Ban đêm, Trinh Nương dừng châm tuyến, tay nàng cầm giá y đỏ rực.
Tuy nói hình thức nữ tử xuất giá tự tú y phục là giống nhau, nhưng cũng có đa dạng sự lựa chọn cùng may tú y phục.
Trinh Nương bỏ thêm đồ vật vào trong áo, mặc lên sẽ nhìn nàng càng phát triển.
- Nô tỳ đến chổ Đèn Thập Phần, không thấy thư của vương gia.
Trong mắt Trinh Nương hiện lên hình bóng của Nhàn Nương, nàng mặc y phục hoa lệ tú mẫu đơn đang đứng ở trước mặt nàng.
Giống như lần đầu gặp mặt, cao ngạo tự tin, Trinh Nương nghiêng người về phía trước, trợn mắt nói:
Vân Nhi xấu hổ cúi đầu:
- Người sắp phải xuất giá rồi, cần gì phải làm người xấu? Tiểu thiếu gia là trí tuệ, tương lai sau này là chổ cho người trông cậy, di nương lại xem hắn như vận mệnh.
- Cũng vì hắn là thân đệ đệ mà ta có thể dựa vào, cho nên ta mới suy nghĩ giáo dưỡng hắn thật tốt.
Bỏi vì hắn là nhi tử có được lúc về già của Mạnh lão gia, Mạnh lão gia sủng hắn.
Bị Nhữ Dương vương gọi Minh Yên sợ tới mức tiểu trong quần, hơn nửa đêm lại có nữ quỷ nổi lơ lửng.
Minh Yên là tên nhát cáy, không biết như thế nào lại xỉu mất.