Từ bữa đi nhậu về đó tới nay mới có ba ngày mà ngày nào Cố Ngạo thức dậy cũng hỏi có một câu: Bà xã! Em có thai chưa? Có chưa, có chưa?
Trang Dụ dụi dụi mắt, lầm bầm lầu bầu: Có thai cái đầu anh đó. Mới có ba ngày mà đòi có thai. Anh điên vừa vừa thôi nhen. Tới em còn không biết có không nữa này. Chờ một, hai tháng nữa đi khám mới biết chứ. Anh tránh ra cho em ngủ miếng coi. Còn sớm mà hỏi chuyện tào lao. Lát em còn phải đi làm nữa đấy.
Cố Ngạo lòng vẫn không chùng xuống: Bà xã! Không chi em ngủ. Em nói mau mấy cái thuốc tránh thai em bỏ ở đâu. Chắc chắn là tại 2 hôm nay em uống lén nè phải không? Dậy mau lên! Đem thuốc đưa đây cho anh, toàn bộ luôn.
Cố Ngạo giật cái mền đang đắp của cậu ra, lay lay cậu dậy. Trang Dụ bị lay tới sây sẩm mặt mày, đùng đùng nổi giận: Anh quậy đủ chưa? Em mấy hôm nay không có uống thuốc a. Anh canh 24/24 thì em dám uống chắc. Điên điên khùng khùng cũng phải lựa giờ chứ. Mệt anh ghê! Thuốc ở trong cái hộp màu đỏ trong ngăn tủ thứ 2 ở trong cùng đó. Lấy đem tống vô bụng anh hết đi, để coi tinh tử của anh có chết bớt con nào để em đỡ khổ không. Hừ phiền chết mất, em đi đánh răng.
Ừ! Em đi đánh răng đi. Anh đem mớ thuốc này đổ bồn cầu dội hết phải thay bằng thuốc bổ thai mới được. Anh không tin là em không có bầu. Không có bầu một lát anh làm em có bầu. Hắc hắc! ( câu cuối nói nhỏ chỉ một mình anh nghe.)
Trang Dụ đánh răng xong định thay đồ thì Cố Ngạo ngăn lại: Em đi ăn cơm trước đi. Lát thay đồ sau. Chứ thôi dơ đồ hết. Nay em dậy sớm mà.
Cậu bị anh kéo ra khỏi cửa, không kịp làm gì: Em nói này! Anh bị rồi loạn tiền đình rồi hay gì vậy. Mới sáng mà điên thấy sợ.
Anh cười hề hề, thơm cậu một cái: Anh chỉ là quan tâm vợ yêu thôi mà. Em có bầu rồi anh sẽ hết mực chăm sóc em. Anh chờ em mang bầu ngày này đã lâu lắm rồi a.
Em chưa có bầu mà. Mà chắc là không có nữa đâu. Em không tin mới quên uống thuốc có lần cái dính bầu liền. Xui gì xui dữ vậy. Bất quá anh muốn em có bầu thì cũng được thôi, em sẽ không uống nữa. Mà có thai hay không thì tùy.
Ố yea! Cám ơn bà xã nhen. Chắc chắn anh sẽ làm em có bầu. Anh tin là trong bụng em đã có rồi. Miệng anh thơm lắm, nói có là có.
Xuống lầu đánh chén no nê, Cố Ngạo bất ngờ bế ngang Trang Dụ lên: Anh cả đưa con đi học dùm em. Em với vợ phải sản xuất em bé rồi. he he! Đợt này mọi người chuẩn bị có thêm cháu nội.
Trang Dụ mặt lúc đỏ lúc trắng, giải dụa: Anh điên rồi. Thả em xuống, em muốn đi làm. Em nói để có em bé chứ không phải bây giờ nha. Thả em ra!
Không thả! Anh phải bổ sung tinh tử để con mình bự hơn. Ha ha! Anh hai kéo vợ đi mần luôn đi. Sinh con lượt mới vui.
Ok! Ý hay đó!
Cố Hàm học theo bế Trang Bảo lên: Bảo Bảo đi sản xuất bé với anh nào. Để tiểu Hi một mình cô đơn lắm. Sinh cho con thêm em trai hay em gái nữa đi ha.
Trang Bảo không chịu, khóc la sướt mướt: Đừng mà Hàm Hàm! Đẻ con đau mông lắm. Bảo Bảo không muốn sinh con nữa đâu. Sinh con nó sẽ tranh sủng với em. Anh lo cho con không hà. Hu hu! Tối qua mới chơi mà không muốn chơi nữa. Mông em chưa có chức năng hồi phục nhanh vậy a. Cứu với! Tiểu Dụ cứu anh!
Tiểu Dụ la hét trong vô vọng: Em còn bị dính chưởng lấy gì mà cứu anh a. Hic hic! Chết ngựa cái mông rồi! Tiêu tiêu!
Ngồi lặng thin dưới nhà, Cố Diễm và Cố Hủ nhìn nhau: Cớ sao hai người kia thì sướng hưởng thụ, còn mình phải chở con đi học. Không đẻ được thì cũng chơi được mà. Chúng ta cũng...
Trang Duy vội kéo Hạ Tử Thần: Chạy lẹ thôi em ơi. Chồng tụi mình sắp lên cơn rồi. Mau! Chậm là nát cúc như chơi đấy.
Hai anh em dí theo tóm được vợ mình ngay tích tắt. Muốn chạy! Đâu có dễ vậy. Anh cũng muốn sướng.
Ba mẹ! Kêu crap đến đưa tụi nhỏ đi học đi. Tụi con bận hết rồi. Vậy nhen.
Hai ông bà nhìn nhau, nuốt nước miếng ực ực: Cái gì đang diễn ra vậy trời. Tụi nó đang biểu diễn sức mạnh tình ái với chúng ta kìa.
Bốn nhóc sợ trễ học hối thúc: Bà nội! Kêu xe cho tụi con đi học lẹ lên. Nhanh nhanh! Lát trễ học đó.
Rồi! Bà nội gọi điện liền đây. Con sinh ra đống đống có chăm lo gì đâu. Bắt hai ông bà già sắp xuống lỗ này chăm. Chán ghê!
Bốn bà vợ vậy là bị hành tiếp. Cũng tại Cố Ngạo hết, đáng lẽ ra chỉ mỗi một mình Trang Dụ bị ăn hành thôi. Cố Ngạo xúi mới chết luôn cả đám vậy đó.
Tới trưa trời trưa trật, Trang Bảo lê lếch cái thân tàng ma dại qua tìm Trang Dụ: Hu hu! Tiểu Dụ ơi! Anh đau mông quá hà. Hàm Hàm nói anh Bảo phải mang thai a. Bắt anh sinh em bé đó. Sinh đau mông lắm.
Hai anh em đỡ nhau về giường ngồi: chồng em cũng bắt em sinh kìa. Muốn thì em cũng cho. Tối làm được rồi tự nhiên sáng sớm kiếm chuyện đè em ăn tươi vậy đó.
Trang Bảo khóc hu hu: Nhưng mà anh Bảo không muốn có bầu đâu. Đẻ đau lắm a! Hàm Hàm không có đeo ba con sâu vào, anh cũng chưa uống thuốc nữa. Chết gòi! Chết gòi! Mấy hôm trước quên uống giờ cũng quên nữa.
Trang Dụ vỗ về Trang Bảo: Anh nín nín không khóc ha. Nói cho em biết, anh quên uống thuốc hôm nào.
Hức hức! Cái hôm tụi mình bàn nhau bỏ thuốc chồng để khai thông cúc chồng đó. Anh tưởng mình được đè nên đâu có uống thuốc đâu, cũng không bắt Hàm Hàm đeo ba con sâu luôn. Lát cầm lộn ly sữa của Hàm Hàm uống, rồi xong, bị dứt sữa tại giường luôn. Hức hức! Một bữa anh nghĩ không sao chắc không dính bầu được. Giờ là hai bữa luôn a, hai là số nhiều rồi đó. Đợt này anh phải đẻ nữa rồi. Bụng to nè, không ăn cái gì ngon hết, tới lúc đẻ đau thấy mồ luôn. Hức hức! Con sinh ra còn có ý đồ cướp chồng của anh nữa. Hàm Hàm chỉ thuộc quyền sở hữu của anh thôi hà.
Hai anh em ôm nhau khóc sướt mướt. An ủi nhau, Trang Dụ vuốt ve lưng Trang Bảo: Anh Bảo không khóc nữa ha. Chắc không có bầu đâu, lỡ có thì chịu thôi. Trước khi có triệu chứng em sẽ dắt anh đi chơi, đi ăn cho nó đã. Khổ cực mấy tháng là hết hà. Có thai đợt này xong, chúng ta kêu bác sĩ cắt luôn cái bộ phận nào để anh em mình sinh được đó. Khỏi sợ đau nữa! Ngoan ha! Hức hức!
Cố Ngạo và Cố Hàm nghe lén hai người nói chuyện với nhau ở trong xong. Cố Ngạo mới vỗ vai anh hai: Anh nghe anh Bảo nói rồi đấy. Ảnh quên uống thuốc bữa hổm kìa. Cẩn thận tráo thuốc đi, coi chừng anh ấy có thai thì không tốt cho thai nhi đâu. Hi vọng đợt này hai người chúng ta được chào đón con ra một lượt.
Ừm! Anh biết rồi!
Bây giờ thì anh đem vợ anh về dùm em cái. Em chăm sóc vợ nữa, vợ em càn nghỉ ngơi.
Anh biết rồi! Làm thấy ghê!
Cố Hàm tiến vào bế Trang Bảo lên: Bảo Bảo ngoan không khóc nữa ha. Nín nín! ngày mai anh chở em đi chơi, đi ăn nhà hàng. Anh thương! Anh bế em về phòng nghỉ ngơi. Anh có nấu cháo ngon lắm.
Trang Bảo khịt khịt mũi, vẫy tay chào Trang Dụ: Anh Bảo về nha tiểu Dụ. Em nghỉ ngơi cho khỏe đó.
Ừm! Anh cũng vậy!
Trang Bảo dụi dụi mặt vào ngực Cố Hàm: Anh hứa rồi đó nhen. Mai chở em đi chơi, đi ăn đó. Anh làm em vui thì em sinh con cho anh. Anh không làm em vui thì em để con ở trong bụng luôn, không cho nó ra.
Ha ha! Biết rồi! Vợ ngốc! Em đáng yêu quá đi thôi.
Cố Ngạo lúc này mới vào, lau nước mắt trên mặt Trang Dụ, anh nhẹ nhàng thơm môi cậu một cái: Bà xã! Anh xin lỗi mà. Mai mốt anh không dám làm vậy nữa. Bà xã! Mai anh và em đi chơi chung với vợ chồng anh hai. ( ngày mai mốt là ngày mai mốt! Ngày nào cũng mai mốt!)
Cũng được! Em đói bụng rồi! Anh đúc em ăn.
Được! Được! Anh đúc em ăn. Ăn mới khỏe hen. Hì hì!
Vậy thôi là hết giận đó! Hai anh em Trang Bảo và Trang Dụ dễ bảo, dễ dụ quá mà. Chồng ' ăn hiếp ' miết cũng phải.