Cố Ngạo từ nhà chính chạy xe thẳng đến bệnh viện thăm Trang Dụ. Anh mới đi tới gần cửa đã nghe tiếng cậu la hét ầm ĩ: Mấy người cút ra ngoài! Không được chạm vào tôi! Cút hết đi! Cút! .
Anh vội vàng bước vào thấy cậu cầm gối cùng đồ đạc quăng tứ lung tung vào bác sĩ và y tá. Mấy cô y tá nhờ đông người nên kìm cậu lại được. Bác sĩ không còn cách nào khác ngoài việc tiêm cho cậu thêm một mũi thuốc an thần. Chưa gần hai phút cậu dần dần không còn phản kháng nữa mà rơi vào giấc ngủ sâu. Bác sĩ nhìn cậu lắc đầu rồi quay qua thở dài nói với anh: Tôi nghĩ anh nên đưa cậu ấy đến trung tâm điều dưỡng thì tốt hơn. Tình trạng cậu ấy như vậy cứ tiếp tục tiêm thuốc an thần không phải là biện pháp tốt. Ở đó có bác sĩ và y tá chuyên sâu về lĩnh vực tâm lý hơn thuận tiện cho việc điều trị. Tôi nói vậy thôi còn tùy thuộc vào anh có đồng ý hay không!
Cố Ngạo gật đầu: Cám ơn bác sĩ! Tôi biết mình nên làm gì. Bác sĩ thu xếp hộ tôi một vị trí tốt nhất tại chỗ điều dưỡng đó đi. Khi nào xong thì thông báo tôi một tiếng! Tiền nông không thành vấn đề!
Được! Tôi đi sắp xếp ngay. Mong anh giữ vững được tâm lý mà chăm sóc cho cậu ấy! Tôi đi trước. Bác sĩ vỗ vỗ vai anh rồi đi ra ngoài.
Anh đến bên giường ngồi xuống, ngắm nhìn cậu ngủ say. Trên hàng mi cong cong của cậu vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt ươn ướt. Anh dùng tay nhẹ nhàng lau nó đi. Trong lúc ngủ cậu hay nói mớ gì đó, anh kề sát tai lại nghe cậu nói: Cố Ngạo! Đừng bỏ em! Cố Ngạo! Em xin lỗi! Đừng đi! Đừng đi mà!
Tay cậu giơ lên giữa không trung, anh bắt lấy tay cậu nắm chặt không buông, nhẹ giọng thủ thỉ: Em ngủ ngon! Anh không có đi. Anh ở đây. Anh luôn luôn chờ em. Trang Dụ! Anh yêu em!
Không biết cậu có nghe được tiếng nói của anh hay không. Anh chỉ thấy cậu không nói mớ nữa trên miệng nở một nụ cười nhẹ đầy thỏa mãn, hơi thở cậu trở nên đều đều hơn an an ổn ổn đi vào giấc ngủ sâu. Cố Ngạo mệt mỏi nguyên ngày nên cũng ngủ quên lúc nào không hay. Tuy ngủ nhưng anh vẫn không quên nắm chặt tay cậu.
Trang Dụ sau một giấc ngủ dài tỉnh lại. Cậu mở mắt ra nhìn ngó xung quanh. Thấy tay mình có cảm giác là lạ. Cậu nhìn xuống thì thấy có một người đang nắm chặt tay cậu ngủ gục. Cậu thấy người này có chút quen mắt, mang đến cho cậu một sự ấm áp không tả được. Cậu sờ sờ đầu anh, vuốt ve làn tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng. Lúc chạm vào tóc anh cảm giác thật tuyệt làm sao. Cậu thích thú mãi mê đùa nghịch nó.
Do Cố Ngạo nghe tiếng rục rịt và có bàn tay phá phách chạm vào đầu mình. Anh tỉnh giấc dụi dụi mắt ngồi thẳng người dậy. Trang Dụ hết hồn vội rụt tay về lấy chăn trùm đầu kín mít. Anh cười khẽ: Em chung ra ngoài đi. Anh không làm gì em đâu. Trùm vậy em không thấy ngộp thở sao?
Cậu hơi hé mở chăn ra chừa hai con mắt ngó ra ngoài: Anh nói thật chứ? Anh không giận tôi phá tóc anh à?
Cố Ngạo hết mức ôn nhu kéo chăn ra: Anh không giận cũng không lừa em. Em muốn sờ tóc anh bao lâu đều được hết. Em thích thì cứ sờ đi! Anh đây sẵn sàng phục vụ.
Trang Dụ vui vẻ chung ra khỏi chăn: Cám ơn anh! Vậy tôi không khách sáo đâu a!
Cậu hì hì cười, xoa qua xoa lại tóc anh đến rối bời: Tóc anh đẹp thật! Mềm mềm sờ vào thích ghê luôn!
Thấy cậu ngây ngô cười vui vẻ như vậy anh cũng mặc cậu tùy ý làm gì thì làm. Anh ôn tồn hỏi cậu: Em biết anh là ai không?
Cậu dừng động tác quan sát gương mặt anh thật kĩ rồi lắc đầu: Tôi không biết! Nhưng mà trông anh quen lắm! Anh rất giống một người vô cùng vô cùng đặc biệt với tôi a!
Cố Ngạo hơi thất vọng một chút nhưng vẫn hỏi tiếp: Vậy em nói xem người đó là ai, quan trọng cở nào?
Cậu suy nghĩ, nở nụ cười hạnh phúc trả lời anh: Ưm! Anh ấy hả? Anh ấy tên Cố Ngạo nha. Anh ấy vừa đẹp trai lại tốt bụng nữa. Tuy bề ngoài anh ấy đối với ai cũng bày ra gương mặt lạnh lùng nhưng thật ra anh ấy rất ấm áp và dịu dàng. Anh ấy luôn luôn quan tâm tôi và là người quan trọng nhất nhất với tôi luôn. Tôi thật sự yêu anh ấy lắm. Tôi muốn cùng anh ấy sống chung cả đời. Mà không biết anh ấy có nhớ đến tôi không nữa, còn tôi thì nhớ anh ấy quá chừng!
Cố Ngạo nhéo nhéo má cậu: Anh ấy chắc chắn rất nhớ em! Anh ấy cũng rất yêu em nữa! Em yên tâm đi! Anh ấy rồi sẽ đến thăm em mà!
Trang Dụ lắc lắc đầu, mặt nghiêm trọng nói nhỏ cho anh nghe: Không thể nào đâu! Anh ấy mà biết chuyện kia thế nào cũng bỏ tôi thôi! Tôi rất bẩn a! Bẩn! Bẩn quá! Bẩn quá! Tôi phải đi tắm! Đúng tôi phải đi tắm!
Cậu đang nói lại bắt đầu kích động đòi nhào xuống giường đi tắm. Anh kịp thời bắt cậu lại ôm thật chặt, vỗ vỗ lưng cậu an ủi: Ngoan! Em không có bẩn! Cố Ngạo không bao giờ bỏ em đâu. Anh ấy yêu em rất nhiều mà. Em không làm sai chuyện gì hết. Ngoan! Bình tĩnh lại nào! Anh ấy không vui khi thấy em như thế này đâu.
Anh nói thật chứ? Không gạt tôi nha. Anh gạt tôi là tôi khóc cho anh coi. Tôi dữ lắm á!
Ừm! Em nói gì đều đúng hết. Anh thề không có lừa dối em. Anh mà nói dối liền bị trọc đầu! Tóc mọc không nỗi một cọng. Em tin chưa?. Cố Ngạo chua xót trong lòng, một lần nữa khẳng định.
Cậu rục cổ vào vai anh cười khúc khích: Ha ha! Anh mà trọc đầu thì tức cười chết mất. Mà chắc đầu anh trọc lóc rồi vẫn có nhiều người thích anh lắm.Bởi anh soái ca thế cơ mà. Ai thấy anh mà không thèm nhỏ dãi cho được.
Em đây là đang khen anh sao? Mũi anh nở to thành cái bánh bao rồi này. Em xem đi!
Đâu! Để tôi coi coi!. Cậu ngước đầu dậy đưa mắt nhìn, tay nhéo nhéo mũi anh. Cậu bĩu bĩu môi Làm gì to như anh nói! Xạo ke!
Cố Ngạo giơ hai tay lên đầu hàng: Được! Anh xạo! Anh đùa em được chưa! Em có đói bụng không? Anh mua cho em ăn!
Cậu cân nhắc liệt kê ra một đống thức ăn kể tên: Tôi muốn ăn cháo nấm thịt bằm, thịt bò nướng, xúc xích, gà rán, bánh kem dâu, uống trà sữa. Nhiêu đó được rồi! Hì hì!
Cố Ngạo không dám để cậu một mình nên gọi điện cho người mang đến. Qua khoảng nữa giờ đồng hồ đồ ăn đã được mang tới đầy đủ không thiếu món gì. Anh dọn thức ăn ra bàn, đưa muỗng cho cậu: Em ăn cháo đi! Cháo còn nóng hổi ăn ngon cực kì.
Anh đúc tôi đi! Không là đói chết tôi cũng không ăn! Tôi làm biếng quá! Tay đau!. Cậu bướng bĩnh ra lệnh cho anh.
Cố Ngạo hết cách, cầm chén cháo lên múc một muỗng thổi thổi cho nguội bớt: A! Há miệng ra nào!
Cậu ngoan ngoãn ăn hết muỗng cháo. Lúc anh đúc muỗng thứ hai cậu lại không chịu mở miệng, cầm tay anh quay muỗng cháo đến chỗ anh: Anh cũng ăn đi! Cháo ngon lắm! Há miệng ra mau lên!
Anh tiếp ngay muỗng cháo vào miệng, dầu gì anh cũng đói lắm rồi. Ăn chung với cậu càng vui chứ sao. Ăn hết cháo đến gà rán, thịt bò, ăn đến no căng cả bụng. Anh lấy ống hút đâm vào ly trà sữa: Trà sữa đây! Em uống đi!.
Cậu cầm lấy hút rột rột một hơi rồi kề đến miệng anh: Anh uống phụ tôi đi! Tôi no quá! Uống không nỗi!
Vậy cũng được! Em hút thêm một lần nữa rồi anh uống hết cho! . Cậu lại hút một hơi nữa xong đem mấy tàn dư tống vào bụng anh hết. Cậu ăn no đánh ợ một cái, hơi hơi xấu hổ gãi gãi đầu nhe răng cười tươi rói với anh.
Cố Ngạo thấy dù bất cứ hoàn cảnh nào cậu đều rất đáng yêu. Đáng yêu không chịu nỗi! Làm anh xém chút máu mũi tuôn ra như suối. Anh bịt mũi lại, đánh trống lãng qua chuyện khác: À! Ừm hưm! Em ăn no thì nằm xuống ngủ đi! Vậy mới mau bình phục!
Cậu đánh cái ngáp dài, chớp chớp mắt đúng là buồn ngủ thật. Trang Dụ nhích sang một bên, vỗ vỗ tay xuống giường: Anh lên đây ngủ với tôi đi! Ngồi ngủ đau lưng sao chịu được. Tôi đây đại nhân đại lượng chia cho anh một nữa cái giường.
Cố Ngạo hào hứng lập tức trèo lên: Cám ơn em! Em quá tốt! Tốt không ai bằng!
Anh đắp chăn cho cả hai, nằm im không dám động đậy sợ làm cậu kích động thì không hay. Cậu buồn ngủ mà lại ngủ không được lăn qua lộn lại kéo tay anh choàng lấy eo mình: Anh ôm tôi ngủ đi! Tôi ngủ không được! Thấy lạnh lẽo sao ấy!
Anh hít một hơi thật sâu, siết chặc tay kéo cậu nằm sát gần mình: Được! Anh ôm em! Em thấy có lạnh nữa không? .
Đỡ nhiều rồi! Anh ấm áp thật! Tôi thích lắm. Anh ở bên tôi lâu lâu chút nha. Đừng đi đâu hết. Tôi sợ lạnh!. Cậu cảm nhận mùi trên cơ thể anh giọng nói nhỏ dần đi rồi tắt lịm.
Anh yêu thương đặt cằm trên đầu cậu, nhắm mắt ngủ: Anh ở đây! Chúc em ngủ ngon!