Ngồi đùa dỡn với Trang Dụ một hồi, Cố Ngạo ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân. Sau đó anh mới trở lại bế Trang Dụ đi đánh răng rửa mặt.
Cậu xấu hổ tới mức mặt đỏ lịm. Cũng tại hôm qua mình xx với anh ấy dữ dội quá nên bây giờ mới thành ra như vầy. Cậu vừa lấy tay câu cổ anh vừa mắng:
Tất cả là tại anh hết! Làm mà không biết tiết chế gì cả. Báo hại em hiện tại đi đứng cũng khó khăn, không thể l được gì hết.
Cố Ngạo vỗ về cậu nói:
Được rồi! Tại anh! Tại anh hết. Em đã thỏa mãn chưa vợ yêu?
Cậu dứt khoát trả lời:
Chưa! Anh làm hôm nay phải đóng tiệm không thể kinh doanh. Anh có biết em tổn thất thế nào không hả? Nếu ngày nào cũng vậy chắc em chết đói quá hà.
Anh sủng nịch cậu, khua môi múa mép nói:
Em đóng cửa quán luôn càng tốt. Em không cần làm gì cả cứ để anh nuôi em. Mọi chuyện đã có anh lo. Mỗi ngày anh sẽ phát lương cho em hay là anh đưa hết nguyên tháng luôn cho em giữ.
Trang Dụ không còn gì để nói với người này, mặc kệ anh, mình chuyên tâm vệ sinh cho sạch sẽ đã.
Xong xuôi hết anh bế cậu trở lại giường, để cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.
Anh nói: Vợ à! Em nghỉ ngơi một lúc nữa cho khỏe nha. Anh đi chuẩn bị đồ ăn. Lát anh mang vào cho em.
Cậu nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Ngạo đi đến phòng khách thì thấy Trang Bảo đang cấm cúi chơi chiếc xe điều khiển mình tặng.
Anh lên tiếng hỏi:
Anh tiểu Bảo muốn ăn gì? Em kêu người đi chuẩn bị.
Trang Bảo vừa chơi xe vừa nói:
Anh tiểu Bảo muốn ăn gà rán, xúc xích nướng và thịt bò xào. À mà có thêm nước ngọt nữa càng tốt. Hi hi.
Cố Ngạo Ừm một tiếng rồi gọi điện cho người mang tới.
Dường như nhớ ra được điều gì, Trang Bảo quay đầu hỏi:
Tiểu Dụ đâu? Sao em ấy không ra đây chơi với anh?
Cố Ngạo không biết xấu hổ là gì, hiên ngang nói:
tiểu Dụ thức suốt đêm qua để thực hiện ước mơ bồng cháu của anh bây giờ vẫn còn chưa thức. Em ấy đang nghỉ ngơi trong phòng.
Trang Bảo đầu óc ngây ngô hỏi tiếp:
À! Ra vậy. Em ấy cứ nghỉ ngơi đi. Thế chừng nào tiểu Dụ mới sinh em bé?
Cố Ngạo gian manh cười:
Khi nào em dốc hết tinh lực giúp tiểu Dụ thì em ấy mới có em bé. Hiện tại thì chưa. Anh ráng chờ thêm một thời gian nữa đi. Hắc hắc.
Trang Bảo gật đầu:
Anh sẽ chờ. Tiểu Ngạo phải cố gắng giúp tiểu Dụ nha.
Nói xong anh tiếp tục chơi không màng đến thế sự nữa. ( Đây rõ ràng là tiếp tay cho giặc hại em trai mình mà!)
Cố Ngạo cười khóai trá đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cháo cho Trang Dụ. Anh bìn thường hay ăn ở ngoài nhưng lâu lâu cũng có kêu người làm đến nấu vì vậy nguyên liệu, gạo đều có đủ cả. Anh lấy thêm chút thịt và rau củ trong tủ lạnh ra.
Cố Ngạo tầm ngâm: Nấu cháo sao ta?. Thế là anh ấy lấy điện thoại ra lên mạng xem hướng dẫn rồi làm theo.
Anh lấy nồi vo gạo bắt bếp lên nấu. Thịt bò anh muốn bầm cho nhuyễn thế mà miếng nào miếng nấy chọi trâu cũng chết. Anh tức tối ném hết vào nồi do bất cẩn nước sôi văng ra làm bỏng tay. Anh thái rau củ thì thái luôn tay. Muối đuiwwfng còn lẫn lộn cho được. Đúng là hậu đậu không còn gì bằng. Anh xém chút cho nhầm chúng vào nồi cũng mai anh còn mai mắn mới cứu vãn được nồi cháo không thì đã đem đổ hết rồi.
Lây hoây một hồi cháo cũng nấu chín. Vừa lúc chuông cửa reo, anh tháo tạp dề lau mặt sạch sẽ rồi ra nhận đồ ăn.
Anh bày món ăn ra dĩa để Trang Bảo ăn trước còn mình đem cháo múc ra bát mang đến phòng Trang Dụ.
Trang Dụ lúc này đã thức vừa thấy anh vào liền ngồi dậy.
Anh cầm cháo đưa đến tay cậu nói:
Em ăn đi! Chắc nãy giờ em cũng đói lắm rồi!
Cậu cầm chén cháo trong tay, nhìn nhìn một hồi mớ hỗn độn trong bát rồi buộc miệng hỏi: Cháo này là anh nấu?
Cố Ngạo gãi gãi đầu:
ừm! Cháo này anh nấu đó! Em nếm thử xem thế nào?
Trang Dụ hơi do dự rồi ăn thử một muỗng. Cậu khựng lại một chút rồi cũng ăn hết.
Cố Ngạo vội vàng hỏi:
Cháo ăn có ngon không? Hợp khẩu vị em chứ?
Trang Dụ nhìn dáng vẻ chờ đợi như con chó con từ một con sói xám cùng với bàn tay đầy vết thương kia, khẽ cười nói:
cháo ngon lắm! Rất hợp khẩu vị của em!
Anh thở phào một hơi vui vẻ, mang bát dơ ra ngoài.
Lúc này bụng anh cũng đánh trống kêu thấy nồi cháo còn dư anh múc ăn. Mới bỏ vào miệng anh đã phun ra, ho sặc sụa. Lấy nước uống một hơi.
Anh rầu rĩ nghĩ: Cháo mặn thế này mà em ấy khen ngon. Mình đúng là vô dụng mà. Hazzz
Đồ ăn Trang Bảo cũng còn nên anh cho vào bụng để đỡ đói!
Anh vào phòng đến ôm Trang Dụ vào lòng, không nói một tiếng nào hết.
Trang Dụ thấy kì quái hỏi:
Anh sao vậy? Có chuuện gì buồn sao?
Anh ậm ừ nói: Cháo khó ăn muốn chết. Em còn ăn. Không ăn được phải nói anh chứ!
Cậu hiểu ra, cầm lấy bàn tay bị thương của anh hôn lên nói: Em ăn ngon lắm! Cái gì anh nấu cũng ngon hết. Sau này không biết nấu thì đừng làm nữa. Anh coi tay bị bỏng hết rồi này.
Cố Ngạo ôm cậu chặc hơn, tuyên thệ nói: lần sau anh sẽ nấu ngon hơn
Cậu nằm trong ngực anh lòng thầm oán than: đúng là cái miệng hại cái thân! Ảnh còn đòi lần sau ăn tiếp! Thôi chết mình rồi. Hic hic
Quả nhiên chiều hôm đó cậu bị tào tháo rượt tới mức phải nhập viện truyền nước biển.