Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 328: Chương 328: Ơ, cái này sai quá sai rồi!




Tạ Huân mở cửa phòng bệnh đi vào trong thăm Dương Tuấn. Thấy cậu vẫn còn ngủ, anh lẳng lặng ngồi kế bên canh chừng cậu. Nhớ tới việc cậu từng bị trúng đạn, Tạ Huân tò mò không biết vết thương ấy ra làm sao nên nghĩ tới nghĩ lui, đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới cơ thể cậu, anh quyết định cởi áo cậu xem thử. Tay lần mò vén áo cậu lên, chưa kịp nhìn đã bị Dương Tuấn bắt gian tại trận.

Nè, cậu làm gì vén áo tôi vậy?

Mới vừa tỉnh dậy, Dương Tuấn bị hành động của Tạ Huân hù hú hồn hú vía. Cậu đỏ mặt, hỏi thử anh xem có phải có ý đồ dê cậu không. Tạ Huân vội rụt tay về, mặt cũng đỏ rần rần, anh ấp a ấp úng:

Tôi... tôi không phải có ý đồ xấu xa với cậu đâu. Cậu đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó mà. Khụ... khụ, thật ra tôi nghe bác sĩ nói cậu từng bị trúng đạn nên muốn xem thử vết thương đó đã lành chưa ấy mà. Cậu đừng giận ha, tôi sẽ không tùy tiện như vậy nữa đâu.

Còn tưởng Tạ Huân thích mình, định lén lút ăm chút đậu hủ của mình chớ. Thất vọng tràn trề, xem ra con đường cua vợ ( lộn rồi, phải là chồng nha) của mình còn nhiều chông gai lắm đây. Thở dài, Dương Tuấn kéo áo lên cao, làm lộ ra cơ thể quyến rũ, hơi gầy cùng với làn da trắng hồng của mình. Cậu chỉ chỉ vào mấy vết trúng đạn:

Đây nè, một viên ngay bụng, một viên ngay ngực trái, với một viên ngay bả vai a. Nó sắp lành rồi, có điều để lại sẹo, chắc cậu thấy xấu lắm chứ gì? Giờ gương mặt đẹp trai của tôi cũng như cái mâm luôn. Hazz, chắc tui sẽ ế tới hết đời luôn quá.

Không xấu chút nào hết. Cậu rất đẹp trai và đáng yêu. A Tuấn cho tôi sờ chút được không?

Sờ??? Sờ gì mới được? Rủi sờ chỗ tầm bậy là chết nhen. À là tôi khoái tới chết á. ( Trả liêm sỉ lại cho chàng trai ấy dùm tui cái.)

A, được được. Cậu sờ đi, muốn sờ bao nhiêu cũng được hết á. Tôi cho cậu sờ miễn phí, lúc cần tôi tự ship tới chỗ cậu luôn cũng được.

Gật gật đầu, Tạ Huân chạm lên vết sẹo, sờ tới sờ lui, mặt từ biểu cảm này qua biểu cảm khác. Ôi, mình chỉ sở vết sẹo không có nhìn lén quá chỗ khác đâu. Con trai gì đâu mà dáng đẹp hơn con gái thế này. Mình là đại biến thái, sao lại có ý nghĩ điên rồ với cậu ấy chứ. Cả hai đều chưa đủ tuổi. Không được, mình phải rút tay về ngay.

Dùng hết ý chí của mình, Tạ Huân rụt tay về, kéo áo cậu xuống.

Cậu tại sao lại bị trúng đạn? Có thể kể tôi nghe được không?

Được thì được, nhưng chuyện này hơi dài dòng với phức tạp. Cậu nghe xong đừng chê bai a.

Không chê! Cậu kể đi.

Dương Tuấn bắt đầu kể lại những chuyện buồn mình trãi qua lúc trước. Vừa kể cậu vừa xúc động muốn khóc đến nơi:

.......... Kể luyên thuyên đến kết bài.

Tôi thật sự cảm thấy bây giờ mình rất may mắn. Tuy lúc trước mất đi nhiều thứ nhưng giờ tôi lại có cha Hàm, baba Bảo, bé Gấu cùng những người thân khác bên cạnh. Chuyện đời đúng là không lường trước được gì a. Trân trọng là cái tôi học được sau bao nhiêu sóng gió.

Tạ Huân thật không ngờ a Tuấn lại trãi qua nhiều chuyện đau lòng đến vậy. Bây giờ mình sẽ bù đắp những tổn thương đó cho cậu. Anh phải nói vào trọng điểm thôi:

Dương Tuấn! Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ ế. Trong lòng tôi cậu rất đẹp mà thực tế cậu cũng đẹp. Đừng tự ti! Tôi sẽ bảo hộ, yêu thương cậu, bù đắp hết những tổn thương mà cậu phải gánh chịu. Tin tôi đi, tôi là một người đàn ông rất trách nhiệm, một ông chồng tương lai đúng chuẩn quốc dân.

A???

Cậu thích tôi đúng không?

Dương Tuân trợn to mắt, không hiểu mô tê gì cũng thành thật khai nhận:

Thích, rất thích!

Ừm, tôi hỏi cho chắc thôi. A Tuấn, cậu nguyện ý làm vợ của tôi không? Chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học thì tổ chức đám cưới. Nhà tôi cái gì cũng không thiếu, đặc biệt là điều kiện rất đầy đủ. Tôi có 3 người anh, 2 người chị đều lập gia đình hết rồi, con cháu nối dõi tông đường nhiều lắm, cậu không cần sợ bị ba mẹ tôi phản đối. Cậu thích thì đi làm còn không thì ở nhà để tôi nuôi cậu. Tài khoảng trong ngân hàng của tôi hơn một triệu đó nha. Tôi đã tự kinh doanh kiếm tiền được rồi, cậu không cần sợ đói, sợ rét, sợ không nhà ở. Cậu đồng ý thì bây giờ chúng ta chính thức làm người yêu. A Tuấn, chịu đi.

Ừm! Khoang đã, ủa ủa ủa? Cậu nói cậu muốn lấy tôi làm vợ?

Ừm!

Chờ chút xíu, để tôi lấy lại bình tĩnh cái. Này thì đột ngột muốn đột tử luôn.

Ơ, cái này có phải là sai quá sai rồi không? Rõ ràng mình mới là người nói mấy câu này chứ. Nhưng như vậy cũng quá nhanh đi, hai người mới biết nhau có 3 ngày a. Chính là 3 ngày đó! Cái này có phải là đốt cháy giai đoạn trong truyền thuyết mà hai nhóc kể không ta? Chắc vậy rồi.

Ừm thì cũng được. Nhưng sao tự nhiên cậu muốn cưới tôi? Tôi là con trai đó nha, cậu cũng nghe cô hoa khôi kia nói rồi đi. Bộ cậu không sợ cả trường hay sau này ra xã hội bị người ta coi là thứ ghê tởm, biến thái à? Cậu cũng đâu có tình cảm gì với tôi đâu.

Tạ Huân bất chợt khom người dậy hôn nhẹ lên môi cậu. Đã bạo thì bạo tới bến luôn:

Ai nói tôi không thích cậu? Tôi cũng có cảm giác với cậu, chỉ là tình cảm giờ chưa có đủ gọi là sâu nặng thôi. Mìn còn thời gian hơn 4 năm để tìm hiểu, yêu thương nhau mà. Với lại, tôi không sợ miệng đời, tôi chỉ sợ là cậu không chịu nỗi dị nghị mà bỏ cuộc giữa chừng thôi. Cậu thích tôi, tôi có cảm giác với cậu thì cứ tiến tới với nhau thôi. Lo nghĩ nhiều sẽ mau già đó nha. Đặc biệt với sức khỏe của cậu hiện giờ thì không được suy nghĩ nhiều. Ngoan ngoãn dưỡng thương để tôi chăm sóc là được rồi.

Sờ sờ môi bị Tạ Huân hôn, Dương Tuấn bùm cái đỏ mặt, hạnh phúc muốn bay lên trời ngay và luôn. Ôi chạ mạ ơi, con bị cướp nụ hôn đầu đời rồi kìa. Á há há, còn gì sung sướng hơn chuyện này nữa a.

E hèm... Tôi vẫn chưa tin lắm. Cậu hôn tôi thêm cái nữa tôi mới tin. Nãy cậu hôn như chuồng chuồng lướt nước ấy. Tôi chưa cảm nhận được gì hết trơn.

Chẳng cần cái gọi là liêm sĩ gì nữa, giờ thơm thơm hôn hôn với Huân đẹp trai là đã nhất. Giờ kêu cậu bỏ nhà theo trai cậu cũng chịu.

Tạ Huân ngớ người mất vài giây sau đó mới chậm rãi hôn từ từ xuống. Hôn đúng nguyên bản là hôn bình thường hơn cả chữ bình thường. Hôn xong, mặt cả hai đều hồng hồng, ngại ngùng vì đây là mối tình đầu của mình.

Để đánh tan cái không khí ngượng ngùng ấy, Dương Tuấn chủ động hỏi:

Tại sao cậu lạ biết tôi thích cậu?

Tạ Huân nghĩ tới những chuyện cậu làm mà phì cười:

Ha ha, cậu biểu hiện rõ ràng đến vậy tôi mà không biết chắc có nước bị mù. Ai đời tự nhiên làm cơm cho người ngoài ăn, bạn bè thân thiết cùng lắm cho ăn cơm hộp ngoài đường. Cậu nhìn tôi chăm chăm hoài, tôi không nói thôi chứ biết hết. Mỗi lần nói ngọt vài câu với cậu là mặt cậu đỏ tới mang tai luôn ấy. Nhìn đáng yêu dữ lắm.

Khụ khụ, có cần phải thẳng thắng đến vậy không? Tôi tôi đồng ý lấy cậu nhưng về phương diện kia tôi muốn làm chồng cậu làm vợ cơ. Hồi môn, sính lễ sẽ không thiếu thứ gì đâu.

Tạ Huân lắc lắc đầu:

Cậu so lại vóc dáng cậu với tôi đi. Tôi cao hơn cậu nữa cái đầu đó nha, tướng tá to đẹp, chuột chạy rần rần, bụng toàn múi à múi. Còn bụng cậu phẳng lì, da trắng mịn màng hơn con gái nữa. Tôi nghĩ tôi vẫn là làm chồng a. Cậu chấp nhận số phận bẻ bàng đi.

Đụng tới lòng tự ái, Dương Tuấn nhăn nhắn cái mũi, bĩu môi:

Hứ, người gì đâu tự tin thấy mà sợ. Giờ là vậy, ai biết 4 năm sau tôi có cao hơn cậu hay không. Chờ đi, tôi sẽ tăng chiều cao vù vù cho cậu coi. Tạm thời tôi để cậu chiếm thế thượng phong trước.

Mặt dầy hơn chút nữa, Tạ Huân nhết môi cười tà:

Vậy coi như chúng ta là người yêu rồi. Đổi cách xưng hô là thích hợp đúng không em. A Tuấn dễ thương của anh.

Bậm bậm môi, Dương Tuấn chậm rãi thốt lên:

A... anh... A Huân.

...........................

Cám ơn lời chúc của mấy bạn.

Hôm qua làm bài sì lai hóa sinh từ sáng tới 12 h đêm mới xong. Mệt quá viết không nổi, nay bù cho nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.