Tuy Tiểu Thất nói như vậy, Yên Nhiên cũng không thể tùy tiện gọi hắn là Tiểu Thất.
Nhìn là biết hắn có xuất thân bất phàm. Đã trải qua một kiếp, Yên Nhiên so với người khác càng cẩn trọng hơn, cười nói:
- Thất công tử.
Tiểu Thất giật mình, không hài lòng bỉu môi:
- Phụ thân ta muốn gặp hắn.
- Lệnh tôn ở nơi nào
Trong lòng Yên Nhiên cảm thấy quái dị, lại nhìn về hướng Triệu Duệ Kỳ đang đàm luận với đám cử tử.
Tiểu Thất ra vẻ thần bí nhắc nhở:
- Nếu Lý tỷ tỷ cùng Nhữ Dương vương thế tử không gặp phụ thân ta, sẽ là chuyện rất tiếc nuối...
Nhưng vào lúc này, đầu phố cử tử xuất hiện một lão giả quần áo ngăn nắp phú quý.
(Yul: lão giả là người cao tuổi)
- Công tử có tài học bất phàm, cùng công tử nói chuyện, ta có được rất nhiều ích lợi, xin hỏi cao danh quý tánh của công tử? Nhìn cách công tử nói năng hẳn là cử tử dự thi năm nay, không biết công tử có thi viết mùa thi Hương?
Triệu Duệ Kỳ thanh nhã cười:
- Đều là người đọc sách trong thiên hạ, có thể cùng chư vị huynh đệ thỉnh giáo, ta cũng ngộ ra nhiều điều, có thể đề tên lên bảng vàng, quý phủ sẽ khai báo tin mừng, các vị huynh đài sẽ biết được, nếu như không đậu được tiến sĩ, ta cũng xấu hổ khi nhắc tới gia môn.
- Biểu ca mang trên người là chức trách của vương phủ, ngươi có tài học khiến đám cử tử khâm phục, còn dấu đầu hở đuôi làm gì? Đại di đã dạy biểu ca những gì? Ngươi đã quên rồi sao?
- Có thể quen biết với chư vị huynh đài, là vinh hạnh của Triệu mỗ, chúc các vị huynh đài đề tên lên bảng vàng.
- Ngu ngốc.
Sai bọn tùy tùng đẩy đám cử tử đang vờn quanh hắn, không còn hứng thú thưởng thức tranh chữ, bước nhanh rời khỏi phố cử tử, vừa đi vừa nói thầm:
- Thật sự là không may, thật vất vả mới đi ra ngoài đùa giỡn, lại đụng phải tiểu chủ nhân.
Triệu Duệ Kỳ hỏi Yên Nhiên:
Yên Nhiên cười nói:
- Biểu ca có tài danh, chúng ta không cần vì nịnh nọt mà tranh đấu, biểu ca không muốn làm, ta cũng không muốn biểu ca mất đi phẩm chất, một chút công danh lợi lộc ta cũng không hiếm lạ.
Huống hồ người này cũng không phải là bệ hạ, năm Triệu Duệ Kỳ hai tuổi đã bị sắc phong làm Nhữ Dương vương thế tử, nhưng chưa từng gặp đương kim bệ hạ.
Tuy Yên Nhiên cũng rất khó có thể gặp bệ hạ, nhưng kiếp trước nàng đã từng gặp, tên lão giả kia cũng có mấy phần giống bệ hạ, nhưng lại không phải là hoàng đế.
Mà nàng lại không thể nịnh bợ cửu hoàng tử, chỉ nghĩ không gần không xa tôn kính thủ lễ, thuận tiện không thể để cho Trinh Nương được như nguyện.
Hai người đang hưởng thụ phần tình cảm ngọt ngào khó có này, thì Tiểu Thất từ phía sau chạy tới:
- Tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ đợi ta với, đợi ta với.
Tiểu Thất lên tiếng đánh vỡ không khí ngượng ngùng, Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ thối lui nửa bước.
Yên Nhiên nhìn Tiểu Thất đang chạy lại gần nàng, đôi mắt hắn tràn đầy ý thân cận.
Giống như nàng ở kiếp trước tin tưởng thân cận Trinh Nương.
Yên Nhiên dùng khăn nhỏ lau mồ hôi trên trán hắn, động tác rất ôn nhu, nói:
- Sao ngươi lại đến đây? Giống như khối bánh mật, muốn mặc kệ cũng không được.
Tiểu Thất cười xán lạn:
- Tỷ tỷ, ta chính là bánh mật nha, nếu ngươi bị dính sẽ không xong, không xong đâu.
P/s Các nàng vote bình chọn chương cho ta với