Yên Nhiên không cần hỏi nữa, Trinh Nương cẩn thận như thế sao có thể để mình lâm vào nguy hiểm.
Chuyện Văn gia muốn bắt cóc nàng, có thể là thật sự.
Nhưng người thận trọng như Trinh Nương nhất định đã sớm biết chuyện này.
- Là ta còn nhỏ không hiểu chuyện, ngoại tổ phụ nói cũng đúng, tương lai sau này của Mạnh gia mới là điều quan trọng nhất.
Mạnh lão gia hồ nghi nhìn Yên Nhiên, Yên Nhiên giúp hắn ngồi xuống, Mạnh lão gia nhìn Yên Nhiên quỳ trước mặt mình, chấn động hỏi:
- Ngươi làm cái gì?
- Ta không nên chống đối với ngoại tổ phụ, ta bồi tội với người.
Yên Nhiên nhận sai:
- Mới vừa rồi là ta sốt ruột, không lo lắng chu toàn, khẩn cầu ngoại tổ phụ tha thứ.
- Nếu Văn gia tạo nghiệt, muốn hại Trinh di, chúng ta cần gì phải giúp đỡ Văn gia giấu diếm? Trinh di là nữ tử từng được hoàng hậu nương nương khen ngợi, để Văn gia gánh trọng trách, lúc này hoàng thượng đang lo không có cớ gì để thu thập đám thanh lưu, nói không chừng bệ hạ còn ân thưởng rất nhiều cho ngoại tổ phụ, cả ngày bị đám thanh lưu giám sát, hở một chút là liều chết khuyên can, trong lòng hoàng thượng có thể không phiền chán sao? Nếu không phải hoàng thượng phiền chán Văn ngự sử, thì sao có thể để Văn ngự sử trí sĩ, còn Văn thị thì vào trong am ni cô cắt tóc xuất gia?
- Trên người nàng đang có thương tích, không thể nhúc nhích, đây là vương phủ, không ai có thể tổn thương nàng.
- Ta không thể ở Nhữ Dương vương phủ, ta phải hồi Chủng Đậu Cung.
Trinh Nương làm bộ sắp rơi xuống giường, Nhữ Dương vương ôm Trinh Nương:
- Sao nàng có thể nghĩ như vậy? Ta biết nàng không muốn gây phiền toái cho ta, nhưng ta không có cách gì trơ mắt nhìn nàng chịu thương tổn nữa, cô đơn một mình trở về Chủng Đậu Cung...Trinh Nương ta đau lòng lo lắng cho nàng.
Trong mắt Trinh Nương tràn đầy nước mắt, giống như dòng suối, cuốn lấy Nhữ Dương vương, môi anh đào mấp máy:
Trinh Nương thật tốt đẹp, Nhữ Dương vương hoàn toàn lạc lối.