Dịch : Hoài Phạm
Ngô Gia Dương gặp rắc rối, anh ta sợ hãi. « Lấy công chuộc sai lầm », anh ta quyết định làm việc siêng năng, cố gắng sửa đổi.
Sáng tinh mơ 4 giờ rưỡi, Ngô Gia Dương không biết từ đâu kéo đến hơn ba mươi người, cào tuyết đọng từ khu phố nhỏ hết ra ngoài. Một chiếc xe nâng
nhỏ san sạch tuyết đọng trên mặt đường bằng phẳng.
Mã Bách Đông cũng đưa vài công nhân đến giúp. Vài giờ sau, họ lại quét những vệt nước do tuyết tan ra, rửa sạch mặt đường.
Lúc này mới tờ mờ sáng, Tần Tri không biết công việc đã được bắt đầu.
Hách Dật Nguyên cầm trong tay mấy bảng số điểm danh một hàng ô tô dài trên
có đánh thứ tự, xếp hàng trước cửa khu phố, trên mặt kính trước xe dán
dòng chữ trăm năm hạnh phúc, sau xe cũng trăm năm hạnh phúc.
Luật sư Trần dẫn theo mười mấy nhân viên ở cửa hàng bán hoa vào sân, bốn giờ hơn bắt đầu lặng lẽ kết hoa, từ cổng hoa đến trước cửa chung cư, một
tấm thảm lót mới tinh màu đỏ, trước cửa chung cư là một cái ‘khinh khí
cầu’ rất lớn có hàng chữ song hỷ, hai bên khí cầu là ba mươi bánh pháo
nhỏ mừng hôn lễ. Hai bên thảm cứ năm bước lại có một cổng vòm trang trí
bằng hoa tươi rất quý hiếm, hoa tươi được luật sư Trần mua sỉ ở tỉnh
ngoài, lần mua này, ông ta giúp ông chủ mình giảm được bảy ngàn tệ. Ba
ngàn trả lại sếp, bốn ngàn ông giắt túi, trong lòng ông nghĩ, không bí
mật lấy hoa hồng, trời chắc chắn sẽ giáng sát đánh chết ông.
Theo tập tục của thành phố, sau khí cầu phải có năm sáu cái cổng vòm màu
phấn hồng, nhưng hoa tươi kết trên cổng, ở thành phố nhỏ vẫn là lần đầu
mới thấy. Sự phô trương này, ở đây cũng có thể coi như có địa vị khá
lớn. Đương nhiên, là vì giai cấp của họ.
Sáng nay là ngày kết
hôn, Quan Thục Di dậy rất sớm, thật ra tối hôm qua nàng hưng phấn đến
không ngủ được. Nàng đã hẹn với người trang điểm lúc gần 7 giờ. Nửa đêm, nàng nhỏm dậy vô số lần để nhìn trời, nhìn đồng hồ báo thức, nhìn di
động, nhìn đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ hồ chợp mắt.
Ngụy Cầm
mang theo người hầu Đậu Kiến Nghiệp đến giúp Quan Thục Di, cử chỉ của
hai người này hơi ái muội. Làm phù dâu, Ngụy Cầm hôm nay tự thuê cho
mình một bộ đồ dành cho phù dâu bằng lụa mỏng. Còn đeo cả trang sức, làm Đậu Kiến Nghiệp khi tới đón cô, nhìn cô hơi ngây ngốc, điều này khiến
Ngụy Cầm thỏa mãn, cho rằng anh ta bị sắc đẹp của mình làm cho mê muội.
Đậu Kiến Nghiệp cũng không châm chọc câu nào, anh ta thậm chí rất phong
độ giơ tay ra, ý bảo Ngụy Cầm vịn vào tay anh ta.
Bọn họ dừng ở cổng chung cư lúc 4 giờ rưỡi sáng, vừa đến, hai người này bị ‘hiện trường’ làm choáng váng.
Rất…… Rất phô trương, người nào làm việc người nấy, lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ “kính biếu”? Bọn họ cố gắng để hiệu quả đạt được thật ‘kinh hỷ’ – mừng
và hoảng.
Luật sư Trần giơ ngón tay cái hài lòng với sự kinh ngạc của hai người kia.
“Suỵt…… Đừng la, chúng tôi muốn anh cả ngạc nhiên!” Ngô Gia Dương rất thích phô bày đã chạy tới, hạ giọng.
Đậu Kiến Nghiệp nhìn một cách kinh ngạc, anh trai anh ta kết hôn cũng chưa
đến mức xa hoa như hôn lễ này. Hai mươi chiếc xe này rất khó tìm, còn…
Huy động hơn trăm người giúp việc, quả thật…… Rất khoa trương. Tần Tri…… Rốt cuộc là loại người gì? Đậu Kiến Nghiệp quyết định phải tìm hiểu
thật kỹ.
Quan Thục Di nhận tin nhắn định chạy ra, đã sớm đoán
được Quan mẹ thế nào cũng cứng rắn tóm nàng lại, tự tay đưa cho nàng một chén đồ ăn: “Kích động cái gì, tiệm uốn tóc còn chưa có mở cửa mà?”
Quan Thục Di vừa nhai nhồm nhoàm, vừa trả lời: “Không phải, bình thường
trước khi làm lễ hẹn trước vài giờ, bọn họ phải mở cửa sớm. Từ đây đến
khu nam mất hơn nửa giờ, không thể đợi.”
Quan mẹ hơi buồn bực, bà bưng nồi lại cho con, gắp một đũa mỳ sợi: “Mày vội gả như vậy? Ăn trước rồi nói sau, hôm nay vì mày mà mệt mỏi.”
Quan Thục Di ăn ngấu
nghiến, vẫn không trả lời, nàng quả thật là sốt ruột muốn lấy anh, từ
mười tám tuổi, bắt đầu mỗi tháng nàng đều mơ một giấc mơ về đám cưới,
nội dung chỉ là ảo tưởng về kiểu áo cưới nàng sẽ mặc, giấc mơ thay đổi
ít nhất mười kiểu, lúc nhỏ là áo bông hồng cưỡi ngựa đỏ, tiểu học là vải nỉ hồng may thành sườn xám đẹp phối với xe jeep màu lục, từng có một
khoảng thời gian nàng thậm chí ảo tưởng mình như công chúa Elizabeth
ngày xưa* khi kết hôn mặc áo cưới dài, giáo đường, cha xứ làm lễ cũng
muốn, tốt nhất có thêm bộ râu xồm thì càng hay. Cuối cùng cũng đến ngày
hôm nay. Nàng không vội mới là lạ.
Elizabeth Ami Liou – Nữ công tước xứ Bavaria, công chúa xứ Bavaria, Hoàng hậu của Áo và Nữ hoàng của Hungary
Quan Thục Di vội vàng xách hai chiếc vali áo cưới hoa cài đầu ra khỏi phòng, Quan mẹ mở cửa sổ muốn nhìn con gái đi, không ngờ, bà bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ làm giật nảy mình, sững sờ đứng lặng một hồi, sau đó “Ôi”
một tiếng, quay người lại kéo chồng đến.
“Oa!!!!!!!!” Quan Thục
Di đứng trước cửa cũng ngây ngẩn cả người. Quá cảm động…… Đây là sự ngạc nhiên mà Tần Tri tặng cho nàng? Không phải chứ? Người kia tuyệt đối
không phải là người có tế bào lãng mạn như vậy!
Ngô Gia Dương
đứng ở cổng lớn làm động tác cúi chào lãnh đạo, Quan Thục Di đã hiểu,
phải như vậy mới đúng. Người nào đó nhà nàng, nửa phần tâm tư này, nàng
đừng trông cậy vào.
Quan ba ba bị Quan mẹ cứng rắn lôi từ trên
giường, hai ông bà ghé vào cửa sổ nhìn, dĩ nhiên là cả một khoảng sân
vui vẻ, sân không lớn, lúc này, những trái bóng vải nhiều màu đang bay
lơ đãng, tiếng nhạc rền vang. Màu trắng là tuyết, đỏ là thảm, hơn hai
mươi lẵng hoa tươi trên các cánh cổng sắp thẳng hàng, phía trên là năm
loại hoa năm màu, mở cửa sổ, hương hoa giữa mùa đông ùa vào say lòng
người. Không khỏi khiến hai ông bà mắt bỗng nhiên ướt một cách khả nghi.
“Ôi! Thằng bé này… Thằng bé ngu ngốc này lại làm cái gì vậy?” Quan mẹ lại lải nhải không đúng lúc.
Đầu bếp đeo tạp dề khịt mũi ngây ngốc nhìn những tiểu thư mặc sườn xám áo
khoác xanh lục qua lại giúp việc. Ông muốn hút điếu thuốc, lại ngượng
ngùng, vì thế chỉ có thể cười ngây ngô đứng ở bên cạnh ngó sang. Chà,
phô trương, quá phô trương .
Mấy cậu thanh niên nâng hai cái bàn
đánh bóng bàn thật dài, theo lời ‘ông chủ’ dặn dò, muốn dựng một sân
khấu nhỏ để dàn nhạc chơi. Dàn nhạc từ thành phố lớn mời đến bây giờ
đang ngồi trong xe trước cổng chung cư. Mời một người ngày hôm nay tốn
bốn trăm tệ, bao hai bữa cơm, tiền cơm mỗi bàn đúng tiêu chuẩn đủ 500
tệ, ít hơn một xu cũng không đến.
Quan Thục Di hơi kích động, không đúng, nàng kích động đến cả người phát run, quay đầu nhìn lên lầu, cha mẹ cũng đang nhìn nàng.
“Nhiều người đến giúp như vậy, thằng bé Khuông Khuông kia quan hệ khá là tốt.” Quan ba ba thở dài, lau khóe mắt ướt át.
“Ừ…… Nhiều người giúp đỡ. Quan hệ chắc chắn là tốt…… Quan hệ tốt, tính cách
sẽ không tệ.” Quan mẹ đóng cửa sổ, lôi chồng vào nhà, hai người mở ngăn
tủ, lấy ra hai bộ đồ đỏ tươi bằng tơ lụa Trung Quốc mặc lên người, bỗng
nhiên cảm thấy sung sướng. Họ muốn xuống sân đưa ra vài ý kiến nho nhỏ,
như vậy mới phù hợp với tấm huy chương ghi thân phận mẹ vợ, cha vợ.
Thực tế là Tần Tri hoàn toàn không biết gì cả, những tiểu tiết trong đối
nhân xử thế thế này anh không rành rẽ, trừ chuyện kiếm tiền, những việc
khác anh không để vào mắt, những vấn đề thường thấy ở gia đình, người
này thuộc loại đẩy một bước đi một bước. Việc làm của bọn Mã Bách Đông
là tự phát, tiền là Thi Hạo Khánh chi ra. Đương nhiên cũng không báo
trước cho anh. Mà dù anh biết, anh cũng sẽ chỉ đưa ra vẻ mặt chết lặng,
nhiều nhất là gật gật đầu nói cám ơn, tăng lương không cần suy nghĩ.
Hôm nay Thi Hạo Khánh không thể đến, lúc này ông đang ở trong nhà, sắm vai
một người đàn ông thất bại! Phá sản! Suy sút! Tiều tụy! Đáng thương!
Tuyệt vọng, nhưng vẫn là phần tử nhiệt tình yêu thương cuộc sống xúi
quẩy. Ông hy vọng người vợ luôn đi châu Âu tham quan một năm ông gặp
nhiều nhất một tháng có thể về nhà để ông nói chuyện, ông hy vọng hai
bên nội ngoại ngoài vòi tiền có thể nhìn đến đứa con để ông đổ chén nước ấm, ông chờ đợi thân thích trong nhà hãy tán chuyện với nhau chứ không
phải đến nghĩ cách lừa tiền tiêu, theo kế hoạch của hai người, mấy ngày
nay, ông sẽ ở công trường nào đó chuyển gạch, trong lúc vô ý bị vợ con
phát hiện…… Cho nên, ông muốn tới cũng tới không được. Để cứu gia đình,
Thi Hạo Khánh không tiếc sức lực.
Chương 29: Tiến hành hôn lễ
Dịch : Hoài Phạm
Ngụy Cầm đến gần Quan Thục Di, ôm nàng: “Trưởng thôn…… Hôn lễ như vậy, ở
thôn chúng ta, đúng là đạp lên đầu mọi người, rất tư bản chủ nghĩa! Cậu
vô sỉ quá! Phải từ bỏ thói quen xấu, biết chưa!”
Quan Thục Di gật đầu liên tục, quay đầu nhìn về phía nhà Tần Tri, người nào đó tối hôm
qua làm việc đến rạng sáng, cái này gọi là kết hôn không quên công
việc…… Giờ này chắc đang còn khò khò nằm mộng giữa sáng sớm.
Đậu Kiến Nghiệp mở cửa xe, mời hai người lên xe, Quan Thục Di lại nói cám
ơn, Đậu Kiến Nghiệp liên tục chúc mừng, vỗ ngực lần nữa chứng minh cho
quyết tâm hôm nay sẽ làm một người phục vụ chân chính.
Buổi sáng
bảy giờ hơn, khi xe gom rác bắt đầu leng keng bài ca [chuyện cũ mùa
xuân] ở ngã tư đường, dân cư toàn khu phố mang rác ra đường, sau đó ngây người, lao vào nhà gọi người thân ra xem náo nhiệt.
Đây là ngày lành cuối cùng trong năm, nghe nói cả năm sau không có một ngày thích hợp để cưới hỏi.
Cậu em vợ Quan Ninh Thuần bị tiếng nhạc xe rác chen lẫn tiếng nhạc cưới phương Tây đánh thức.
Cậu chàng đứng lên, khoác quần áo đẩy cửa sổ, sau đó hét lên một câu: “Con
mẹ nó…… Ngày……!” Xuyên qua những tán cây chật chội, nhìn thấy hơn mười
mỹ nữ kéo đàn violon, đàn cello, thổi kèn clarinet, mà chỗ khác thì đang mở quạt gió nấu mỳ, từng sợi khói trắng bay ra từ những cái nồi lớn.
Khoảng sân ồn ào đến kinh khủng. Chưa đến chín giờ, toàn chung cư hấp
dẫn dân cư của cả một con phố đến xem.
Hai bên tấm thảm đỏ là
mười cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ tươi làm tiếp tân, trong tay từng
người cầm những đĩa lớn đựng bánh kẹo cưới, điểm tâm, hoa quả mời khách, chỉ cần anh cầm một chiếc đĩa, tiểu thư tiếp tân sẽ nở một nụ cười động lòng người dẫn anh tìm phòng đưa lễ.
Tần Tri bị bà nội lôi dậy
mặc đồ chú rể, anh không thấy được màu sắc, nghe nói hôm nay anh phải
mặc quần áo đỏ. Theo tập quán trong vùng, hai sợi dây lụa màu đỏ giao
nhau trước ngực anh, còn thêm một bông hoa lớn bằng lụa, cả một đầu Tần
Tri đầy sáp bôi tóc, tỉnh tỉnh mê mê nhìn ra sân, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Từng tốp người qua lại? Ai? Từ đâu đến? Là vì anh mà đến sao? Anh có cảm giác không đúng, những mối quan hệ không biết từ đâu chui ra làm anh có cảm giác tính cách anh từ trước đến nay không quảng giao lắm. Sự xa hoa quá đáng khiến anh hơi chút bất an. Anh chưa từng bị nhiều người vây
nhìn như vậy, đại đa số dân cư nơi này anh không biết, tuy mọi người đều nhìn anh cười tươi liên tục nói chúc mừng, Tần Tri lại cảm thấy đầu anh nhão như hồ dán, không biết nên làm thế nào cho phải.
“A? Anh
rể? Anh giống một tên Hán gian, đầu bóng lưỡng sáp bôi tóc…… Chắc phải
dày đến ba phân? Chị em nhìn thấy nhất định khóc thét.” Cậu em vợ đứng ở cửa nói một câu mà cậu chàng cho rằng rất là dí dỏm.
Quan mẹ
tặng cậu chàng một cái tát, đánh xong còn thưởng một thêm một đá, vừa
dạy bảo vừa chì chiết: “Mày ở trên lầu làm loạn cái gì? Họ hàng đến rồi, miệng còn đầy vụn bánh, đừng nói vô nghĩa nữa, ra ngoài làm việc!”
Cậu em vợ bướng bỉnh: “Hôm nay chị con lớn nhất, rồi đến con, chút nữa lì
xì thiếu……”Câu ta còn muốn huyên thuyên, Quan ba ba đá thêm cú nữa vào
mông, đá xong, thẩy một băng pháo bắt treo lên.
“Đường cái bên
kia, mỗi mét gắn một cặp, pháo treo từ ngã tư đến đầu cổng chung cư……”
Quan ba nhéo tai con đẩy đi, Tần Tri nhìn bóng hai người, buồn cười.
Quan mẹ nhìn con rể từ trên xuống dưới, lầu dưới cưới lầu trên cũng có chỗ
hay, mẹ vợ sáng tinh mơ chặn cửa con rể, chuyện này hiếm thấy.
“Cái đầu xấu quá, ai làm cho con? Đúng là giống Hán gian!” Quan mẹ không hài lòng, hay thật, con rể đẹp trai mà tóc tai như Hán gian. Còn bôi thêm
ba tấc keo xịt tóc bóng lưỡng.
Tần Tri cười khổ, bà nội anh bôi
nửa chai keo xịt tóc quá thời hạn sử dụng trên đầu, lúc này đầu anh
giống như bị ai dán keo dán sắt từ đỉnh tới Thái Dương.
“Theo mẹ.” Quan mẹ không kiêng kị gì dắt Tần Tri lên lầu.
Mười giờ sáng, các thành viên trong dàn nhạc Bát âm (tám món nhạc khí Trung
Quốc) vừa bước vào sân, lại phát hiện chiến trường đã bị một đám khác
giành mất, đang tấu nhạc phương Tây du dương, các tiểu thư mặc váy chiếm chỗ, các vị tiên sinh thấy mình bị lấn sân, cứ như vậy, âm nhạc vang
lên như tiếng búa tạ gõ vào trống, sân khấu thành võ đài thi đấu.
Tần Tri xấu hổ đứng ở cửa, tay nghề mẹ vợ anh so với bà nội cũng không hơn
bao nhiêu, lúc này tóc anh toàn bộ đều được vuốt ra sau, giày da âu
phục, anh giống một nhân viên bán hàng đa cấp. Nếu quàng thêm một chiếc
khăn quàng trắng, anh thấy mình có thể bước lên sân khấu hát bài quốc ca Trung Quốc.
Thím tư của Tần Tri đứng trước mặt anh dò xét: “Hình như thím thấy có gì đó không thích hợp?”
Tần Tri vẫn đứng không nhúc nhích, thím anh quay người không biết tìm ở đâu ra một bình thuốc xịt màu, xịt lên đầu anh mấy cái: “Hoa lá một chút
cho đẹp!”
Thím tư xong, thím năm chạy lại rắc rắc thứ gì đó,
thím năm xong, một người khác lại cầm một lọ nước hoa phun giúp anh,
khóe miệng Tần Tri giật khẽ, không thể chịu được nữa, vào nhà gội đầu.
10 giờ rưỡi Quan Thục Di vào sân, Tần Tri vốn cũng muốn xem cô dâu của mình thế nào lại bị bà nội kéo vào nhà.
“Sao bà vẫn không thấy ổn lắm?” Tần bà nội nhìn cháu mình – đang đóng vai
một nhân viên bán hàng đa cấp, keo xịt màu, như một đại ca nào đó trong
phim bến Thượng Hải ngày xưa.
“Anh cả, đưa anh hai cái búa lớn,
cho anh ngậm một điếu xì gà, tôi có thể ra ngoài thu bảo kê, ha ha! Ha
ha ha ha ha!” Ngô Gia Dương luôn ở những thời điểm không thích hợp nhất
nói những lời khó nghe nhất.
Tần Tri nhìn nhìn, rồi cầm nửa bình keo xịt tóc còn lại trét lên đầu anh ta.
Ngô Gia Dương vừa kêu to đã bị người giữ chặt, Mã Bách Đông không biết tìm
đâu ra một thỏi son môi, rất quan tâm giúp anh ta tô khắp mặt.
“Cứ để như vậy, hôm nay dám rửa mặt, năm sau đừng đi làm.” Tần Tri sáp lại gần tai Ngô Gia Dương, uy hiếp.
Ngô Gia Dương đáng thương yên lặng không nói gì, rơi nước mắt nhìn đám vô
lại trong phòng, đáng tiếc, không có ai bênh vực anh chàng.
Thế đó! Đáng kiếp!
Đó là tiếng hô thầm lặng của toàn bộ quần chúng trong phòng!
Mọi người đang hào hứng. Tần bà nội đi lại một hồi, lại không biết tìm từ
đâu một cái lược chải tóc Tần Tri theo đúng kiểu Evis Presley.
Lần này, Tần Tri không nói nữa. Anh lại lặng lẽ đi gội đầu.
11 giờ rưỡi, Quan Thục Di ngồi trên giường, nàng thấy mình như một công
chúa, đối diện tấm gương, nàng lặng lẽ nhìn vài lần, trong lòng hơi đắc
ý, giày cao gót trên chân nàng đã bị tiểu thư nào đó dấu đi. Theo tập
quán của vùng này, nhóm phù dâu sẽ dấu giày của cô dâu, nếu chú rể tìm
không thấy, có thể nắm quyền về tiền bạc.
Em trai Quan Thục Di
đắc ý dẫn theo một đám con nít nhà họ hàng khoá hết các cửa, cậu chàng
giơ tay nhẩm tính lì xì, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện độc chiếm toàn bộ.
Cưới vợ không thể nửa chừng rút lui, cho nên Quan ba ba phải nghĩ cách làm
dễ, ông ở nhà Tần bà nội tạm sắp đạt một tân phòng. Nói đúng sẽ là từ
nhà Quan gia đưa dâu xuống lầu, vòng một vòng, cô dâu sẽ quay lại nhà họ Tần, như vậy sẽ không phải dùng tới lối quay lại.
“Quan Ninh
Thuần! Chị nói cho mày biết, một lúc nữa đừng bảo chị quá đáng!” Quan
Thục Di ngồi trên giường gào toáng lên với em trai!
Em nàng quay lại nhìn nàng đầy vẻ thống khổ: “Chị, em nã tiền chị cũng chưa thấy chị như vậy! Chị còn chưa gả đâu. Hơn nữa, anh rể em để ý gì chút tiền ấy?
Anh ấy còn khinh nữa!” Sắc mặt Quan Thục Di đỏ bừng, nắm tay lại uy hiếp chứ còn cách nào khác. Nàng nghĩ, chờ hôn lễ xong xuôi, nàng phải nói
chuyện với thằng nhóc. Nói từ tim đến phổi.
Ngụy Cầm đứng một
bên, đứng trước gương ngắm nghía, càng nhìn càng vừa lòng, cô sờ sờ
mông, quay đầu nhìn Quan Thục Di nói: “Trưởng thôn, cậu nói xem mông
mình, sao có ai không thèm được?”
Quan Thục Di định cười ha ha, sực nhớ ra lại không dám, sợ hỏng lớp trang điểm.
Mười một giờ bốn mươi, sau tiếng pháo mừng ầm ĩ, đầu Tần Tri vẫn đầy một lớp dày keo xịt. Từ sáng sớm đến giờ anh gội đầu bốn lần. Dĩ nhiên không ai cho anh quyền được chống cự, chống cự cũng vô dụng, cũng may bà nội
không cố chấp bắt anh phải chải đầu theo kiểu Evis Presley, cái này tạm
coi là chấp nhận được!
Ngô Gia Dương tựa vào cửa phòng chống trộm ấn chuông cửa thật mạnh, vừa ấn vừa gào, đôi khi, hiện trường hôn lễ
cần người gây sức ép như vậy.
“Mở cửa! Cưới vợ đến đây!!!!!!!”
Bên trong cánh cửa có tiếng trả lời: “Cưới vợ cũng được, lì xì đâu?”
Ngô Gia Dương làm bộ thơ ngây giả giọng nữ sinh thẹn thùng: “Ai da! Ai đó?”
Một tràng cười.
Bên trong cánh cửa lại có tiếng trả lời: “Thu tiền điện!!”
Lại một tràng cười vang, Tần Tri không biết nên khóc hay cười, đại lý phố
trà Mã Bách Đông đồng chí đeo một túi tiền cầm thật to đi vào, bên trong một trận tranh giành, cửa thứ nhất đã mở.
Giẫm lên hàng chữ dán song hỷ trên bậc thang, mọi người lên lầu 4, lại là một cánh cửa đóng chặt.
Ngô Gia Dương hét to: “Cảnh sát kiểm tra phòng!!!!!!”
Hách Dật Nguyên nắm cổ áo anh ta đá qua một bên, nhét vào khe một bao lì xì
dày cộm. Bên trong nói một cái không đủ, anh ta lại nhét thêm một cái.
Không có gì, Thi Hạo Khánh bỏ tiền. Muốn mấy cái cho mấy cái! Tiếc là
bên trong không biết, được hai cái thì mở cửa. Hách Dật Nguyên cảm thấy
rất đáng tiếc, khắp người anh ta, sáu túi tiền đầy bao lì xì đỏ.
Chương 29: Tiến hành hôn lễ
Dịch : Hoài Phạm
Cứ như vậy qua ba, bốn cửa vào nhà, Tần Tri cuối cùng cũng thấy được cô
dâu của anh, Quan quả táo hạnh phúc nhất trên vũ trụ này. Chưa kịp
thưởng thức hình dáng giả vờ ngượng ngùng của Quan Thục Di, đám người
bên chú rể đã bắt đầu tìm giày da.
Công phu giấu giầy của Ngụy
Cầm thuộc hàng số một, đại khái cũng vì ngày thường cô nàng hay làm
chuyện này, Quan quả táo vẻ mặt phẫn hận âm thầm ghi sổ tính nợ, ăn của
mình thì nhổ ra, cầm của mình về sau mình đòi gấp bội.
Sau khi cầm năm bao lì xì dày cộm, Ngụy Cầm mới cười tủm tỉm đưa cho Tần Tri một cái gối đầu khổng lồ.
“Tôi muốn có giày da.” Tần Tri vẫn nói. Lại một tràng cười, Quan Thục Di bất đắc dĩ nhìn Tần Tri. Người này bình thường đâu đến nỗi ngốc như vậy?
Hôm nay Quan quả táo rất xinh đẹp, tuy anh không thấy màu sắc trên người
nàng, nhưng Quan Thục Di mặc quần lụa mỏng, diễm lệ như một nàng tiên,
Tần Tri cho là như vậy. Anh định nói, nhưng lại ngây ngốc, muốn nói mà
nói không được. Mã Bách Đông vội vàng đưa cho anh bó hoa hồng đã chuẩn
bị từ trước. Tần Tri đi đến trước mặt Quan Thục Di, mỉm cười.
Nàng đội một chiếc vương miện nhỏ xinh xắn, áo cưới viền tơ rất đẹp, lông mi giả làm mi nàng như dài hơn, hơi chớp chớp, niềm vui trong mắt không
thể giấu giếm, kèm theo một chút khó hiểu rụt rè chỉ vào cái đầu đầy mỡ
lợn của Tần Tri.
Ngô Gia Dương không biết từ đâu chui ra, mở gối, lấy ra một đôi giày hồng.
Cúi đầu, Tần Tri nắm bàn chân giúp Quan Thục Di mang giầy, tay anh chạm nhẹ lên hai chân Quan Thục Di một cách cố ý, Quan Thục Di cảm thấy cả người như bị điện giật vì niềm hạnh phúc tràn ra toàn thân. Nàng giúp Tần Tri vuốt tóc, khẽ hỏi: “Ai biến đầu anh thành thế này? Khó coi chết đi
được.”
Tần Tri thở dài: “Mẹ em.”
Quan Thục Di quẫn, ai? Mẹ nàng? Nàng phùng miệng, rất muốn cười, lại cố gắng rụt rè, bởi vậy phổi cũng muốn nổ tung, nàng giúp anh sửa lại cravat, nhìn trái nhìn phải
hơi gượng.
“Gì đây? Không phải khăn quàng đỏ sao?” Nàng lật mặt kia caravat hỏi Tần Tri.
Tần Tri giúp nàng đứng lên, vẻ mặt thoải mái: “Bà nội và ông sáng nay
nghiên cứu nửa giờ, lần sau bảo hai người mua cho loại caravat khoá kéo
này là thích hợp nhất.”
“Nhưng mà……” Quan Thục Di gật đầu, quàng tay vào tay Tần Tri mỉm cười với ống kính, cùng mọi người chụp ảnh.
Dựa theo tập tục, chú rể phải cõng cô dâu xuống lầu, nhưng chân Tần Tri vừa lành, mọi người không làm khó anh. Cũng không dám khó xử. Thế gian này, khó trêu chọc nhất không phải là tiền tài hay quyền lợi, khó trêu chọc
nhất là người không lên tiếng. Tục ngữ nói rất đúng, chó không sủa cắn
người đau, hạt tiêu héo cay chết người. Người như Tần Tri, một ngày nói
sẽ không quá mười câu, trầm mặc đến mức người ta thấy khó gần. Còn một
nguyên nhân, khách của chú rể hơn một nửa là cấp dưới, một nửa là bạn
học cũ, những người này đều biết cá tính hắc ám của mỗ cá nhân nào đó,
hôm nay không phát giận, qua hôm nay, thủ đoạn trả thù thật sự đáng sợ.
Trừ Ngô Gia Dương không đầu óc động chút là gào to chuyên gây hỗn loạn,
người khác đều đứng xa mà nhìn, cao giọng hò hét …… Nhưng không ai dám
xông lên.
“Bên trên! Bên trên! Không thể đi như vậy! Bắt lấy bọn
họ! Bịt miệng!…… Thẳng lưng lên, lì xì đâu?!” Những tiếng hò hét nhốn
nháo.
Kéo tay cô dâu, Tần Tri cười tủm tỉm đi xuống phía dưới.
Đoàn người từ lầu 4 náo loạn đến lầu dưới, Tần bà nội túm Ngô Gia Dương đưa cho anh ta một miếng thịt.
“Làm gì?” Ngô Gia Dương ngơ ngác nhìn miếng thịt đỏ hồng.
“Thịt xa mẹ!” Tần bà nội giải thích, chỉ lên lầu 6: “Quăng lên!”
Ngô Gia Dương thống khổ, anh ta nhìn lầu 6, tự hỏi bản thân có sức bật của
vận động viên ném đĩa không, nhưng cả đời người chỉ có ngày như vậy, một cơ hội như vậy, bị gánh trọng trách, vì mục đích chung, dù nặng và xa……
Những người trong sân đang nhìn, cả người Ngô Gia Dương tràn ngập sức mạnh.
Anh ta liều lĩnh quăng miếng thịt, nhưng, thịt thì không muốn lên. Một
lần lại một lần rơi xuống, Quan mẹ khóc thất thanh.
Bà cố ý cho rằng là do Quan Thục Di không muốn gả đi: “Tôi cảm thấy, Quả Quả còn nhỏ như vậy, làm sao mà gả?”
Khi miếng thịt rớt hết lần này đến lần khác…… Mắt Quan ba ba cũng ướt. Ông
nấp vào một góc đưa tay áo lên chúi khoé mắt, càng chùi càng nhiều. Gả
con, gả tim phổi của mình, con ra ngoài, cũng đã thành con nhà người
khác?
Quan Thục Di ban đầu còn ngây ngô cười, cuối cùng, nàng
nhìn cha và mẹ, hai người nước mắt đầy mặt đứng trước cửa nhà, gả con
gái, cũng như xẻo một miếng thịt trên người của họ, nàng chạy qua ôm mẹ
nghẹn ngào: “Mẹ, con không nỡ xa mẹ.”
“Đừng khóc, đừng khóc,
trang điểm!” Ngụy Cầm vội vàng khuyên, Quan Thục Di vội vàng ngẩng mặt
nhìn trời, nuốt hai hàng nước mắt nghẹn trở về.
Miếng thịt, cuối cùng Ngô Gia Dương phải chạy lên lầu 6.
Con gái gả ra ngoài, đều phải rời khỏi ngôi nhà của mình, rời khỏi sự che
chở của cha mẹ, rời khỏi thế giới quen thuộc của mình, cho nên, miếng
thịt đó một khi đã ném đi thì không thể trở về, bắt buộc phải được đưa
lên.
Sau những tiếng pháo vang trời, điệu polka lại PK với kèn Xona.
Đoàn xe dài chở Quan Thục Di và Tần Tri đi trên đường bắt đầu hành trình
triển lãm, một hàng dài đầy phô trương, một hàng dài những chiếc xe
thuần một màu đen. Thành phố nhỏ rất nhỏ, từ đầu đường đến cuối ngõ đều
bàn tán xôn xao, Tần Tri và Quan Thục Di nhiều năm không có tiếng tăm
gì, lại hình thức như thế, không khỏi trở thành đề tài của mọi người.
Tần Tri không hiểu vì sao họ phải chạy hết một vòng, nhưng mẹ vợ anh dứt
khoát bắt có công đoạn này. Nhân dân trong thành phố đều như vậy. Anh
chỉ có thể nghe lời, không dám phản ứng một câu.
Đồ cưới đáng
thương của Quan Thục Di bị đặt trên một chiếc xe, sợ về đến nhà đồ điện
bị hỏng, trên xe chỉ dán một tờ giấy đề chữ hỷ đỏ thẫm trên hộp cứng bao ngoài, một cơn gió mạnh quét qua, một tờ giấy đề chữ song hỷ dán không
kỹ bị cuốn, rương hòm cũng rơi theo, lái xe đành phải dừng lại, đuổi
theo nhặt lại, vì thế đoàn xe và đồ cưới càng ngày càng xa, càng lúc
càng xa, cho đến khi hoàn toàn mất tích.
Sau khi lòng vòng trong
thành phố vô số vòng, cô dâu chú rể mới quay lại chung cư. Lúc này dàn
nhạc Tây đã thành công bại trận, kèn clarinet không đấu nổi với kèn
Xona. Xuất phát từ ý muốn trả thù, dàn nhạc Tây bắt đầu chơi trống,
nhưng vào thời điểm mấu chốt, xen lẫn với nhịp trống, âm thanh kèn Xona
luyến láy quẹt vào.
Ngực Quan Thục Di và Tần Tri đeo một dây lụa
đỏ thẫm, cả hai được đưa đến trước một chiếc bàn lớn, theo truyền thống, sau khi xong ba nghi thức, những người thân thích phải ở đây nhận lễ
lạy.
Những đời trước, khi làm lễ lạy cũng đòi phải có phí qua
cửa, phí đổi cách xưng hô. Gần đây, thành phố nhỏ gọi chung là nhận lễ
lạy.
Sau khi người điều khiển nghi thức lễ cất giọng đồng hương
mời ông bà Tần Tri ngồi vào vị trí, Quan Thục Di và Tần Tri cùng quỳ rạp xuống đất, Quan Thục Di dạn dĩ hơn Tần Tri nhiều, nàng gọi rất ngọt:
“Ông nội, bà nội.”
Bà nội lấy từ trong ngực ra một phong bao đưa
cho người điều khiển, ông ta cầm những tờ nhân dân tệ bên trong, xếp
thành hình rẽ quạt vừa giơ khắp nơi, vừa hét: “Ông nội bà nội, nhận lễ…… Năm ngàn nhân dân tệ!”
Luật sư Trần bĩu môi: “Vì sao phải nói năm ngàn nhân dân tệ? Chẳng lẽ một hồi nữa sẽ là pháp tệ*?”
*Pháp tệ: tiền giấy của chính phủ Quốc Dân Đảng phát hành sau năm 1935
Ngô Gia Dương cúi đầu: “Câu nói đùa này không có ý nghĩa, tiếp đi.”
Luật sư Trần khinh bỉ liếc anh ta: “Anh đi đụng vào đâu đó một cái, người ta cho anh một cái chậu xin cơm.”
Sau giai đoạn tiền bạc của ông bà, tình hình bắt đầu theo chiều hướng khôi
hài, nghĩ rằng Tần Tri là kỳ tài buôn bán, giá trị con người tuy không
thuộc dạng số một nhưng ở thành phố nhỏ cũng coi như khá nổi tiếng, anh
cũng không biết mình cuối củng có bao nhiêu thân thích, cậu cả, cận năm, bà ngoại bảy, cô sáu, một đại đội thật dài nhìn không thấy đuôi, Tần
Tri và Quan Thục Di vì những phong bao nhỏ ba mươi tệ, không ngừng quỳ
rạp xuống đất. Tuy rằng chỉ là tấm lòng nho nhỏ, nhưng tuyệt đối không
thể cười cũng không thể nhìn, sẽ bị đau cột sống. Đừng nói đến ba mươi
tệ, ba tệ cũng phải thành kính đổi xưng hô, thành kính cúi đầu.
Từ lúc cưới đến lúc Quan Thục Di vào sân, đáng thương cho nàng quỳ suốt
một giờ, bây giờ thật sự không thể quỳ được, đành phải cúi đầu, cuối
cùng thắt lưng cũng không cúi được, đành phải gật đầu. Người điều khiển
nghi thức lễ còn nói mát.
“Đã thấy nhiều tiền như vậy chưa? Đã
thấy nhiều tiền như vậy chưa?! Đúng là làm người ta thèm khát, chỉ việc
cúi đầu đã có tiền, chuyện tốt như vậy đi đâu mới tìm được!? Tôi cũng
muốn quỳ!”
“Ha ha, ông quỳ đi, họ cho ông cái nồi cơm inox!” Ngô Gia Dương cười ha ha.
Đám người luật sư Trần tự động rút lui từng bước, cách xa người này càng xa càng tốt.
Vất vả hoàn thành mọi hình thức, Tần bà nội kéo Quan Thục Di và Tần Tri vào nhà trên, chính giữa nhà là một tấm ảnh lớn của một đôi vợ chồng trẻ,
đó là cha mẹ nuôi của Tần Tri, hai người anh chưa từng gặp.
Tần
bà nội lau nước mắt, châm hương khấn nhỏ: “Con à, đây là con dâu con,
con của con hôm nay lấy vợ. Con phải phù hộ nó sinh quý tử, bình an.”
Nhận hương của bà, Tần Tri nhìn từ trên xuống dưới bức ảnh đen trắng, trước
đây, anh tỏ ra rất sợ hãi khi nhìn những tấm hình chụp, nhìn thấy là
khóc, không còn cách nào khác, ông bà đành phải dấu đi, cất vào ngăn tủ
rồi khoá.
Theo đúng phép tắc, Tần Tri và Quan Thục Di quỳ xuống,
dập đầu lạy ba cái, nếu người đàn ông này không đi sớm, Tần Tri sẽ không thể có hạnh phúc gia đình hiện tại. Lần đầu tiên trong đời, Tần Tri gọi ba, mẹ. Tần gia gia dựa cửa, khóc. Ông lão khóc vì vui mừng. Tần bà nội lấy bao lì xì, đưa cho Quan Thục Di, nàng nhận, cũng rơi nước mắt.
Lần hôn lễ này, bắt đầu từ buổi sáng đến chiều muộn, Tần Tri uống khá
nhiều, buổi tối khi nháo động phòng, Ngô Gia Dương đi trước làm gương,
xông vào làm vật hi sinh. Anh ta vốn nghĩ ở gara trong sân có đặt một
cây thang, báo ông chủ của mình anh ta sẽ lên nóc nhà xâm nhập từng
phòng, phá từng người và mời Tần Tri đi cùng.
Luật sư Trần cảm
thấy anh ta chưa từng gặp người nào vô năng như vậy. Người này lại còn
cố tình sống yên ổn trên trái đất, bình an trưởng thành.
Tần Tri nghiêm chỉnh nói với Ngô Gia Dương, anh sẽ không, mời những ngườianh em tốt nhất thể hiện cho anh thấy một lần.
Khi Ngô Gia Dương lên đến nơi…… Tần Tri chỉ huy mọi người khiêng cây thang chạy trốn……
Trong ngày này của Tần Tri, cũng có một vài người điên đến.
Hết chương 29