Sau cuộc khẩu chiến 300 hiệp một mình Trang Dụ tự biên tự diễn tự múa cũng kết thúc. Cổ họng cậu vừa khô vừa rát, người mệt mỏi nằm chèo queo trên sàn. Cố Ngạo thấy vậy mới an tâm tắt nhạc, cất điện thoại vào túi. Anh tiến tới ngồi xuống cạnh cậu cười cười hỏi: Bà xã à! Em mắng đủ chưa vậy? Nếu em còn đủ sức vậy chửi mắng tiếp đi, anh rất sẵn lòng nghe.
Trang Dụ giận dồi, đai nghiến nói: Anh cút ra chỗ khác cho em nhờ. Để em chết ở trong này luôn đi. Dù sao anh cũng đâu có thương vợ của anh đâu. Anh tiếc mấy hủ giấm của mình hơn em mà. Anh đi đi, đi càng xa càng tốt. Chờ khi nào em chết rục xương trong này rồi anh kêu người nhặt xác em đi quăng.
Được! Vậy anh đi thiệt a. Em nói thật thì có phải hơn không. Em nói rồi anh sẽ tha cho em.
Không cần! Ghét rồi không muốn nói nữa.
Cố Ngạo giả vờ đi ra ngoài thật. Anh cố tình tạo tiếng bước chân rồi mở cửa cái cạch, đóng cái cạch, đứng tựa lưng coi cậu có kêu anh lại không. Cậu mạnh miệng vậy thôi chắc muốn anh ở lại lắm đây. Cậu tưởng anh đi rồi, ấm ức khóc nất lên: Hức hức... Cố Ngạo khốn kiếp. Em ghét anh... hu hu hu... ( cậu khóc thành một dòng sông).
Cố Ngạo chợt nhận ra mình giỡn hơi quá trớn rồi. Anh lại làm vợ mình khóc, đáng đánh. Cố Ngạo chạy lại, đỡ cậu ôm vào lòng. Anh cỡi bịt mắt, trói tay chân cho cậu hết.
Bà xã! Anh xin lỗi. Anh sau này không dám làm vậy với em nữa. Em giận thì đánh anh mắng anh gì cũng được. Miễn sao em bớt giận là được. Em tụng 1000 chương em thường hay mắng anh đi. Anh vểnh tai nghe này.
Mặt cậu hồng hồng, nước mắt trực trào ra thêm. Hu hu! Tại sao anh lại chơi kì vậy hả? Anh làm em trần trụi giữa thiên nhiên vầy mà anh coi được. Rủi người ta vào thấy hết thi sao đây. Bộ em làm anh mất lòng tin dữ vậy sao? Em có ngoại tình với thằng nào, con nào, nhỏ nào, ông nào, bà nào, thím nào, chú nào... ba chấm nào đâu. Hu hu. A quá đáng. Em nói chuyện một chút với ta thì không cho, ở ngoài ai biết anh có đi cặp kè với thằng nào không. Em có hỏi anh lần nào chưa? Tức quá mà.
Cố Ngạo bày ra cái vẻ mặt hối lỗi vô cùng. Anh lau nước mắt cho cậu, hôn hôn má cậu nói: Anh xin lỗi em nhiều nhiều nhiều. Anh thề với em từ sau khi quen em anh không có ngoại tình với ai khác. Có trước khi quen em thì anh nếm qua hết trơn hết trọi rồi. Nhờ có em cứu vớt cuộc đời anh khỏi chết sớm. Anh mỗi ngày chơi em là đủ rồi a. Nói túm lại anh sai rồi anh xin lỗi em nha. Anh biết là em không có ngoại tình để anh mọc lại cặp sừng mà quay về thời trẻ trâu. Anh bực tại em nắm tay cái thằng thụ hơn cả em đó a. Tay anh sao em không chủ động nắm, mà nắm tay thằng ôn dịch đó?
Thì bình thường anh nắm tay em rồi em còn chủ động nắm gì nữa? Cố Ngạo thông minh khi xưa đâu rồi trả lại đây cho em. Anh bây giờ giống như một người ngốc nghếch mới lếch lại đây tìm em.
Cố Ngạo gian trá cười hì hì: Anh ngốc chỉ khi ở trước mặt em thôi mà. Em cũng đâu có bình thường, ngốc mà dễ dụ nữa. Người ta nói mấy thằng ngu sẽ làm cho mấy thằng thông minh bị điên. Em và anh cũng na ná vậy đó. Khựa khựa!
Anh có thôi làm em bực thêm không. Anh đang cố tình chửi em chứ gì. Tức chết em mà. Trời ơi tức tức tức á.
Ai dô. Anh biết em bực vì anh hay ghen ăn tức ở hại em khổ sở vầy. Anh xin lỗi thêm lần nữa. Em mắng tiếp đi. Mắng anh đã thì thôi.
Cậu hùng hổ dữ muốn hét lớn lên rồi lại yếu xìu, nằm xụi lơ trong lòng anh. Em đâu có tức tại lí do đó. Em tức là nãy chửi cái thằng phản bội kia dữ quá giờ hết hơi chửi ạn rồi. Em đang trong tấm thế muốn chửi mà chửi không nổi mới tức chứ. Anh nghĩ anh vậy anh có tức không?
Không suy nghĩ gì nhiều, anh trả lời ngay tức khắc: Không. Anh thấy mình hên quá trời, đỡ nghe em tụng a. Mỗi lần em tụng xong là lỗ tai anh nó cứ lùng bùng chập chùng đâu đâu. Em cứ phát huy thế là tốt. Mỗi lần em tính chửi anh anh sẽ kêu thằng khác trước để em chửi rồi anh mới vô.
Hazz! Thôi bỏ đi. Mệt chết được.
Cố Ngạo vẫn chưa chịu bỏ qua vụ việc hồi nãy. Anh lăm le hỏi nữa: Dụ Dụ! Bà xã à. Em với cái thằng Khờ đó nói chuyện gì vậy, kể anh nghe với. Đi mà, anh năn nỉ em đó. Thằng đó nó tới tỏ tình với em nhưng em từ chối nên mới an ủi nó vậy phải không? Anh biết ngay mà vợ anh quyến rũ vậy ai mà không mê.
Lỡ bị anh bắt gặp vậy rồi thì nói luôn. Để anh đeo bám, này nỉ kiểu sắc lang này có ngày cậu không còn bộ đồ nào để mà anh xé. Em nói. Em nói. Anh chớ có suy diễn lung tung. A Khờ có ý trung nhân của mình rồi. Người ta tới đây là nhờ em tư vấn một chút chuyện tình cảm. Dù sau em cũng có một chút kinh nghiệm mừ. Em đang hỏi về tính tình này nọ của người cậu ta thầm mến để có cách cua cho dễ. Ai dè bị anh phá vầy đâu.
Cố Ngạo chớp chớp mắt, không dám tin đây là từ miệng cậu nói ra luôn đó trời. Em... em có kinh nghiệm cua gái hồi nào mà anh không biết vậy? Em vậy mà từng cua đỗ con gái là anh đi bằng đầu. Có nói con gái cua em thì anh còn chấp nhận vì bên ngoài còn có một đám hủ nữ kia.
Ai nói là em cua gái? Đoán tầm bậy tầm bạ. A Khờ thích đàn ông đó anh ơi là anh. Chính vì thế người ta mới kiếm em tư vấn.
Anh gật gật đầu: À ra là thế. Mà cái thằng này tên Khờ là đúng. Nghĩ sao nó đi kêu em tư vấn, em biết gì đâu mà cua. Người đào hoa phong nhã nhưng chung tình với bà xã đây mà thằng này không hỏi. Bởi vậy anh biết số phận a Khờ này giống như em trên 99,99 % là làm thụ. Cả đời em và a Khờ không lên nổi làm công đâu.
Máu điên của cậu mới vừa dịu xuống lại muốn bùng cháy dữ dội lên: Anh khinh người vừa thôi nhá. Em không cua trai nổi lấy gì em có chồng háo sắc là Cố Ngạo đây. Em hay hơn anh nhiều, chỉ là em giấu chưa có bộc lộ ra nữa thôi.
Ừ thì cho là em đúng nhưng mà tại anh cũng có cảm tình với em trước rồi chứ bộ. Em mượn rượu tỏ tình với anh nhá, tỉnh rượu em dám nói à... àa. Chẳng lẽ em tính cho thằng Khờ đó uống rượu bày tỏ giống em. Anh hồi đó là người chính trực mới không ăn em trong khi say rồi bỏ trốn. Còn ý trung nhân thằng Khờ này anh chưa biết nhe. Em chỉ bậy hại đời con người ta đi.
Chưa chỉ lấy gì mà bậy. Miệng quạ anh thúi lắm, xui xẻo. Anh giỏi vậy chỉ cậu ta cua đi.
Ok! Mai a Khờ tới anh tư vấn ngay. Nhưng chi phí thuê anh không có rẻ. Em phải thay thằng Khờ đó trả nợ bằng chính thân thể của em. Hắc hắc. Anh nhịn nãy giờ lâu rồi, nhịn nữa là chết thật đấy.
Cố Ngạo mò mẫm vuốt ve cậu, kích thích để cậu muốn từ chối cũng không được. Trang Dụ bị anh làm một chốt là có phản ứng. Cậu xấu hổ đánh anh vài cái: Cố Ngạo thối. Lưu manh. Biết em không chống cự nổi đè được đè hoài. Khó chịu gần chết làm lẹ lẹ rồi để em yên. Chửi bới, lăn lộn nãy giờ mệt muốn chết.
Cố Ngạo khoái chí ăn cậu tới tấp: Cám ơn bà xã. Anh làm lẹ lắm em yên tâm.
Lẹ của anh là làm cậu tới khi quán đến giờ đóng cửa. Anh gọi người mạng một bộ đồ tới mặc vào cho cậu rồi mới ra ngoài. Nhân viên hết cách ngồi chờ hai ông chủ ra mới dám về còn mấy bà hủ nữ chờ coi kết cục của ông chủ Trang. Chụp mấy tấm đăng facebook nổi lắm à nhen.
Anh bế cậu ra, đám hủ nữ chạy theo la oai oái: Trời ơi. Ông chủ Trang bị chồng làm tới đi không nổi luôn. Không biết cúc của ông chủ Trang biến dạng tới cỡ nào rồi. Chụp lẹ lẹ lên.
Cuối cùng cũng giải tán hết, nhân viên vui vẻ đống cửa về nhà hưởng thụ cuộc sống yêu đương của hai người. Cố Ngạo để Trang Dụ an vị tựa vai mình ngủ trong xe. Anh ấn nút gọi điện: Alo! Tối nay nhớ trị vợ mình cho thật là tốt. Vợ cậu nói nhăn nói cuội hại tôi hiểu lầm vợ. Mà nhờ vợ cậu mà tôi có một bửa no nên tạm tha. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Cậu làm vợ mình từ liệt giường trở lên tôi tăng lương thêm cho hai người. Ngày mai hai người được nghỉ phép một bửa.
Dạ. Cám ơn ông chủ!
..........................................
Anh nhân viên mách lẻo hỏi chồng: Ông xã! Ai điện cho anh vậy? Trông anh vui vẻ dữ hen.
Đương nhiên là vui rồi. Ông chủ ngày mai cho vợ chồng chúng ta nghỉ một bửa.
Yea. Ông chủ muôn năm. Van tuế. Ông xã tối nay chúng ta đi đâu chơi đi. Chơi trễ trễ xíu không sao được ngủ nướng mà. Hí hí.
Ok! Chiều cưng. Về nhà thay đồ trước đã.
Khung cảnh ở nhà hai người...
Ông xã! Anh làm gì vậy.Buôn em ra. Em muốn ra ngoài chơi không phải chơi kiểu này. Á á á. chết tui.
Tiếng thét và thở dốc thất thanh giữ đêm khuya làm người ta xao xuyến. Một người vui sướng, một người rên rỉ.