Buổi chiều 6 giờ ngày hôm sau, Hứa Sinh đến nhà Cố Ngạo. Đứng trước cổng ấn chuông, Hứa Sinh hồi hộp, ráng hít thở thật sâu: Bình tĩnh nào. Hôm nay mình chỉ dạy học sinh lớp một thôi, không cần căn thẳng. Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cùng lúc đó bác sĩ Trần cũng đem Trần Thuận đến. Cậu nhóc mang balô phóng xuống xe: Baba à! Baba tự nhiên kêu con đến nhà anh Minh, anh Tinh làm gì a? Nói giúp đỡ anh họ gì gì đấy của mấy ảnh con làm sao mà giúp được chứ? Baba kêu con đi tẩn mấy tên đáng ghét dám ăn hiếp kẻ yếu thì được. Con học thì dốt chứ sức khỏe con có. Baba coi chuột của con nè, giống chuột cống không? Ha hả!
Bác sĩ Trần cốc đầu Trần Thuận: Con tối ngày dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Baba đánh cho con một trận bây giờ. Con là chuột nhắt chứ cống cái đổi gì. Còn nữa con và tiểu Minh, tiểu Tinh là bằng tuổi tại sao phải kêu anh? Kêu tên là được rồi. Anh anh cái gì! Hừ! Mà vào nhà người ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn. Biết chưa?
Nhóc con xoa xoa đầu, mặt bí xị: Dạ! Con biết rồi! Anh Minh, anh Tinh giỏi nên con kêu anh thôi. Con thích kêu anh vậy đó, cả lớp con ai cũng kêu. Baba ý kiến ý cò quá đi. Baba đánh đầu con hoài nha, đầu người chứ phải đầu đá đâu mà không biết đau. Hèn gì con học dốt mãi không giỏi nổi. Chỉ có cha là thương con nhất, đó giờ không đánh con cái nào. Còn trừng trị baba giúp con nữa. Mỗi lần baba ôm cái lưng đau đi làm là lòng con vui quá chừng. Khặc khặc!
Cái thằng nhóc thối!
Cố Ngạo ra mở cửa: Chào anh bạn hiền! Lâu quá không gặp nay già hơn hén. Chào a Thuận! Chào cậu, chắc cậu là Hứa Sinh
Cháo chào chú!
Chào ông chủ Cố. Tôi đến để dạy học.
Ừm! Cậu gọi tôi là chú Ngạo đi. Tôi ba mấy tuổi rồi, chắc cậu thấy tôi còn trẻ lắm đúng không. Hắc hắc! Kêu ông chủ già lắm nha. Cậu chờ tôi chút, tôi nói chuyện với bạn tôi tí.
Dạ, chú... chú Ngạo.
Cố Ngạo xoa đầu tiểu Thuận rồi khoác vai anh bạn mình: He he! Anh bạn già, dạo này cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc không? Có muốn li dị hay kiếm bồ mới nói tao tiếng nhen, tao tìm người đẹp cho.
Cái thằng miệng quạ. Cuộc sống của tao khá tốt. Khỏi cần mày quan tâm. Mày lo vợ con mày là được rồi. Con tao tao giao cho mày đấy. Tao về trước!
Ấy ấy! Sao mà đi gấp gáp dị? Bạn bè lâu ngày mới gặp mà.
Tiểu Thuận kéo kéo tay anh: Chú cho baba con về đi. Tối nay baba con đi hẹn hò với cha con rồi. Em con còn thảy cho bà nội chăm sóc nữa kìa.
Cố Ngạo cười tà: Ồ! Ra là vậy nha. Chậc chậc! Mày ghê thật đó.
Bác sĩ Trần đỏ mặt, quýnh quáng leo lên xe: Hẹn hò gì chứ? Nói bậy bạ! Tao đi khám bệnh cho người ta. Về trước đây.
Khám bệnh cho chồng sẵn trị bệnh cho chồng luôn. Cố Ngạo nắm lấy tay tiểu Thuận đi vào: Chúng ta vào nhà thôi. A Sinh nữa, theo tôi vào đây.
Dạ!
Tiểu Thuận và Hứa Sinh nhìn căn biệt thự vừa to vừa sang trọng trước mắt không khỏi trầm trồ. Hứa Sinh khen thì khen nhưng vẫn để trong lòng, ngó tới ngó lui xung quanh. A Thuận thì khen không ngớt: Chụi ui! Nhà chú Ngạo to quá to luôn. Đẹp nữa. Nhà con cũng to cũng đẹp nhưng không bằng một phần căn nhà của chú nha. Công nhận chú Ngạo giàu ghê gớm. Hi hi!
Cố Ngạo lắc đầu cười: Đây không phải nhà của chú. Chú ở ké ba mẹ mình thôi. Đây là nhà của ba mẹ chú, ba mẹ chú mới giàu. Mấy cái nhà ở mấy trung tâm của chú, chú để không chơi rồi. Nhỏ hơn nhà này chút! ( Biết giàu rồi nhưng có cần nổ vậy không cha!)
Vậy là ba mẹ chú giàu nhất xong tới chú giàu hả?
E hèm! Nói sao ta? Nói chung là cả nhà chú đều giàu trừ mấu đứa con nít thôi. Chưa có kiếm ra tiền thì chưa giàu.
Ra là vậy! Mai mốt lớn anh Minh, anh Tinh cũng giàu. He he! Thế là con quen bạn giàu. Ha ha!
Mở cửa cả ba người đi vào, tiểu Hiếu tiểu Hòa làm như gặp đúng gu của mình, sấm trời vang dội. Hai nhóc bặc đã trúng tiếng sét ái tình. Nhìn theo người có thể nói là vợ tương lai của mình chăm chăm không rời giây phút nào. ' Vợ tương lai của mình, đúng là quá hoàn mĩ a. Đẹp không tì vết, thương muốn chết. '
Tiểu Thuận lễ phép chào hết người này đến người kia: Chào ông! Chào bà! Chào chú, chào chú... n chú! Chào anh Minh, anh Tinh, chào anh...
Cố Ngạo giới thiệu: À! Đây là tiểu Hiếu, đây là tiểu Hòa. Anh họ của con chú.
Tiểu Thuận mạnh dạng chạy đến bắt tay từng người: Chào anh Hiếu!
chào!
Chào anh Hòa!
Trang Hòa giả vờ tự kỉ, lộ vẻ sợ sệt: Chào... a Thuận.
Tiểu Thuận cười tươi rói: Anh Hòa à! Anh cười lên đi. Có gì đâu mà ngại ngùng. Hãi cứ vui lên đi đừng ngại ngùng. Em tới đây để chơi với anh đó. Công nhận anh trắng trẻo, đẹp trai ghê, nhưng trông yêu đuối quá. Hèn gì bị người ta ăn hiếp là phải rồi. Yên tâm! Có em đây, em sẽ làm anh vui. Khặc khặc!
Ừm! Cám ơn!
Cả nhà kìm lòng không đặng nhìn tiểu Hòa âm thầm khen ngợi: ' Diễn sâu quá ta ơi. Nhập tâm! Nêm cho tiểu Hòa đi làm diễn viên. '
Hứa Sinh cũng lần lượt chào từng người, đến lúc chào tiểu Hiếu nhóc con níu lấy cậu không buông. Chào chú! Em là người cầm chú phụ đạo đó nha. Chú đẹp trai lắm, em sẽ học thật chăm chỉ. Hi hi!
Hứa Sinh có chút ngại, gãi gãi đầu: Em gọi anh là thầy đi. Gọi chú nghe già quá chừng. Anh không có phước phần đó đâu.
Dạ! Thầy Sinh!
Trang Duy bắt đầu nhập vai diễn sâu: E hèm! Thằng con này của chú hơi bị khờ, học dỡ lắm luôn. Chú bị cô giáo mắng vốn hoài hà. Con ráng kềm cặp em giúp chú. Lát chuyện tiền bạc chú với con bàn bạc sau. Chú chắc chắn không để con chịu thiệt thòi.
Dạ! Cám ơn chú. Con nhất định sẽ dạy em bằng hết khả năng của mình.
Cố Ngạo nói: Được rồi! Bây giờ tiểu Thuận và a Sinh theo tiểu Hiếu, tiểu Hòa lên lầu đi. Ai làm việc nấy. Chú dẫn đường cho!
Dạ!
Tèn ten, hai con thỏ một lớn một nhỏ, ngây ngô đã lọt vào hang sói. Sớm muộn gì cũng có ngày sói ăn thịt!