Sáng sớm Cố Hàm dậy vệ sinh cá nhân. Mấy tháng nay anh nghĩ làm suốt bởi vậy hôm nay anh phải đi làm để người ta biết trong bệnh viện còn có vị bác sĩ tên Cố Hàm. Anh vệ sinh xong thì Trang Bảo cũng thức dậy. Anh cười cười đi đến giường ngồi gần cậu: Em dậy rồi thì đi đánh răng đi. Lát xuống ăn cơm với anh.
Trang Bảo mặt nhăn mày nhó, cậu rên rỉ nói: Ai ui! Bảo Bảo đau lưng, đau mông quá đi. Tại Hàm Hàm hết đó! Lần nào cũng chơi lâu như vậy hết á. Hàm Hàm nói chơi mỗi ngày thì bớt đau hơn mà có đâu. Bảo Bảo tối nay đem con trùng đất của anh cắt làm 3 khúc đem cho cá ăn.
Anh vuốt ve mặt cậu để làm dịu đi cơn giận của cậu bớt chút chút. Anh có mỗi cái tiểu huynh đài này thôi mà lần nào làm xong cậu cũng đòi cho nó ăn hành. Không thể được đâu, cái này của anh quý dữ lắm a.
Bảo Bảo bớt giận mà. Chiều anh mua trà sữa cho em uống. Mà tại em nữa chứ bộ. Ai kêu hôm qua em để giai hôn em chi. Anh đây ghen dữ lắm a. Bảo Bảo chỉ có thể để anh hôn thôi!
Trang Bảo ngơ ngác không hiểu trời trăng gì cả: Bảo Bảo để giai hôn hồi nào. Bảo Bảo để anh hôn thôi mà. Hàm Hàm đừng ở đó mà kiếm cớ thoát tội nga.
Cố Hàm bây giờ ngược lại làm trận làm thượng với Trang Bảo. Anh khoanh tay ngó ngang nói: Anh nào có nói dóc em chi đâu. Vậy tiểu Minh, tiểu Tinh không phải con giai à. Em để hai đứa nó hôn mà còn cười tươi như bông nữa. Anh hôn em, em có cười tươi vậy đâu.
Trang Bảo nổi máu nóng lên: Hàm Hàm bị chạm dây thần kinh nào vậy a? Hai đứa nhỏ đó không phải con giai mà là con nít a. Mấy nhóc là hôn má em còn anh là hôn môi đó. Hàm Hàm nghĩ coi ai vừa hôn môi vừa cười được đâu. Anh hôn xong Bảo Bảo thở ngáp ngáp lấy hơi muốn chết, cười sao nỗi chứ. Trừ phi người đó có hai miệng nga. hứ! Giận đi giận đi. Bảo Bảo nghỉ chơi với Hàm Hàm luôn.
Cố Hàm đợt này không thể diễn trò được nữa rồi, anh hôn hôn mặt cậu: Bảo Bảo bớt giận mà. Anh sai rồi, anh xin lỗi em nga. Công nhận Bảo Bảo của anh thông minh quá trời. Anh ngốc quá bởi vậy đâu suy nghĩ tới mấy chuyện đó. Bảo Bảo tha thứ cho anh đi mà. Bảo Bảo!
Anh gọi Bảo Bảo ngọt xớt, làm cho cậu có chút xiu xiu lòng. Trang Bảo bắt đầu làm nũng, vòng tay câu cỗ anh: Bảo Bảo đi hết nỗi rồi. Hàm Hàm bế em đi đánh răng đi. Anh phải lấy công chuộc tội mới được đó.
Anh luồng tay, bế ngang cậu lên một cách gọn ơ: Tuân lệnh Bảo đại gia.
Trang Bảo ỷ lại có anh nên bắt anh đánh răng rửa mặt dùm mình luôn. Cậu chỉ việc đứng hưởng thụ việc được anh chăm sóc. Vệ sinh sạch sẽ rồi, anh lại bế cậu đi xuống lầu ăn cơm. Trang Duy thấy vậy có chút lo lắng hỏi anh: Sao em lại bế Trang Bảo vậy? Em ấy bị gì à, trong mặt xanh xao quá a.
Cố Hàm nói dối mà không biết ngượng: Dạ là do hôm qua Bảo Bảo đi nhiều quá bởi vậy sáng nay đau chân đi không nổi. Em sẵn tiện bế em ấy xuống luôn ấy mà. Hắc hắc!
Hai nhóc con biểu lộ mặt khinh bỉ với anh, óan thầm trong lòng: Xía! Xạo ke dễ sợ. Chú đây là cường bạo chú Bảo chớ gì.Tội chú Bảo quá a. Mà thôi kệ, ai kêu chú Bảo dạy trai làm chi. Đã vậy còn trai bác sĩ. Tối chả ngủ nằm mớ ngồi bậc dậy nói. Cậu bị bệnh trĩ rồi cần chích thuốc. Cái chả lấy cây kim chích mông chú mấy phác là sướng trần đời a.
Ăn cơm rồi anh moịt lần nữa bế Trang Bảo đi về phòng. Mới sáng sớm mà tốn năng lượng ghê. Hên là anh đã nạp năng lượng tới gần sáng mới ngưng không thì ngỏm tỏi rồi. Anh để cậu nằm yên trên giường, đắp chăn cẩn thận nói: Bảo Bảo, anh đi làm đây. Em cần gì thì kêu người tới giúp.
Cậu vẫy tay: Ừm! Tạm biệt Hàm Hàm! Nhớ mua trà sữa cho Bảo Bảo nga. Mua 20 ly luôn nha. Bảo Bảo muốn chiêu đãi mọi người a.
Cố Hàm thắc mắc hỏi cậu: Nhà có 12 người mà em mua chi 20 ly dữ vậy. Uống sao mà hết được.
Bảo Bảo để dành mai uống tiếp á. Bỏ vô tủ lạnh đâu có hư đâu. Nha Hàm Hàm!
Được rồi! Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Buồn chán thì kiếm mấy nhóc đó mà chơi. Tạm biệt!
Cố Hàm tâm trạng phấn khởi đến bệnh viện làm. Anh đi ngang qua gặp ai cũng chào, tặng họ một nụ cười tươi rói. Mấy vị bác sĩ, y tá nữ hiếu kì hỏi anh: Bác sĩ Cố! Anh mấy tháng nay nghỉ làm hơi bị nhiều nha. Anh bộ nhà có chuyện gì hả? Mà chắc không có đâu, mặt anh nay tươi lắm a.
Anh lắc đầu nói: Tôi vẫn bình thường mà. Dạo này tôi hay bị bệnh lắm nên ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức. Bởi vậy bây giờ tôi mới trong sáng sủa, đẹp trai vậy đó.
Mấy cô ả bó tay cười cười bỏ đi, miệng lầm bầm nói: Đúng là
' sáng sủa ' thiệt. Mới sáng đã sủa gâu gâu rồi. Người gì tự tin thấy ớn.
Anh đang ngồi trong phòng làm việc xem bệnh án thì y tá đi vào gọi anh: Bác sĩ Cố. Anh đi khám cho hai bệnh nhân phòng số 13 đi. Mẹ con hai người đó cứ than đau mông hoài, mệt dễ sợ luôn. Mà chẳng biết mẹ con cô gái đó ăn ở kiểu gì để ớt dính đầy mông, lỡ loét tùm lum. Một chốc là kêu một chốc là kêu, ai mà chìu nỗi tính tiểu thư đó a.
Cơn bộc phát nhiều chuyện của cô y tá bộc phát lên. Anh nghe mà nhức cả đầu. Anh dai dai trán nói: Được! Được! Tôi đi liền.
Cố Hàm mở cửa ra đã thấy hình bóng quen thuộc của hai mẹ con Triệu Cầm. Anh kêu cô y tá: Cô đi lấy cho tôi bốn cái ống chích cỡ lớn nhất lại đây. Lấy thuốc bổ hay vitamin được rồi. Bệnh này dễ trị lắm, tôi làm một phát là hai người đó câm nín ngay ấy mà, không dám quấy phá nữa đâu.
Cố Hàm nham hiểm cười, kéo khẩu trang lại che kín mặt mình. Cô y tá bị anh dọa, rùng mình cấp tốc chạy đi lấy dụng cụ. Cố Hàm mở cửa đi vào, giả giọng đục đục hỏi Triệu Cầm: Khụ khụ! Cô cảm thấy không khỏe ở đâu.
Triệu Cầm giở tính tiểu thư, khó chịu nói: Tôi bị đau mong muốn chết đây này. Mấy anh làm việc cái kiểu gì vậy hả? Nằm viện đã hai ngày rồi mà có thuyên giảm chút nào đâu. Bệnh viện mấy người mần ăn sống nhăn vậy hả! Hừ bực bội.
Anh liếc liếc mắt, cười thầm trong lòng: Lần này hai mẹ con cô chết chắc với tôi. Bảo Bảo, anh sẽ trả thù cho em cũng như thay trời hành đạo trừng trị mấy con lãi của xã hội này.
Anh vờ nói: Cô để tôi kiểm tra thử. Chắc do cô không thích hợp với cách trị liệu này ấy mà. Tôi có cách trị tốt hơn cho cô.
Triệu Cầm ngoan ngoãn dạch đít ra cho anh coi. Cố Hàm nhìn xong là muốn ói. Công nhận bốn tiểu quỷ nhà ta ra tay cũng nặng thật a. Mông con gái người ta bây giờ thành cái mâm rồi a. Chậc chậc. Cô Hàm ngó ngó sơ sơ một lượt xong, đúng lúc y tá mang đồ ănh cần vào. Anh cầm cái ống chích bự chẳng với cây kim chích heo hút thuốc. Triệu Cầm xanh lét mặt mày hỏan loạn hỏi anh: Bác... bác sĩ tính làm gì với cái thứ này vậy?
Thì tôi chích cho cô khỏe lại ấy mà. Cách này hửu hiệu dữ lắm.
Cố Hàm hút thuốc rồi giơ câu kim lên, búng búng làm tăng thêm nổi sợ của cô: Tôi không cần chích đâu. Tôi khỏe rồi. Bác sĩ đi ra ngoài đi. Tôi cần nghỉ ngơi.
Đâu có được. Hồi nãy cô than dữ lắm mà. Thân là bác sĩ nên chữa bệnh là trọng trách của tôi.
Bác sĩ thật có tâm. Tôi không cần đâu.
Triệu Cầm định bò xuống giường chạy thì Cố Hàm kêu y tá: Cô mau giữ bệnh nhân lại. Lật mông cô ta lên.
Cô y tá ghìm Triệu Cầm lại không để cô trốn thoát. Anh từ từ cởi quần cô ra, nhắm thẳng cây kim đâm mạnh vào một bên cánh mông của cô. Triệu Cầm đau đớn dữ dội la lớn: Á á á! Trời ơi. Mông tôi!
Cô Hàm chưa tha lấy cái ống chích khác hút thêm một ống nữa. Triệu Cầm trợn mắc ngóac mồm: Bác sĩ định làm gì nữa. Mới chích xong mà. Chích nhiêu đó đủ rồi.
Chích một mũi nữa mới hiệu quả. Nhiêu đó chưa đủ đô đâu.
Cố Hàm cầm ống chích nhắm cánh mông còn lại của cô đâm mạnh. Triệu Cầm kêu gào khóc than: Á á á! Ba ơi! Mẹ ơi! Đau chết con rồi!
Chích xong cô nằm xảy lai tại giường, khóc không ra nước mắt. Anh lần qua giường bà Triệu nói: Hình như bà cũng bị tình trạng như con gái bà đúng không? Để tôi trị dứt điểm cho.
Bà Triệu chứng kiến cảnh con gái mình bị chích hai ống kim chích heo vậy sợ muốn chết. Bà lấp bấp nói: Không cần... đâu bác... sĩ. Tôi khỏe... rồi. Không sao hết.
Anh làm dáng vẻ thanh niên nghiêm túc: Đau đớn bất thường vậy nghiêm trọng lắm. Tôi tận tình với nghề, đâu thể bỏ mặc bà không lo a. Y tá giữ bà ấy lại.
Tương tự như con gái mình, bà Triệu cũng lãnh hai cú chích trời long đất lỡ của anh. Bà giả bộ ngất để anh không chích, ai ngờ anh phập luôn, bà giả bộ không nỗi nữa khóc gào kêu cha gọi mẹ.
Anh trị bệnh cho hai mẹ con đó xong tiêu xoái đi ra ngoài cười ha ha. Mẹ con Triệu Cầm từ bữa đó không dám gây sự lung tung nữa. Bị chứng ám ảnh sợ chích luôn. Mấy hôm sau họ cuốn gói đi về nhà không chút tăm hơi.
Cô y tá nhiều chuyện hôm bữa phụ anh chích thuốc đi đồn thổi khắp bệnh viện: Bác sĩ Cố tận tâm nhất hệ mặt trời luôn. Hôm bữa bác sĩ Cố trị dứt điểm bệnh cho hai mẹ con khó ưa đó á. Giờ khỏe re re về nha ngủ rồi. Mai mốt có bệnh nhân nào mà khó chịu tống qua cho bác sĩ Cố đi.
Mấy bà cô nhiều chuyện làm.danh tiếng của anh lên một bậc cao hơn. Bệnh nhân nghe tới tên anh khám là sợ tái mét, ngoan ngoãn không dám gây sự.
Cố Hàm về kể trả thù giúp cậu mệt mỏi, chịu đủ hứ khổ cực cần tiếp thu năng lượng từ cậu.Trang Bảo thì khỏi nói khen anh không dứt lời luôn. Thương cho anh làm việc vất vả. Tối đó cậu chủ động ngỏ lời để anh nạp năng lượng đi làm. Cậu bị dụ mà không biết gì, ngày nào cũng giận dỗi việc anh làm quá trớn tới tối lại quên phắng nó đi tận chân trời, biển sâu nào rồi.