Ngày trọng đại của bốn người cuối cùng đã đến. Trãi qua bao nhiêu nghi thức rườm rà thì họ đã trở thành vợ chồng. Trong bàn tiệc, Trang Bảo nhìn mấy ly rượu tím tím trông ngon quá. Chẳng biết sao nữa, từ cái lần nóc hết nguyên chai rượu của Cố Hàm cậu tự nhiên thích uống rượu nho luôn. Cố Hàm biết chuyện ngay hôm sau đem toàn bộ rượu quý của mình giấu kĩ không để cậu nhìn thấy. Cậu nuốt nước miếng, với tay lấy một ly định uống thì bị Cố Hàm giành lại ly rượu: Bảo Bảo không được uống rượu. Nó không có tốt cho sức khỏe và con của chúng ta. Em uống sữa tươi hay uống nước cam vắt? Thôi uống sữa nhá!
Anh kêu người đi pha cho cậu ly sữa nóng. Cậu ấm ức lấy ly rượu khác: Bảo Bảo muốn uống rượu nho. Tại sao Hàm Hàm uống được còn em thì không? Ngày nào cũng sữa.. sữa sữa. Riết em thành con bò sữa luôn ấy.
Anh lại lấy ly rượu trong tay cậu ra, nhỏ giọng khuyên nhũ: Bảo Bảo nghe lời anh đi. Em mà uíong rượu mai mốt màu da của con chúng ta sẽ tím lịm luôn a. Em tưởng tượng da em màu tím đi, em chắc sợ chết luôn đấy. Ngoan uống sữa da em bé mới mịn màng.
Cậu mông lung suy nghĩ rồi rùng mình: Ối! Vậy có khác gì mấy con quái vật trong tivi đâu. Ghê quá a! Bảo Bảo không dám uống nữa đâu.
Anh vuốt ve tóc cậu, cười cười nói: Ừm! Vậy mới là baba tốt! Bảo Bảo ngoan lắm!
Cậu cầm miếng xoài xanh, chấm chấm muối bỏ vào miệng nhai nhồm nhòam: Hi hi! Xoài chua vẫn là số một. Ngon bá chấy!
Cố Ngạo thấy cậu ăn xoài ngon cười tít cả mắt, quay qua hỏi Trang Dụ: Bà xã! Lúc em mang bầu tiểu Minh, tiểu Tinh em có ăn chua vậy không? Có được tẩm bổ đàng hoàng không?
Trang Dụ cúi gầm mặt, gãi gãi đầu: Ờ thì có!
Có là có bao nhiêu! Nhiều hay là trung bình hay là ít?
Trang Dụ làm dấu: Có ăn chút chút! Bên Mỹ bán đồ ăn mắc quá, nên lâu lâu mới mua ăn. Trong sáu tháng đầu em bận đi làm kiếm tiền rồi.
Cố Ngạo ôm eo vợ mình, thương yêu nói: Anh sau này sẽ bù đắp cho em. Chờ khi em đẻ thêm mấy đứa nữa anh sẽ chăm sóc em còn hơn anh hai chăm sóc Trang Bảo luôn.
Trang Dụ trợn trừng mắt, miệng lắp bắp: Cái gì? Anh còn đòi em đẻ thêm mấy đứa.Bộ anh tưởng sinh con dễ như xin ăn hả? Đau thấu trời chứ ở đó giỡn chơi!
Hì hì! Không đẻ nữa thì thôi.
Cố Hàm biết Trang Dụ có kinh nghiệm nên hỏi cậu: Trang Dụ! Hồi trước bên Mỹ khám thai ở bệnh viện nào? Có uy tín không? Anh tính đưa Trang Bảo qua bên đó khám thai rồi sinh ở đó luôn.
Trang Dụ cười cười: À! Do là nam sinh con khá là hiếm gặp nên em tìm chỗ uy tín lắm. Chỗ đó chuyên nghiên cứu, đỡ đẻ cho nam giới a. Mai mốt gì em đưa cho anh.
Cố Hàm gật gật đầu: Cám ơn em!
Ngồi một lúc anh đi bồi rượu bạn bè đồng nghiệp, cậu cũng đòi đi theo anh. Anh kính rượu thì cậu kính sữa, chốc lát cậu đã quất ba bốn ly sữa. Uống sữa còn hơn uống nước a. Mấy cô y tá khen cậu: Ai da! Vợ của bác sĩ Cố đẹp trai và đáng yêu ghê. Tụi cẩu FA đây muốn bắt vợ anh về nuôi quá. Hắc hắc!
Anh cười đắc ý, ôm eo cậu lại rồi hôn: Mấy cô mơ đi, tới kiếp sao cũng không được. Bảo Bảo chỉ thuộc về Cố Hàm đây. Ai động vào liền chết với tôi.
Mấy cố đập bàn cười: Bác sĩ Cố yêu vợ dữ hen. Phải chi trong bệnh viện anh bớt tưng tửng chút thì đã có hàng vạn gái trai đòi làm vợ anh a. Có cái bác sĩ Cố quá nguy hiểm, tiếng xấu đồn xa bởi vậy tới bây giờ mới hết ế. Hí hí!
Trang Bảo được khen sướng lắm nhưng vẫn đứng ra bảo vệ chồng: Ai nói Hàm Hàm không tốt. Hàm Hàm là tốt nhất luôn a. Vừa đẹp trai, soái sờ ca, bác sĩ giỏi nữa đó. Mấy cô cướp không được rồi chê chồng Bảo Bảo phải không?
Mấy ẻm cứng họng, cười hề hề nói lắc đầu, cảm thán trong lòng: ' Ai da vợ của bác sĩ Cố quá ngây thơ. Thịt cừu bên miệng sói, chết chắc. Quất nhỏ bụng bự luôn còn không hiểu a. Chậc chậc, khờ có phúc của khờ, không sợ chết a.
Cố Hàm được cậu bênh vực, chống nạnh đắc ý cừơi lớn: Ha ha ha! Mấy cô nfhe bà xã tui nói chưa. Anh đây không ế nhé chỉ là mấy chế không có cửa lọt vô mắt anh đây. Ha ha ha! Bảo Bảo để anh hôn em miếng nữa coi! Yêu vợ chết mất.
Mấy cô bị ăn cẩu lương có chút không cam tâm: Nè nè! Bác sĩ Cố chớ đắt ý vội. Mấy chụy đây có ngày lấy chồng đẹp trai hơn anh cho coi. Đi chỗ khác mà âu âu yếm yếm đi. Tụi tôi sắp mù mắt rồi.
Cố Hàm nhỏ giọng nói với các cô: Cái này coi bộ khó. Trai đẹp tới với nhau hết rồi, còn lại được mấy chàng trai đẹp đâu. Hay là mấy cô làm hủ nữ đi, xong ế quá tự tới với nhau luôn, bách hợp nữa là tròn trịa. Hắc hắc hắc!
Anh! Anh.... Anh! .
Mấy cô nói không nên lời nhìn theo bóng lưng hai người đi khỏi. Mấy cô quay qua quay lại nhìn nhau, mắc ói, đấu đá ầm ĩ: Ọe! Ọe! Xấu quá bà nội! có cho tôi cũng không thèm! ''
'' Cô mới xấu á!
chị mới xấu!
Đồ bà cô già!
Mặt đống phấn kìa!
..............................
Tiệc nào rồi chẳng phải tàn, ăn uống xong mọi người lên xe về nhà. Trang Bảo và Trang Dụ bị Uông Nguyệt Hoa đem lên phòng trước, nói cái gì mà thử thách đêm tân hôn. Cố Hàm trông chờ vào thằng em Cố Ngạo phản kháng đặng mình được thoát ải ké. Ai ngờ mấy nhóc con làm kinh thiên động địa quá, anh nhìn tấm thảm bị dính ớt tới bốc khói là muốn rợn cả da gà da vịt. Thôi lui một bước tiến ba bước vậy. Anh khuyên can kéo thằng em lại ghế ngồi chờ kết quả. Nếu biết trước ngồi chờ còn bị cái kết cay xè hơn, anh thà xông pha trận mạt quyết chiến từ đầu để không phải chịu cảnh vừa ngứa vừa cay.
Trang Bảo ngồi chờ trong phòng, lòng vừa vui vừa hồi hộp. Lâu quá anh chưa chơi trò chơi với cậu rồi. Tự nhiên nhớ tới mấy múi cơ bụng, con trùng đất của anh ghê. Chắc là tâm linh tương thông, tiểu sinh linh trong bụng kêu gào: Baba ơi chớ làm chuyện khờ dại. Baba không chết mà con chết đó. Baba ngủ đi cho con nhờ.
Ngồi chờ lúc lâu mà chẳng thấy Cố Hàm đâu. Cậu cầm dĩa xoài nhai nhồm nhoàm nhồm nhòam, càng hồi hộp càng ăn nhiều: Ủa sao Hàm Hàm chưa vô nữa ta? Không lẽ anh rớt thử thách rồi. Chết chưa vậy trò chơi đêm tân hôn như mấy nhóc nói đâu thể làm được. Mình hay là ra coi thử xem sao. Lén giúp đỡ cũng được!
Cậu dặt dĩa xoài trống không lên bàn, từ từ đi tới mở cửa. Vừa mở cửa ra cậu đã thấy một trận hãy hùng suýt bật ngữa ngất tại chỗ: Có quỉ! A a a! Chu mi nga! Quỉ miệng rộng, quỉ môi bự.
Anh vội giữ chặt cậu lại không thôi cậu ngã bị thương thì sao. Cậu đập đập, đánh đánh đuổi anh: Cút đi! Quỉ miệng bự! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Hàm Hàm cứu Bảo Bảo.
Anh thở dài, đau khổ lên tiếng: Anh là Hàm Hàm nè! Không phải quỉ ma gì đâu. Bảo Bảo đừng quậy nữa. Anh sắp chết rồi nè.
Cậu nghe giọng anh mới ngước đầu lên quan sát kĩ càng lại: A! Đúng là Hàm Hàm! Anh bị ai đánh hay đi bơm môi thất bại vậy? Môi sưng chù dù, nhọn hoắt.
Anh đóng cửa, lôi kéo cậu về giường: Để anh nằm nghỉ mệt chút rồi kể cho nghe.
Cậu lay lay anh: Hàm Hàm nói liền đi. Ai ăn hiếp anh đúng không? Em đi đánh hắn te tua sơn cước luôn, bắt hắn dập đầu tạ tộ với Hàm Hàm.
Cố Hàm ủe oải, lắc đầu: Không được đâu. Thành phẩm này là do mẹ và bốn nhóc con làm đó. Mẹ bắt anh ăn ớt, uống nước mù tạt, thò tay vào thùng nước chứa đầy rắn mà có tri thuốc ngứa nữa a. Cay quá môi anh mới sưng vầy nè, bây giờ còn cay muốn chết, tay nổi mẩn đỏ tùm lum. Hazz! Khổ ghê!
Cậu mắt ửng hồng, mếu máu khóc: Hức hức! Mẹ anh ác quá đi! Bốn nhíc cũng đáng ghét nữa. Chồng Bảo Bảo mà dám ăn hiếp. Tội Hàm Hàm quá! Hức hức! Anh yên tâm! Sau này Bảo Bảo sẽ bảo vệ anh, không để anh bị thê thảm vầy đâu. Tự nghen làm xấu Hàm Hàm của người ta. Yên tâm anh còn đẹp trai lắm, xấu em cũng thương. Hức hức! Tức quá đi! U a a a! Em còn chưa đánh anh như vậy lần nào mà họ dám đánh.
Cố Hàm được an ủi phần nào, vỗ về an ủi cậu: Anh không sao đâu. Mai là hết ấy mà. Bảo Bảo đừng buồn. Mẹ anh chỉ là ghẹo chơi thôi hà.
Cậu ngồi bậc dậy, lục lọi lấy được chai dầu: Tay anh đỏ ghê! Bảo Bảo thoa dầu sẽ bớt ngứa hơn.
Cậu lấy miếng dầu bôi bôi lên hai tay anh, xoa nhẹ nhàng: Hàm Hàm bớt ngứa chưa?
Anh hạnh phúc nói: Anh hết ngứa rồi! Cám ơn bà xã!
Cậu mân mê môi anh: Sưng to ghê! Vợ hôn anh ha! Hôn đến hết cay luôn.
Cậu cậm cụi hôn tới hôn lui, anh theo thế quấn quít môi cậu thật lâu, càn quét miệng cậu. Trang Bảo được thả ra, rót ly nước tu ừng ực, cậu le lưỡi, hít hà: Cay! Cay quá! Ớt gì mà cay dữ vậy a? Muối ớt em ăn có cay tới vậy đâu.
Thì nó là một trong những laọi ớt cay nhất trên thế giới mà. Cay kéo dài lâu lắm. Thiếu gì thiếu chứ nước mình không thiếu ớt đâu.
Ra là vậy! Cay thật.
Anh nằm nhích qua một bên, vỗ vỗ giường: Trễ rồi! Đi ngủ thôi. Hôm nay bận bịu nguyên ngày chắc em mệt lắm.
Cậu kì kèo không chịu nằm, chọt chọt tay, lí nhí nói: Bảo Bảo không mệt. Nay đêm tân hôn. Bảo Bảo muốn chơi trò chơi. Lâu rồi tụi mình không chơi rồi còn gì.
Không được đâu! Bảo Bảo đang mang thai sao làm được. Em chờ sinh con xong đi ha.
Cậu giận dỗi, quay lưng lại với anh: Bảo Bảo muốn chơi. Anh thương con hơn thương em. Suốt ngày con con con. Bảo Bảo ghen!
Anh ngồi dậy từ sau ôm, cằm tựa lên vai cậu: Anh thương em mà. Ai đời đi ghen với con làm gì. Con khác, em khác.
Anh thương em vậy mình chơi đi. Không chơi em không tin đâu.
Cậu cố chấp một mực đòi làm cho bằng được. Anh nhịn nãy giờ mệt lắm chứ bộ, lagm sao mà chống cự nỗi sắc dục trước mắt. Được! Nhưng lần này chơi ít thôi nha!
Ok con dê!
Anh có làm mà đa phần kiềm chế thú tính lại bớt, lo cậu không chịu nỗi. Vận động vậy ít nhiều gì cũng có rúng động. Tiểu sinh linh sợ hãi la hét trong bụng: Baba ơi có động đất! Có vật lạ đột nhập. Baba đuổi nó ra đi. Ồn quá, rung lắc vầy sao con ngủ được.
Từ đó nhóc con trong bụng tập làm quen với mấy trận động đất này dần. Cách bửa có làm mà bảo nhỏ không quen mới là lạ.