Cố Ngạo và Trang Dụ vào quán ngồi chờ 15 phút thì a Khờ và Hàn Đông đến. Trang Dụ giơ tay lên,huơ huơ gọi: A Khờ! Hàn Đông! Bọn anh ở đây nè. Lại đây.
A Khờ cười hì hì: Chào anh Dụ, chào anh Cố!
Hàn Đông lạnh nhạt ngồi xuống kế bên a Khờ: Chào!
Cố Ngạo khó chịu liếc liếc Hàn Đông. Đối với ân nhân cứu vớt mối tình của hai người mà tên nhóc này tỏ vẻ thấy ghét. Ơ! Sao tên hàng đông lạnh này cũng đến đây? Chẳng phải chỉ một mình a Khờ đến thôi sao? Lạ lắm à nghen.
A Khờ gãi gãi đầu, mặt có điểm hồng hồng: Dạ, vốn em định tới có một mình hà mà Đông Đông đòi chở em theo. Em không từ chối được nên để ảnh đi chung cho vui.
Hàn Đông nhích lại gần hơn, nắm chặt tay a Khờ: Tôi là sợ có người nào đó không đứng đắng dụ người yêu của tôi làm chuyện xấu xa. Có vợ rồi mà thói trăng hoa quá trời.
Anh cười khinh bỉ, ôm eo Trang Dụ trước mặt hai người: Ối giời! Đông Đông! Ọe! Ai thèm cua cái tên ngốc nghếch a Khờ nhà cậu. Vợ tôi quyến rủ, đẹp gần chết ngu gì ngoại tình. Hôm qua là do tôi muốn giúp cậu bể giấm rồi thổ lộ tình cảm với con người ta thôi nha. Hai tên ngốc đều, thương thì nói quạch tẹt ra đi giấu làm gì. Uổng hết 7 năm thanh xuân. Như vợ tôi á, trắng trợn lắm nha. Em ấy cưa cẩm tôi đấy. ' Em thích anh! Em cấm anh đi với người khác '. Hắc hắc.
Trang Dụ sùng máu, đánh ngực anh bốp bốp: Tào lao. Em không có cưa cẩm anh à. Em nói vậy hồi nào? Anh im ngay dùm em.
Ôi trời! Dụ Dụ của anh quên nhanh nhỉ? Không biết hồi đó ai mượn rượu tỏ tình với anh a? Uống hết bình dấm của con em họ anh không chừa một giọt. Mai đời lúc đó anh còn chính chắn, không nhân cơ hội thịt em bửa đó rồi bỏ trốn. Anh chờ tới sinh nhật của em anh mới ăn tươi em nha. Hắc hắc!
Trang Dụ thiệt muốn đào cái hố nhảy xuống lấp đất lại trốn dưới luôn. Chồng gì đâu mà ăn nói vô duyên, gì cũng nói được. Đồ khùng! Anh im ngay cho em.
Cố Ngạo quay ngang bắt chuyện với a Khờ: Không nói chuyện chúng ta nữa thì nói chuyện với a Khờ. A Khờ sao rồi, thấy khỏe không? Đi đứng có khó khăn dữ không nè. Đêm qua về chắc hai người ân ái dữ lắm bên cái giọng nói chuyện hồi sáng mới khàn đặc vậy a. Hí hí! Chơi mấy hiệp.
A Khờ cúi gầm mặt không nói được câu nào. Anh nói có một người thôi mà tới tận hai người nhột. Trang Dụ ho khan: A Khờ! Chúng ta nắm tay nhau tìm ông thổ địa chơi. Ở đây anh xấu hổ chết mất. Sắc lang nên cùng sắc lang ở một chỗ.
A Khờ nói nhỏ: Bộ hôm qua anh Cố cũng hành anh dữ lắm hả?
Tận 9 giờ sáng chơi đến 5 giờ chiều về ăn cơm xong 9 giờ tối chơi tới 5 giờ sáng. Em nghĩ anh chịu nổi không? Sáng ngày động thân xíu là đau muốn chết chờ người bế bồng như em bé sơ sinh.
A Khờ nhẩm nhẩm đếm đếm đã rồi la toán lên: Cái gì? Tận 16 tiếng đồng hồ.
Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi.
Đám hủ nữ cùng nhân viên hướng về phía Trang Dụ rù rì: Trời ơi! Cái gì mà 16 tiếng vậy ta? Đi làm mướn hay là chơi trò chơi tình ái? Mà chắc không đâu. 16 tiếng có nước trâu bò làm chứ ai làm nổi.
Cố Ngạo đập bàn, lạnh lùng nói: ăn thì lo ăn đi. Nhìn cái gì mà nhìn. Tập thể dục 16 tiếng đồng hồ để giảm béo thôi mà. Mấy người đi tập cũng được vậy. Có nhiêu đó cũng bàn tán. Bó tay.
Đám hủ nữ cười khúc khích: Tập thể dục kìa bây ơi. 16 tiếng á! Chắc là 8 tiếng chơi nhảy lò xo, 8 tiếng thở dốc. Hắc hắc! Tin hot! Đăng Facebook quảng bá tiếp nào.
Bảng tin 2 giờ 15 phút: ' Hai vợ chồng ông chủ quán Ngạo Dụ tập thể dục trên giường tận 16 tiếng đồng hồ. Tin quá sốc mọi người ơi. Tuy rằng tướng đi củ ông chủ Trang có chút khó khăn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Mà sức khỏe củ ông chủ Cố lại dồi dào vô cực. Từ hai dữ kiện đó suy ra trình độ chơi trò tình ái của hai người họ đã đạt mức level max. Ai có khả năng chơi hơn họ đây? CON DÂN HỦ NỮ CHÚNG EM XỊT MÁU MŨI CÙNg SỰ NGƯỠNG MỘ VÔ BỜ BẾN VÌ TRONG CẢNH FA NHIỀU NĂM. Hãy chia sẽ và like để mọi người biết thêm thông tin nhé mọi người. '
Cố Ngạo vô thẳng vấn đề: Rồi khong tào lao nữa! Hai người có chuyện gì húc mắc hay khó khăn trong tình cảm? Nói hết đi, nếu cần chút kinh nghiêm giường chiếu anh đây sẵn lòng chia sẽ bí quyết.
Hàm Đông trầm mặt không nói nên a Khờ đành nói vậy. À thì! Vấn đề khúc mắc tình cảm không phải ở chỗ em và Đông Đông mà là mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy không chấp nhận Đông Đông yêu con trai bắt anh ấy đi xem mắt. Anh ấy từ chối rồi, mẹ anh ấy vài hôm nữa sẽ lên để gặp mặt em. Em sợ mẹ anh ấy không cho tụi em quen nhau. Vì em không thể nào sinh con nói dõi tông đường cho Hàn gia được. Với mẹ anh ấy sợ anh ấy bị người ta khinh thường, nói xấu. Tụi em không biết làm cách nào để mẹ anh ấy chấp nhận đây.
Cố Ngạo gật gật đầu, quay sang hỏi Hàn Đông: Cậu nói chuyện mình yêu đàn ông từ khi nào?
Hàn Đông đáp nhẹ: Đầu năm lớp 10.
Ây da! Cũng 7 năm rồi mà mẹ cậu vẫn không chịu chấp nhận a. Mẹ cậu quá cổ hủ nên mới co đứa con trai mặt lạnh là cậu. Thời thế nào rồi mà còn lo lắng ba cái chuyện không đâu.
Hàn Đông thở dài: Không phải khi không mà mẹ tôi không chịu chấp nhận. Cái gì cũng có nguyên do của nó. Hồi đầu năm lớp 10 tôi từng thích một người bạn cùng lớp. Vô tình bị đám bạn phát hiện đi đồng ầm nguyên trường. Ba mẹ người đó biết được đến chửi bới ba mẹ tôi. Ba tôi chịu không nổi đã kích này lên cơn đau tim qua đời sau đó. Dĩ nhiên tôi cũng không thể học trường đó nữa nên mới chuyển đến trường của a Khờ học. Không người phụ nữ nào có thể chịu nỗi cùng lúc hai đã kích lớn như vậy. Mẹ tôi từ đó trở đi cũng dần lạnh nhạt với tôi hơn, kiên quyết phản đối chuyện này. Mẹ tôi có lần còn ép tôi đi khám bác sĩ để chửa bệnh nữa đấy. Nhưng nó có phải bệnh đâu mà chửa. Tôi biết mình có lỗi nhưng biết sao giờ? Chuyện đã lỡ rồi thì đâu có cứu vãn lại được.
A Khờ nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc sụt sùi: Sao anh không chịu nói với em sớm. Vậy mấy năm qua anh đau khổ vậy mà em không biết. Hu hu. Đông Đông! Sau này em sẽ bù đắp cho anh, cùng anh phụng dưỡng mẹ anh.
Lau đi nước mắt cho a Khờ, Hàn Đông cười khẽ: Ngoan không khóc nữa. Có em bên cạnh là anh vui rồi. Những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa. Anh tin rồi có ngày mẹ sẽ tha thứ và chấp nhận cho anh.
Cố Ngạo và Trang Dụ nhìn nhau chẳng biết an ủi con người ta làm sao? Đúng là trên đời này ai cũng mang tâm sự,nổi khổ riêng mà chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ. Anh chồm người bún mạnh trán Hàn Đông: Chuyện này là nguyên do lớn nhất khiến cậu bây giờ mới thổ lộ tìn cảm với a Khờ chứ gì. Bây giờ anh đây hiểu hơn chút đỉnh rồi a. Anh đây lỡ giúp rồi thì giúp cho đến cùng. Se duyên cho con người ta mà bỏ giữa chừng mang tội chết. Anh sẽ giúp khuyên mẹ của cậu cho. Chừng nào mẹ cậu lên?
Tôi chưa có hẹn với mẹ.
Ừm! Vậy hai ngày nữa, đúng giờ này hẹn mẹ cậu lại đây. Cứ đem mẹ cậu tới đây tôi tự nhiên sẽ có cách giúp hai người. Nghe theo lời tôi không có sai đâu.
Được! Tôi biết rồi.
Anh đây cũng từng trãi qua chuyện tình lăm li bi đát với vợ mà. Ráng yêu thương nhau đi, chứ một khi vụt mất người thương rồi thì có hối hận cũng vô dụng. Nhớ đấy. Anh đây lớn hơn cả chục tuổi kia mà. Kinh nghiệm dày đặc.
Hàn Đông trầm mặt một lúc rồi ngước đầu lên: Cám ơn anh! Cám ơn vợ chồng hai người rất nhiều.
Cố Ngạo cười gian ôm vợ hôn vợ chụt vài cái: khỏi cám ơn! Tôi cũng vì vợ tôi thôi hà. Hi hi. Hai người mà nên cơm nên cháo thì tôi cũng được hưởng kha khá lợi từ vợ nha. Đúng không bà xã đại nhân?
Trang Dụ vừa cười vừa mắng: Sắc lang! Được cái thương vợ là ok.
Tâm sự mỏng một hồi thì hai người a Khờ và Hàn Đông chào tạm biệt ra về. Lúc này Trang Dụ mới hỏi anh: Ông xã! Anh định làm gì khuyên mẹ của Hàn Đông? Thấy ca này hơi bị khó. Không dễ để mẹ Hàn Đông chấp nhận đâu à nha.
Yên tâm. Đã khó thì có anh lo. Hazz! Nói chung đợt này mẹ chúng ta có đất dụng võ rồi. Lâu lâu để mẹ tụi mình ra dáng trưởng bối tí. Người lớn với người lớn nói chuyện dễ dàng hơn. Mình mà chen vô chưa chắc mẹ Hàn Đông đã nghe.
Ừm. Em hiểu ý anh rồi. Anh quả nhiên là thiên tài trong làng tình ái.
Còn nói nữa sao? Đi! Chúng ta đi ăn nhà hàng nào. Con cái để cho anh cả rước đi. Anh nhắn tin với anh trước rồi. Ảnh trả ơn vụ anh xúi ảnh tới công ty tìm anh dâu a. Nhờ vậy mà có một cuộc chiến tình ái kịch liệt ở đó. Hắc hắc!
Hazz! Tội anh Trang Duy. Mà thôi đi ăn cơm cái đã.