Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 151: Chương 151: Cố Ngạo - Trang Dụ : Anh tính sẵn hết rồi em ơi!




Trang Dụ bị Cố Ngạo hành suốt nguyên ngày hôm qua. Chẳng những vậy, tối anh còn chơi cậu thêm mấy chập nữa. Phải nói là hành hạ người ta đến chết đi sống lại mà. Trưa trưa Trang Dụ mới thức dậy nổi. Cậu mới động thân có chút xíu thôi mà cái lưng nó đau muốn chết.

Hít hà... ui da! Đau chết mình rồi. Trời ơi, sao mà xuống giường nổi đây. Cố Ngạo đáng ghét! Ăn sạch sẽ xong đi làm bỏ mình mình ở nhà vậy đó. Ôi cái lưng, cái mông vàng ngọc của tôi! Đau chết mất.

Lúc cậu nhăn nhó than vãn thì Cố Ngạo cũng vừa bưng khai đồ ăn vào: Bã xã! Em dậy rồi hả? Đi đánh răng rửa mặt đi. Anh có nấu cháo thịt cho em này! Còn có thêm trái cây nữa. Thơm ngon lắm a.

Trang Dụ mắt trừng lớn, nghiến răng la oai oái: Đi đánh răng cái con khỉ á. Đi sao nổi đây? Giờ lết một chút là đau đổ mồi hôi hột. Anh đi chết đi. Vợ anh mà anh chơi kiểu này thì có nước em chết sớm. Ai chịu nổi cái cây súng liên thanh ???? của anh tấn công. Tới đây đỡ em dậy coi.

Cố Ngạo bỏ khay đồ ăn xuống, cười cười bế cậu lên: Hắc hắc! Chửi anh cho cố vô rồi cũng nhờ anh đấy thôi. Em phải dịu dàng lại với anh chút nha. Dạo này em giống ông la xát lắm rồi đấy. Hung dữ dễ sợ.

Cậu nhăn nhó mặt mày: Vậy thì anh hỏi lại anh đi. Hồi trước có sắc lang, tưng tửng tới cở này đâu. Ít ra em còn đi được, làm việc này nọ. Anh bây giờ chơi gấp mấy lần hồi xưa. Mông nào chịu nỗi. Em muốn dịu dàng như xưa cũng không nổi với anh. Biết trước em giả bệnh thêm vài năm nữa, đỡ khổ cái mông biết nhiêu mà nói. Trời ơi, tuy lúc đó bị bệnh nhưng em được cung phụng như ông hoàng còn bây giờ thì như thằng hoa tàn ????. Hic hic! Tại sao em lại không được làm công kia chứ? Phật độ anh quá mà sao không độ em? Bất công!

Cố Ngạo cất giọng hát ???? của mình lên:

Phật ở trên kia cao quá!

Đã thế em còn quá lùn.

Vậy thì đừng hỏi tại sao.

Phật không nhìn thấy em để độ.

Vẫn là trong kiếp này.

Và kiếp kiếp sau nữa.

Hãy để anh độ em cho mà!

Trang Dụ hung hăng đánh anh: Anh hát cái quái gì vậy a? Tự nhiên chế tác bài hát tàm xàm. Độ độ củ xì. Để anh độ thà em để mình tự độ.

Cố Ngạo lắc lắc đầu, than ngắn thở dài: Em thiệt là không theo xu hướng gì cả. Bài này anh chế theo bài ' Độ ta không độ nàng! ???? ' ấy. Giờ mở điện thoại lên là phật ở trên cao quá, độ độ độ. Một trăm bài độ khác nhau. Não xoắn thêm vài nếp. Em nên theo xu hướng thời đại chút đi. Mở youtube coi nhiều nhiều vô.

Cậu ho khan: Khụ khụ! Ai nói em không biết? Tại em nói xạo ghẹo anh đó. Em cũng chế được à nha.

Anh thách em đó. Chế được chế đi.

Chế thì chế! Ai sợ ai. Em mà chế được là anh bị cấm dục một tháng.

Điều kiện vô hiệu. Anh không chấp nhận. Một tháng quá lâu. Em đem anh đi treo cổ luôn đi.

Cố Ngạo phản kháng vậy cậu cũng không làm gì được. Chắc phải giảm xuống chút: Vậy cấm dục 1 tuần. ( giảm chút xíu ghê!)

Anh vẫn lắc đầu: 1 tuần cũng quá lâu. Điều kiện vô hiệu lần hai.

3 ngày!

Điều kiện vô hiệu lần 3!

Vậy chứ anh muốn mấy ngày?

12 tiếng đồng hồ.

Cậu hét lên, giải dụa la oai oái: có nữa ngày. Bây giờ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối anh lại đè em ăn tiếp. Vậy thôi khỏi đi. Bình thường ít ra 10 giờ, 12 giờ đêm mới đè. Trừ những ngày anh tới quấy phá em làm việc. Tính đi tính lại vẫn thấy em lỗ nặng. Khỏi luôn đi.

Anh nghĩ cậu bây giờ còn đau lắm. Thôi thì tăng thêm thời gian để cậu nghỉ ngơi lấy sức: È hem! Vậy thì 16 tiếng. Anh nhường em tới 4 tiếng lận đó. Nhiều lắm chứ không giỡn chơi. ????????! Còn không anh đè em ăn tại đây luôn cho khỏe. Ngay và luôn. 12 tiếng đồng hồ làm liên tục tới 9 h tối. Cái gì chứ tinh lực anh dư thừa dữ lắm.

Trang Dụ suy đi tín lại rồi gật đầu: Ok! 16 tiếng thì 16 tiếng. Anh mà không giữ đúng uy tín em đuổi anh ra ngoài ngủ.

Rồi! Hát đi! Hát được rồi tính!

Em hem! Khụ khụ! Ừm hưm.

Hát đi, em làm gì ẻm hem ừ hưm hoài vậy. Không hát là coi như em thua nhe.

Từ từ! Em đang sắp xếp câu chữ. Chế nhạc làm như đi ăm cơm. Khó lắm chứ bộ. Rồi nè! Em hát đây.

Phật ở trên kia cao quá!

Đã thế em còn quá lùn.

Đã vậy phật độ anh thôi.

Vì anh cao hơn em mà.

Để anh sống mãi trong chùa.

Ngày ngày gõ mỏ tụng kinh.

Để em thoát khỏi liệt giường.

Há há! Quá hay đúng hơm anh. Anh được phật độ vậy vô chùa cạo đầu đi tu dùm em cái. Để em tận hưởng hết cuộc sống đẹp đẽ này.

Cố Ngạo nhết mép cười gian: Anh có tu đấy chứ. Tu là ở trong tâm không cần bày vẻ hình thức cũng được. Người ta là tu tâm dưỡng tính còn anh đây là tu sắc nha. Trình độ tu sắc của anh đã đạt đến cảnh giới cao ngất ngưỡng. Em tu không lại anh nên mới suốt đời làm thụ để anh đè. Hắc hắc!

Anh khốn kiếp! Rồi có ngày em sẽ đè lại anh ăn sạch sẽ không còn cộng lông. Em chế rồi đó. Anh 16 tiếng sau mới được dê em. Anh mà sớm 1 phút em đá anh văng vách.

Hazz! Anh sẽ cố nhẫn nhịn. Được rồi. Em đánh răng đi. Nãy giờ nhiều chuyện quá rồi đấy. Ke phủ đầy mặt anh, không có thơm đâu nha. Thúi hết cái mặt búng ra sữa tươi nguyên chất của anh.

Trang Dụ há hốc mồm, vỗ mặt anh cái bốp: Hôi nè hôi nè. Mặt búng ra sình chứ ở đó mà sữa. Đè hôn em sáng sớm hoài mà chê vậy mốt đừng có hôn em nữa nha. Em sẽ ngủ tới trưa trời trưa trật để anh tránh xa em 10 mét.

Khựa khựa. Anh giỡn tí. Em thơm lắm thơm lắm a. Anh thích ngửi mùi em nhất.

Hứ! Xảo trá.

Đánh rầng công việc quá nhẹ nhàng đơn giản mà cậu xà quần với anh cả tiếng đồng hồ mới xong. Cố Ngạo bế cậu về giường, chu đáo đúc cháo cho cậu ăn. Thật ra thì bây giờ cậu cũng không khác mấy ông hoàng là mấy. Cơm bưng nước rót tận nơi rồi còn gì nữa. Trang Dụ chợt nhớ tới chuyện đi làm của anh: Ông xã! Bữa nay anh nghỉ không đi làm à mà giờ này còn ở nhà. Công ty với ban phái gì đó của anh phải bận lắm chứ.

Không hề nha. Anh bận có thời điểm thôi. Bận đâu bận hoài mệt chết. Anh giảm tối đa thời gian làm việc của mình hết mức có thể rồi. Anh mướn nhiều nhân viên vậy đâu phải chỉ trả lương không. Họ làm việc có năng lực anh mới mướn chứ. Anh nói luôn. Nguyên tuần này anh rãnh rỗi dữ lắm. Hắc hắc! Em yên tâm anh sẽ luôn bồi em nha.

Rãnh vậy rồi sáng nay có chở con đi học không? Hay lại giao cho anh cả rồi.

Ừ! Anh làm biến lắm. Sáng sớm hai thằng con mình nó đã quậy anh kêu anh chở. Anh chen tuyệt giao trách nhiệm cho anh cả. Dù gì thì hai đứa nhỏ con của ảnh cũng học mà. Tiện đường cho hóa gian ké. Tiểu Minh, tiểu Tinh khinh khỉnh nói ' Cha lại chơi xuyên đêm suốt sáng với baba nữa chứ gì. Dấu răng trên cổ cha đậm dữ nhe. Chắc baba đau lắm mới dùng chiêu cẩu sực. Có điều thất bại hoàn thất bại. Da của cha làm bằng tường xi măng cốt thép nến không có biết đau. '. Chuyện là vậy đó em.

Trang Dụ mếu máu khóc thành một dòng sông trong lòng mình. Trời ơi con cậu rành dữ a, đi học mà đầu óc vẫn không sáng lên được tí nào. Thất vọng tràng trề. Cậu gượng cười: Ha ha! Thôi khỏi cần nói nữa. Em mệt mỏi ba cha con anh lắm rồi. Em muốn bình yên sống và làm việc như người bình thường. Anh nghĩ việc là xong đời em. Anh cứ ở bên em suốt là thôi rồi xác định phòng vệ sinh nam quán em hư nguyên tuần, tu sửa không hồi kết.

Chính xác! Anh đang kêu người xây thêm một cái nhà nhỏ ở kế bên quán em a. Như vậy tiện hơn nhiều. Chắc cỡ tháng nữa là xong. Phòng vệ sinh mần trong đó hoài cũng chán. Riếc rồi anh và em bị gáng mác vợ chồng phòng vệ sinh là chết.

Cậu bị sốc nặng, nhéo tay mình thử coi có phải mơ không: Ai da! Má ơi là thiệt hả? Anh suy tính lâu dài quá ha. Em sợ anh luôn á. Hèn gì khu đất kế bên thi công ồn ào cả mấy tháng nay. Nhưng nhà nhỏ của anh đó hả. Nó rõ ràng được xây thành cái biệt thự mà. Dư tiền dư của quá.

Ừ! Vậy nhỏ hơn tất cả mấy cái biệt thự anh mua rồi a. Anh cũng đâu tiêu phí gì. Không ở thì bán hay cho thuê cũng được. Anh em nhà mình đông đúc, lâu lâu ghé qua lỡ có hứng thì có nhà kế bên vào làm cho thoải mái. Đãi tiệc riêng tư gia đình cũng tiện tránh được tai vách mạch rừng.

Ok! I'm fine. Anh chớ để em sốc nữa. Bay giờ cũng không còn tâm trạng đi làm. Ở nhà ngủ cho sướng.

Anh nằm chung với em. Vận động nguyên đêm cũng tổn hao tí tinh lực. Ngủ lấy sức!

Cố Ngạo trèo lên giường ôm cậu cọ tới cọ lui. Một con sói xám ???? làm nũng với một con thỏ ????. Vừa định chợp mắt thì Trang Dụ có điện thoại: Alo! A Khờ gọi anh có chuyện gì đấy?

Dạ! Em có tâm sự buồn a. Định tâm sự với anh tí. Chiều nay anh có rãnh không em hẹn anh đi uống trà sữa.

Anh rãnh! Rãnh quá trời. Em tới quán bánh anh đi. Quán anh cũng có bán trà sữa mà. Cỡ 3 giờ chiều ha.

Dạ! Em cám ơn anh!

Cố Ngạo lắng tai nghe rồi chen mỏ vào: Giọng cậu sao kì vậy? Tắc nghẽn tới nơi. Có phải hôm qua hai người abcd với nhau đúng hơm? Chắc chắn 100% cậu hiện giờ còn nằm liệt giường dậy không nổi.

Giọng a Khờ ngập ngừng: Em... em... Thôi em cúp máy đây.

Cố Ngạo cười hắc lăng hắc ngửa: Anh biết ngay mà. Cái thằng hàng đông lạnh đó dê cũng dữ lắm à. Đánh nhanh rút gọn quá đi. Ho ho. Anh làm mai là phải vậy mới được.

Cậu cười cười, bó tay với ông chồng tưng tửng này của mình. Mấy chuyện liên quan tới yêu đương nhăn nhít, giường chiếu... Là giỏi không ai bằng. Xứng đáng nhật cúp ???? sắc lang rồi.

Anh cười cho đã đi. Em đi ngủ. Đồ khùng.

Anh khùng nhưng phụ tùng anh chính hãng. Còn người bình thường thì phụ tùng cũng bình thường. Hé hé! Chụt chụt. Hôn miếng ngủ mới ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.