Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 142: Chương 142: Cố Ngạo - Trang Dụ : Chuyên gia tư vấn tình yêu.




Trang Dụ cầm cái trứng gà luộc bỏ vào cái khăn lăn vòng quanh mắt anh để mắt anh đỡ bầm chút đỉnh. Cố Ngạo làm như mình da giấy không bằng rên rĩ liên tục: Ai ui, đau quá. Em nhẹ nhẹ thôi. Em làm cho mắt anh đỡ bầm hay là bầm thêm vậy hả? Khômg biết nhẹ nhàng gì cả.

Trang Dụ bực mình, đưa trứng gà cho anh: Anh tự mình lăng đi. Đàn ông đàn ang có đau chút xíu mà nãy giờ la oai oái hơn tiếng đồng hồ chưa ngưng. Em nói thật nhá em làm nhẹ hết sức rồi đấy. Nhẹ nữa là không thể nào. Anh tự làm theo ý mình để khỏi la nữa. Nghe mà nhức đầu muốn chết. Em đi chỗ khác cho nó khỏe.

Trang Dụ mặt hầm hầm xoay người đi, anh với tới nắm tay cậu lại. Anh giở giọng năn nỉ: Bà xã đừng đi mà. Ở lại đây với anh nha. Anh không rên nữa, em tiếp tục lăng trứng gà cho anh đi. Bà xã! Dụ Dụ!

Cậu nhận lại cái trứng gà, nhẹ nhàng làm tiếp. Hết nói nổi với anh luôn đấy. Anh bình thường chục thằng vệ sĩ cao to bợm trợn còn đánh thắng, một chút vết thương cũng không có. Bữa nay em mới quơ quào thiết đầu công chút xíu mà anh bầm luôn con mắt. Ai không biết tưởng em là võ lâm cao thủ đấy. Người ta mà kéo nhau tới tìm em thách đấu thì coi như cái mạng nhỏ bé của em lên thiên đường.

Cố Ngạo nhắm chặt mắt nhưng miệng thì cười hì hì: Anh đánh lại ai chứ anh không đánh lại vợ nha. Người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, anh cũng thế đấy. Ai tới đánh em phải bước qua xác anh trước, ngon nhào vô đụng thử một cộng tóc em coi. Anh cạo đầu nó, vặt lômg nó đem đi bầm cho cá ăn.

Em cảm giác ông trời không có công bằng với em gì hết á. Anh nói chuyện ác mồm còn gấp mấy lần em vậy mà không bị nghiệp quật. Em mắng anh có chút chéo mà nghiệp tứ phương quật từ đầu mùa tới cuối mùa. Đã vậy sinh ra em phải mang kiếp làm thụ nữa. Khi biết em mang kiếp làm thụ. Đêm đêm ngày ngày công đến hiếp em quài ( hát đê). Chẳng thích chút nào.

Lần trong túi cái điện thoại, anh ấn ấn: Em chắc mình khẩu nghiệp chút xíu. Ok! Vậy anh chứng minh cho em coi. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đều do ăn ở hết đó em.

Điện thoại phát ra âm thanh của cậu, chửi người ta xối xả: Cái thằng phản bội. Cái thằng cờ hó chết tiệt. Ta trù mi đi vệ sinh thì té dập mặt, uống nước thì sặc, ăn cơm thì nghẹn, từ công thành thụ... Cái thằng cờ hó...oóo.!

Cậu dựt điện thoại tắt ngay và luôn: Anh quá đáng lắm nha. Ai cho anh ghi âm hả? Em xóa nó liền, mai mốt em cấm anh ghi âm mấy cái này.

Em xóa đi, anh lưu nhiều chỗ lắm a, xóa này còn kia. hắc hắc. Anh sẽ lấy nó làm chuông báo thức. Đảm bảo tỉnh ngủ trong tích tắt. Giọng em chửi điếc tai dễ sợ.

Quá đáng! Hứ! Cốc thèm quan tâm anh nữa. Tự xử đi, em không hầu hạ anh nữa.

Cậu để cái trứng lên bàn ra tiếp khách vào quán. Cùng lúc đó a Khờ đi tới, cười tít mắt nói: Anh Dụ! Em tới rồi nè. Hi hi. Chúng ta đi nói chuyện tiếp nha. Em rất cần anh tư vấn a.

ok! Vậy chúng ta qua kia ngồi trước đã.

Cố Ngạo cầm cái trứng lăng lăng mắt mình, đi từ từ tới chỗ hai người, anh lạnh nhạt nói: Chào cậu. Vợ tôi đã giao phó trách nhiệm cua người yêu của cậu cho tôi rồi. Vì em ấy còn thiếu rất nhiều kĩ năng mà tôi đây có dư thừa, giờ có vợ để không rồi. Tôi từ hôm nay trở đi sẽ là chuyên gia tư vấn tình yêu cho cậu. Có gì gúc mắt, hỏi tôi. Đảm bảo chỉ có thành công không có thất bại.

A Khờ gật gật đầu: Dạ! Em cảm ơn anh.

Trang Dụ khó chịu ngồi chống tay lên bàn nhìn cái con người cao ngạo cạnh mình. Chán hết sức, chưa gì đã bị cướp mối làm ăn. Thấy ghét. Cậu sẽ chống mắt lên coi anh làm được cái tích sự gì.

A Khờ thấy anh bị thương, quan tâm hỏi: Anh bị gì mà mắt bầm tím ghê thế?

Anh thư thái lăng trứng gà, nói: Bạo lực gia đình đấy. Tôi bị vợ đánh thành ra nông nổi này đây. Cậu thấy vợ tui hiền hiền vậy thôi chứ dữ như bà la sát ấy à lộn ông la sát. Ăn no kiếm chồng đánh tới. Biết ẻm chơi trò gì không? Là thiết đầu công đấy, tui chưa bị đui mắt là may mắn lắm rồi.

Trang Dụ sùng máu, lại muốn mắng anh cho hả cái nư của mình. Anh... anh phái bêu rếu vợ lắm hử? Cái này cũng là lỗi do anh không phải mình em.

Cố Ngạo gian tà, ôm eo cậu: Em bình tĩnh nào. Có khách ở đây em phải biết giữ bình tĩnh nha. Giận hoài mau già lắm đấy.

A Khờ đồng tình, gật đầu lia lịa: Đúng đó anh Dụ. Bớt nóng để gia đình được hạnh phúc. Bạo lực quá không tốt đâu.

Anh không có bạo lực mà. Cái này là lỡ thôi chứ bộ.

Em hèm! Thôi được rồi. Chúng ta vô vấn đề chính thôi. Tôi có vài chuyện cần hỏi cậu. Đại khái vợ tôi nói sơ sơ qua về người cậu thầm thương rồi. Nắm chắc được 50%.

Dạ! Anh cứ hỏi.

Cố Ngạo nghiêm túc hẳn ra: Một tuần cậu gặp người kia mấy lần. Hai người ngoài tiếp xúc ở trường có rủ nhau đi đâu chơi chưa?

A Khờ thành thật trả lời: Dạ, mỗi ngày em đều gặp anh ấy. Ngoài ở trường và ở nhà tụi em chưa có đi đâu chơi chung hết.

Cố Ngạo nghe hứng thú liền: Cái gì? Ở nhà là sao a? Anh ta tới nhà cậu thăm luôn hử? Ở nhà vậy còn ngon hơn là ra ngoài chơi nữa đấy.

Dạ thật ra là em và anh ấy ở chung. Anh ấy cho em ở ké, chỉ cần làm việc nhà là khỏi trả tiền thuê phòng. Em sinh viên nghèo, hông có nhiều tiền a. Tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Anh gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: Hai người sống chung bao lâu rồi? Có tiếp xúc ấy ấy chưa?

Tụi em sống chung được hai năm rồi. Tiếp xúc ấy ấy là gì vậy anh? Cái đó em không hiểu.

Anh nhìn vợ nói: Vợ à! Có đứa còn ngây thơ, trong sáng hơn em nữa đấy. Kiểu này xác định vai vế cậu ta trên dưới ra sao rồi hén.

Cậu sưng xỉa, bĩu bĩu môi: Ngày xưa em cũng ngây thơ lắm à nha. Tại anh suốt ngày đè em ăn hoài nên đầu cũng đen theo anh. Đá nó bị nước ăn lâu ngày cũng mòn chứ ở đó mà thịt người. Thấy ghét.

Cố Ngạo lại gian tà nói với a Khờ: Em hem! Tiếp xúc ấy ấy là quan hệ vợ chồng đó. Cái mà đêm đêm vợ chồng nào cũng làm.

A Khờ nghe tới đó mặt đỏ như trái cà chua chín. Cậu ta lắc đầu ngoầy ngoậy: Không có! Tụi em sao có thể làm chuyện đó được. Em không biết anh ấy có cảm giác với đàn ông không nữa. Huống hồ là một thằng nghèo sơ nghèo xác như em.

Cố Ngạo vỗ đùi cái bốp, tặc lưỡi liên tục: Cái thằng người cậu thương đúng là ngu thiệt. Cơm đã dâng tới miệng rồi mà không ăn. Thằng này thèm phở bò nè. Gặp ông đây dứt sữa, ăn sạch ngay ngày đầu tiên rồi. Ở chung hai năm vậy mà không làm, có khi hắn bị liệt dương cũng nên đấy. Hoặc là hắn một chút tình yêu cũng không dành cho cậu đâu a. Nghĩ thoáng sớm bớt đau khổ.

A Khờ nghe vậy mặt buồn rười rượi, sắp khóc đến nơi: Em cũng nghĩ vậy! Nhưng em thích anh ấy nhiều lắm.

Trang Dụ cốc đầu anh, răng đe: Dê nè! Sắc lang nè. Anh tưởng ai cũng như anh là đồ t*ng trùng thượng não à. Ở chung cái đè, đè cái đầu anh. Nói tầm bậy tầm bạ. Người ta đàng hoàng, lịch sự lại còn làm giáo viên đấy. Không biết thì ngậm mồm lại. Còn chút lương tâm chỉ thằng nhỏ cua bồ đi đừng làm ta hụt hẫn vậy chứ.

A Khờ chớ nghe anh ta nói bậy. Em đừng vội mất lòng tin. Có anh Dụ đây, anh sẽ hỗ trợ em hết mình.

Dạ. Em cám ơn anh Dụ.

Cố Ngạo bị vợ răng đe, tức quá đập trứng gà lột ăn luôn. Anh trừng mắt nhìn a Khờ, cũng tại hắn mà anh bị anh chửi, ăn đánh. Tức dễ sợ. Phải nhanh chóng để thằng này có chồng mà không đến làm phiền vợ chồng anh mới được. Càng nhanh càng tốt, không thể chậm trễ hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.