọc sách thì mời đến ngồi chơi.”

Đậu Kiến Nghiệp: “Quả Quả?”

Tần Tri vừa định trả lời, Quan Thục Di từ sau ló ra: “Chồng, anh không lạnh à, mau vào ngồi đi.”

Hai người đàn ông nhìn nhau cười cười, mở cửa xe ngồi vào.

Đậu Kiến Nghiệp vừa khởi động xe vừa hỏi Quan Thục Di: “Nói đi, cô dâu trẻ! Hôm nay cô lớn nhất, đi đâu trước?”

Quan Thục Di rút thiệp mời từ cặp: “Về công ty. Lúc còn làm việc tôi phải quà cáp nhiều như vậy, lần này phải đòi cho đủ, thiếu một phần cũng không được.”

Xe chậm rãi chạy, Ngụy Cầm nhìn Quan Thục Di cười: “Thật ra là cậu muốn khoe khoang, đồ đàn bà hư!”

Quan Thục Di cất thiệp mời, quay đầu nhìn Tần Tri, càng nhìn càng vừa lòng: “Sơn Ny Ny, đừng nói như vậy, mình làm sao có thể là đồ đàn bà hư? Mình còn là một cô gái hư không lập gia đình, Cô gái….. Nhỏ! Nhớ kỹ. Ngày nào còn chưa cưới, mình vẫn là một cô gái!”

Ngụy Cầm ghê tởm rùng mình vài cái, thò tay: “Quà Bắc Kinh đâu? Bà cô già!”

Quan Thục Di huých Tần Tri, anh đưa một cái bao lớn ra phía trước chỗ ngồi.

“Nặng như vậy…… Cái gì thế?” Ngụy Cầm mở ra, ngây người.

Chỉnh một bao truyện tranh [ người con gái sông Nile]. (ở Việt Nam xuất bản dưới tên Nữ Hoàng Ai Cập)

Tình cảm giữa Tiểu Phương Phương và Sơn Ny Ny sâu đậm phần nhiều là vì hai người có cùng sở thích sưu tầm truyện tranh, từ khi còn rất nhỏ, hai cô gái đã mua [người con gái sông Nile], say mê thời cổ đại, họ thích đứng trên thành lan can của sông hộ thành mơ mộng hão huyền, nói mấy lời thần kinh, như là:

“Ê, Sơn Ny Ny, cậu nói xem mình nhảy xuống, có xuyên qua đó không?”

“Cậu nhảy xuống thì biết, Tiểu Phương Phương.”

“Nếu chết thì sao?”

“Vậy hồn xuyên qua. Giả dạng làm trẻ con, ngay cả mất trí nhớ cũng mất.”

Ngụy Cầm ước ao có bộ [người con gái sông Nile] của Quan Thục Di đã rất lâu, trước đây nhà cô rất khó khăn, cha cô làm ở đồn công an, mẹ ở quê, trên có người già phải chăm sóc, dưới có trẻ nhỏ phải nuôi, cả gia đình trông chờ vào tiền lương, tiền tiêu vặt của cô không nhiều bằng Quan Thục Di, cho nên, mỗi lần đều là Quan Thục Di mua truyện tranh, hai người cùng xem. Cùng chia sẻ, cùng mơ tưởng, cùng trưởng thành.

Lòng Ngụy Cầm nghẹn lại, cô vuốt bìa truyện. Rất nhiều ký ức lướt qua đầu cô. Sau này, Tiểu Phương Phương đã trở thành một người khác, trời đất bao la chỉ còn lại mình cô, từ khi trưởng thành, cô đã quên bộ truyện tranh này. Bao lâu rồi cô không mơ mộng về những điều huyễn hoặc? Người ta vẫn nói, lớn lên, thật ra là một quá trình người ta thanh thỉnh lại, quá trình đó thật sự làm người ta không vui vẻ.

“Cậu…… Còn nhớ?” Cô cúi đầu, nghẹn ngào nói.

“Ừ, cả đời cũng quên không được.” Quan Thục Di trả lời.

“Cả đời này có lẽ không thể mua được trọn bộ, phải không?” Ngụy Cầm quay đầu nhìn Quan Thục Di, trong mắt, nước mắt đã sắp tràn ra.

Quan Thục Di gật đầu, méo miệng:“Cái thứ đó nó hãm hại chúng ta.”

Đậu Kiến Nghiệp lái xe, trong sự im lặng, quay đầu nhìn Ngụy Cầm rơi nước mắt, không biết thế nào lại hơi đau lòng, anh ta đưa một bàn

tay rút từ hộp giấy bên cạnh mấy tờ đưa cho cô.

Không khí tinh tế bỗng lan toả, Ngụy Cầm khóc, Quan Thục Di cũng khóc rất thương tâm.

Tuyết rơi, mặt đường rất trơn, Đậu Kiến Nghiệp lái xe rất chậm, Quan Thục Di dựa vào Tần Tri, nàng vốn lơ đãng, đến giờ khắc này mới nhận ra mình sắp lập gia đình, nàng quay đầu nhìn anh, hai ngày nữa, họ sẽ thành một gia đình? Cùng người này sao? Loại cảm giác như không đúng.

Tần Tri vươn tay, lặng lẽ ôm vai Quan Thục Di.

Chương 24 : Nhớ lại những kỷ niệm thơ bé

Dịch : Hoài Phạm

Ô tô chạy thong thả, trong xe bốn người bốn tâm tư. Những bông tuyết lại chậm rãi bay bay. Thành phố mênh mông, những cô gái nhỏ sẽ trưởng thành. Quan Thục Di nhìn ra cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc, nhìn cảnh vật thân thương. Rất nhiều kỷ niệm từ sâu một góc trong đầu bỗng trở lại, không ngừng sinh sôi.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi vỗ vai Đậu Kiến Nghiệp, “Sếp nhỏ, tôi không đến công ty nữa.”

Đậu Kiến Nghiệp hơi sửng sốt: “A?”

“Anh biết phố cổ Phượng Hoàng bên cạnh trường tiểu học không?”

“Biết.”

“Anh đến đó giúp.”

Đậu Kiến Nghiệp ngây người, vẫn quay xe.

Quan Thục Di cùng Ngụy Cầm đứng trước cổng trường tiểu học, gần như đã thành một bãi hoang tàn, sau quá trình sát nhập, trường tiểu học đã nhạt nhoà trong đám bụi bặm của thành phố, trở thành nhà kho của một công ty kiến trúc Sau khi tặng ông bảo vệ một hộp pháo hoa, những người này lập tức ủi chiếc cổng sắt cũ.

Trường học quạnh quẽ nên dĩ nhiên nhìn rất đổ nát, nhưng tầng hai hầu như không mấy thay đổi. Chỉ có cột cờ lắc lư trong gió là còn cho thấy, nơi này từng là một ngôi trường, vách tường trống trơn, nhiều năm trước bảng đen vẫn còn được giữ. Chiếc bảng tàn tạ cuối cùng còn có thể mơ hồ đọc được nội dung trên đó.

“A! Hoa hướng dương nở rộ. Trên đồng ruộng nước nhà. Chúng ta là hoa của tổ quốc, chúng ta là tương lai của tổ quốc. Chúng ta học tập tri thức, lý tưởng chúng ta rộng lớn…… Chúng ta ở thời đại mới……”

Trên đám cỏ của trường học chất đầy tài liệu kiến trúc. Hai cô gái nắm tay nhau tản bước trong trường, tìm lại những kỷ niệm tuổi thơ. Họ nhớ về những đôi mắt long lanh, đen láy*. Gương mặt những con người cũ, bạn bè cũ đã nhạt nhoà không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhớ về những ánh mắt. Từng ánh mắt tràn đầy niềm vui và giọng nói thơ trẻ, mềm nhẹ bên tai không ngừng truyền đến.

Họ nhớ tới một ngày nào đó, sau khi đi viếng nghĩa trang liệt sĩ về, họ được giao viết một bài cảm nhận. Trong bài văn, Quan Thục Di viết thế này:

“…… Khi em trưởng thành, phải làm một bộ xương khô danh tiếng, một liệt sĩ cách mạng hăng hái nhiệt tình……”

Giáo viên chủ nhiệm lớp đã phê: “Chữ viết rất…nghiêm chỉnh, lý tưởng…… Rất cao xa!”

Những góc nhỏ trong trường học, tiếng cười thơ trẻ chảy xuôi theo trí nhớ của hai cô gái, họ trèo lên đỉnh đống xi măng được để sẵn, nhìn cờ tổ quốc, gương mặt trang nghiêm như những thành viên của đội thiếu niên.

Đậu Kiến Nghiệp cảm động , tuy từ cổng trường nhìn qua, bóng dáng hai cô gái ngốc nghếch lạ lùng, nhưng cũng rất hồn nhiên. Nhìn…… Thật sự đẹp, có người nói, giữa những người phụ nữ không thể có tình bạn, hôm nay xem ra, tình bạn của phụ nữ khi đã được hình thành, chân tình còn đáng giá hơn so với đàn ông.

“Trước đây……” Đậu Kiến Nghiệp đột nhiên mở miệng, anh ta cảm thấy dù thế nào, anh ta cũng phải cảm khái một chút.

Tần Tri sửng sốt, quay đầu nhìn.

Đậu Kiến Nghiệp chậm rãi ngồi xổm xuống, cũng mặc những vết bẩn xếp bằng ngồi xuống, châm thuốc lá hít một hơi rồi hồi tưởng: “Mới trước đây, tôi theo anh tôi đến nhà bà nội ở, khi đó tôi rất bướng bỉnh, đồ chơi đàng hoàng không chơi, còn sắt, ná, xẻng, tua-vít lại không rời tay. Bà nội nói, lớn lên nhất định sẽ là một kiến trúc sư. Tôi còn viết cả trong một bài văn.”

Tần Tri cười, vỗ vai anh ta.

“Trước đây anh thế nào?” Đậu Kiến Nghiệp hỏi anh.

Tần Tri suy nghĩ :“Bà nội nói, tôi là một đứa trẻ kỳ lạ.”

Đậu Kiến Nghiệp nhìn anh đánh giá: “Bây giờ nhìn anh cũng rất kỳ lạ.”

Hai tay Tần Tri đút túi áo, nhếch miệng cười: “Ừ, vẫn dáng vẻ như thế, bẩm sinh đã vậy, không thay đổi được.”

Đậu Kiến Nghiệp suy nghĩ, lại nói một câu rất ý nghĩa: “Đúng vậy, cảm thấy mình đang thay đổi, thật ra cái gì cũng không thay đổi, chúng ta vẫn là chúng ta, thế giới vẫn là thế giới.”

Bên kia sân thể dục, hai cô gái đột nhiên đồng thanh hát lớn: “Trưởng thôn đến sẵn, chít chít chít chít! Thùng thùng thùng thùng thùng! Nhiều lần nhiều lần, Trang Ny Ny cũng đến đây, mở ra một giấc mộng trái phá, Thái Dương công công cười hì hì, Heo tiên sinh đâu? Mọi người đi về thôn thượng lưu! Sẽ xảy ra chuyện gì? Về phía trước đi thôi, rất mong chờ,……”

Bắt đầu còn hát đàng hoàng, đến đoạn cuối cùng, lại thành chảy nước mắt mà hét.

Đậu Kiến Nghiệp cười vui vẻ, anh ta quay đầu nhìn Tần Tri đang nghẹn cười: “Là làng chim cánh cụt*?”

*Phim hoạt hình chuyển thể từ truyện tranh tiến sỹ Slump.

Mặt Tần Tri ngơ ngác: “Cái gì làng chim cánh cụt?”

“Phim hoạt hình, Arale, anh chưa từng thấy?”

“…… Không!”

“Bảy viên ngọc rồng thì sao?”

“…… Không!”

“Kim cương biến hình?”

(hình như tác giả nhầm lẫn, trong chương mở quán cà phê sách, mấy bộ truyện tranh đó là tần Tri lấy về cho Quan Thục Di, bây giờ lại bảo là chưa đọc, haiz!)

Mặt Tần Tri ngượng ngập, rất xấu hổ lắc đầu: “Không, tôi….. Tôi từng xem thám tử mèo đen, có tính không?”

Đậu Kiến Nghiệp đứng lên, vỗ vai anh: “Ông anh à! Thời thơ ấu của anh thật là thê thảm!”

Tần Tri nghiêm túc gật đầu, gia gia bà nội ngày ấy bán hoa quả, trong nhà rất nghèo, không có tivi, không có tiền mua truyện tranh, anh cũng không có bạn bè để chia sẻ.

“Tôi có trọn bộ bảy viên ngọc rồng, có cả bộ Boy (tác giả UMEZAWA Haruto), rảnh rỗi mời anh tới chơi.” Đậu Kiến Nghiệp lởi xởi.

Tần Tri gật đầu, thầm cảm thấy ăn ý với anh ta, Đậu Kiến Nghiệp không đáng ghét, rất hiền hoà. Nếu có thể, anh hy vọng có thể làm bạn với anh ta.

“Đó là một cô gái tốt, anh phải quý trọng, bây giờ rất khó tìm được một người như vậy, gần như tuyệt chủng!” Đậu Kiến Nghiệp cảm khái.

“Ừ, Ngụy Cầm cũng không tệ, anh phải quý trọng!” Tần Tri cười với anh ta.

Đậu Kiến Nghiệp quay qua, tỏ vẻ muốn ói: “Tôi có chết thành tro, cũng không cần người biến thái như vậy.”

Tần Tri vỗ vai anh ta: “Ông bạn, không bao giờ có gì là tuyệt đối.”

Tới công ty, đã là buổi chiều. Tần Tri và Đậu Kiến Nghiệp tránh trong xe không ra. Tuy Quan Thục Di nói mặt đẹp dễ nói, nhưng Tần Tri ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’, chết cũng không muốn trở thành “công cụ” để Quan Thục Di khoe khoang. Đậu Kiến Nghiệp không muốn gặp mặt người quen. Họ tránh trong xe nói chuyện. Hai cô gái ôm thuốc lá, bánh kẹo và thiệp mời đi thu nợ cũ.

Tần Tri nhìn theo Quan Thục Di, trên mặt anh tràn đầy tình yêu dịu dàng. Tuyết rơi nhè nhẹ, hai cô gái kéo tay nhau băng theo đường ống nước đi vào. Đi rất xa, tiếng cười vẫn còn vọng lại, và anh vẫn nhìn theo bóng nàng biến mất.

Di động trong túi rung rung, Tần Tri lấy điện thoại ra, nhìn tên, không khỏi sửng sốt, tin nhắn của Lang Ngưng.

“Anh đang ở đâu? Bạn học lớp cũ đều đã ở nhà chờ anh.”

Phút chốc, Tần Tri ngây người.

Hết chương 24

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.