Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 33: Chương 33: Chất vấn




Mấy hôm liền Cố Ngạo đều đến nhà của Trang Dụ ngủ qua đêm. Đương nhiên mấy ngày này Trang Dụ không thể đi làm được. Anh cứ bắt cậu ở nhà ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Nhờ vậy mà cậu cũng tăng lên được mấy kí. Như lời hứa ngày nào anh cũng phát lương cho cậu. Nếu cậu không chịu lấy anh sẽ uy hiếp cậu. Anh có mấy câu mà xài đi xài lại hoài: Em ăn cải nhiều quá rồi phải không? Cứ trái lệnh của tôi hoài vậy! Em bắt buộc phải nhận. Tôi là chủ nợ của em, em phải nghe lời. Tôi bảo em làm gì thì em phải làm nấy. Em không có quyền cải lại tôi. Rõ chưa?

Lần nào cậu cũng chỉ biết im lặng, nghe theo anh. Cố Ngạo thấy cậu nghe lời hơn thì tâm tính cũng dịu lại mấy phần. Anh vui thì sẽ chở cả nhà cậu ra ngoài ăn, mua thật nhiều quần áo mơia cho mọi người. Anh mà buồn buồn thì anh bắt cậu xuống bếp nấu cơm, mặt hầm hầm như bánh bao chiều, đưa ra mấy yêu cầu vô lý hơn. Đồ ăn anh cũng mua sẵn thật nhiều, chất đống trong cái tủ lạnh nhỏ xíu của cậu. Anh thấy tủ lạnh nhỏ như vậy làm sao đựng đủ. Anh liền gọi điện kêu người mang cái tủ lạnh lớn chành bành khác đến thay. Cái tủ lạnh này không hợp với căn nhà củ kĩ của cậu chút nào.

Trang Dụ không cho anh đem để ở nhà bếp, nói: Anh điên hả! Đem cái này đến làm gì? Tốn điện muốn chết! Ăn cũng có bao nhiêu đâu. Trả lại cái tủ lạnh nhỏ kia lại đi. Anh làm cho nhà bếp chật chội hơn rồi kìa.

Cố Ngạo nghênh ngang đáp: Tôi không thích cái kia. Tiền điện nước em khỏi lo tôi đã đóng tiền hết nguyên một năm rồi ngay cả tiền nhà luôn. Em cứ dùng thoải mái.

Cậu đau đầu, lấy tay bưng trán đi về phòng ngủ sướng hơn, cậu thật hết nói nổi với con người này. Sao mà anh dạo này bám người thế không biết. Anh không phải đi làm à? Không đi làm thì cũng phải để cho cậu đi làm kiếm cơm chứ.

Như thường lệ tối nay Cố Ngạo ở nhà cậu ăn cơm. Ăn xong anh bảo cậu vào phòng nói chút chuyện. Cậu căng thẳng đi vào đóng cửa lại hỏi: Anh có chuyện gì muốn nói sao?

Cố Ngạo đứng đối diện với cậu nói: Đúng vậy! Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi em. Hôm nay em phải giải thích rõ ràng hết mọi chuyện cho tôi!

Trang Dụ cúi đầu, không dám nhìn mặt anh, lòng cậu bây giờ đã rối như tơ vò rồi.

Cố Ngạo thấy Trang Dụ không phản ứng, liền không suy nghĩ gì hỏi: Tại sao em lại bỏ tôi mà đi sang Mỹ? Không phải chúng ta sống rất vui vẻ sao?

Trang Dụ thở dài nói: Tôi đã nói qua điện thoại với anh trước lúc đi rồi! Tôi không yêu anh. Tôi chỉ vì tiền của anh mà thôi với lại tôi cũng muốn thông qua anh trả thù Trang Duy. Anh đã chịu chưa?

Cố Ngạo ráng hết sức bình tâm lại hỏi tiếp: Tôi không tin em từ trước đến nay đều không có tình cảm với tôi. Em tại sao phải qua Mỹ làm gì? Còn kết hôn sinh con vội vàng như vậy?

Trang Dụ khựng lại một chút nhưng vẫn nói: Anh có cảm thấy mình nực cười quá không. Tôi từ trước đến nay không yêu anh. Hơn nữa tôi là thích đàn bà. Anh là đàn ông loại quan hệ ghê tởm này làm sao mà tôi thích cho được. Tôi đã quen mẹ của hai nhóc trước khi quen anh rồi. Cô ấy sống bên Mỹ nên tôi qua đó thôi! Không có lý do gì đặc biệt hết! Tôi chỉ đsng lừa gạt anh thôi.

Cố Ngạo thực sự không nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận: Nếu em vì tiền mà bên cạnh tôi vậy tại sao em hiện tại lại sống khổ sở như vậy? Số tiền tôi cho em không phải nhỏ em làm gì mà dùng hết nhanh vậy? Nếu đã không muốn gặp tôi vậy em về nước làm gì? Ai mượn em gieo cho tôi hi vọng rồi đạp đổ nó hả? Em sao không sống ở Mỹ luôn đi!

Trang Dụ mắt đã đỏ hoe nói: Vợ tôi bệnh nặng. Tôi dùng hết số tiền đó trị bệnh cho cô ấy rồi! Tôi về nước không phải vì anh chỉ là do điều kiện không cho phép thôi. Anh muốn trả thù tôi ra sao cũng được chỉ xin anh đừng đụng đến người nhà của tôi. Nếu anh muốn lấy lại tiền tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh. Anh không cần đau khổ vì tôi nữa anh cũng nên đi tìm hạnh phúc xứng đáng với anh hơn đi. Tôi không đáng để anh yêu đâu. Tôi thật sự xin lỗi anh! Xin lỗi!

Cố Ngạo lớn tiếng nói: Em nghĩ tôi cần số tiền đó chắc! Một câu xin lỗi liền xóa hết mọi chuyện em gây ra cho tôi. Em thích đùa bỡn tình cảm của tôi đến vậy sao. Vậy những năm qua tôi đau khổ tìm em thì ai trả lại cho tôi. Em kêu tôi tìm hạnh phúc mới nhưng chính em là người đã phá cái hạnh phúc mà tôi mong muốn rồi! Em được lắm Trang Dụ. Em trả thù được rồi đó. Coi như tôi có mắt như mù đã nhìn lầm em! Em cứ sống cuộc sống của mình đi. Tôi không rảnh đến mức mà tìm em trả thù. Nếu thật sự tôi định làm gì em thì em không còn đứng ở đây giờ này đâu. Tôi sau này không muốn gặp lại em nữa.

Cố Ngạo nói xong liền mở cửa chạy ra ngoài không thèm ngoảnh đầu lại. Trang Dụ lúc này mới bậc khóc thật to. Cậu ngã người lên giường, lấy chăn trùm đầu lại. Cậu không muốn như vậy đâu. Nhưng cậu thật sự không xứng để anh phải đối xử tốt với mình đến mức này. Tối hôm nay lại là một đêm ngủ không yên giấc của cậu. Không có Cố Ngạo ở cạnh Trang Dụ lại gặp những cơn ác mộng kia. Nó thật qua kinh khủng với cậu.

Cố Ngạo lái xe thật nhanh về nhà. Đầu óc anh đã trống rỗng, tim anh bị những nỗi bi thương lấp đầy mất rồi. Anh vừa đến nhà đã lấy mấy chai rượu ra uống. Anh muốn uống thật say để quên hết tất cả nhưng càng lúc anh càng tỉnh táo hơn. Anh lại nhớ đến những câu nói mà cậu đã cứa vào tim anh. Anh đau quá! Đau đến mức tim không muốn đập nữa rồi. Anh cứ như vậy uống rượu suốt đêm triền miên trong cơn say.

( Nay chủ nhật rãnh mình ra 2 chương nha. Mấy nay thật sự mình không đăng nhiều được. Lịch học hổm rài nguyên ngày không hà. Với mình sắp thi giữa kì rùi. Mong mọi người thông cảm nha. Mình sẽ cố gắng để ngày nào cũng ra chương mới. Chừng nào rãnh mình sẽ ra nhiều hơn.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ. Mọi người cứ đóng góp ý kiến đi mình sẽ cập nhật để điều chỉnh tốt hơn. ????????????)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.