Vương tiểu thư ngây thơ tươi cười, trong mắt tràn đầy kính nể:
- Văn tỷ tỷ chọc ta, ai mà không biết chữ của Văn tỷ tỷ rất tinh diệu, ta có luyện thêm mười năm nữa cũng không bằng Văn tỷ tỷ, khắp kinh thành không có vị tiểu thư nào, có thể được Sách Thánh, Họa Thánh khen ngợi.
Văn Thục Hoa cười bình thản, này nọ đối với nàng cũng chẳng là gì.
Ở trong mật thất Yên Nhiên nắm chặt tay, luyện mười năm nữa cũng không bằng nàng?
Không đúng, Tuấn Khanh ca ca từng nói, viết chữ tùy tâm, viết chữ vẽ tranh là chuyện của chính mình, cần gì phải so sánh với nàng?
Yên Nhiên uống trà, dù không bằng Văn Thục Hoa thì thế nào? Viết chữ của chính mình, tự họa tự hiểu, chỉ cần có ý cảnh, tự nhiên sẽ có tri âm.
Văn Thục Hoa thổi thổi lá trà:
- Hai vị muội muội lấy ta ra tranh cãi, người không biết sẽ cho là ta muốn giành vinh quang.
Yên Nhiên giật giật môi, cùng giọng nói của Trinh Nương truyền vào, giống nhau như đúc:
- Văn tiểu thư chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, vinh quang nổi bật.
Yên Nhiên đè thấp giọng:
- Không biết, từ lúc ta nhìn thấy nàng đến tận bây giờ, vẫn là như vậy, ta chưa bao giờ thấy nàng phạm sai lầm, ngoại tổ mẫu trị gia rất nghiêm, tiểu thư trong phủ không thể dễ dàng ra ngoài, bên người nàng ma ma tỳ nữ đều không biết chữ, sao có thể dạy nàng?
Yên Nhiên không biết nàng nghĩ có đúng hay không, nhỏ giọng đem suy nghĩ của mình nói với An Ninh công chúa.
Thấy An Ninh công chúa đứng dậy, đi lên bậc thang, Yên Nhiên kinh ngạc, nghĩ là An Ninh công chúa có chuyện cần xử lý.
Tuy nàng luyến tiếc không được xem các nàng đối chọi gay gắt, nhưng nàng lo lắng cho An Ninh công chúa, nên định đứng dậy đi lên cầu thang.
Lại nghe thấy An Ninh công chúa cười lớn, thiếu niên tuấn dật đi đến trước mặt Yên Nhiên, đưa tờ giấy cho nàng.
Yên Nhiên nhìn thấy các vị tiểu thư ở bên cạnh hai nàng đang mơ hồ, mà sắc mặt Văn Thục Hoa cũng rất khó coi.
Sau khi Trinh Nương nói xong, cách đó không xa có một người nói:
- Hoàng thượng đã giáo huấn, nữ tử không tài mới là đức, không biết Văn tiểu thư tài trí hơn người, nghĩ như thế nào?
Lúc này mọi người mới rõ ràng, trên mặt Trinh Nương có chút sợ hãi bất an, rũ mắt che đi ý trêu tức:
- Ta...Ta thật lòng khen ngợi Văn tiểu thư, chỉ là ta học không được nhiều chữ lắm, nên nói kém.
Trinh Nương đứng dậy chân thành nhận lỗi, Yên Nhiên cảm giác bên người có người, An Ninh công chúa đã trở lại ngồi xuống ghế đệm, ý cười còn chưa hoàn toàn biến mất, tay viết viết lên giấy Tuyên Thành:
“Ngươi thấy thế nào?”
Yên Nhiên cầm bút viết:
“ Văn tiểu thư tài hoa hơn người, lại rất chú trọng thanh danh, chắc chắn sẽ tha thứ cho Trinh di vô ý phạm sai lầm, quá nhiều so đo, vốn là Văn tiểu thư gây nên?”
An Ninh công chúa gật đầu, viết hai chữ “Thông minh”
Lời này là nói Yên Nhiên, cũng có thể là Trinh Nương.
“Người chờ xem, rất phấn khích, Trinh di sẽ không đắc tội bất luận kẻ nào.”
Phản kích mà không đả thương người thích sĩ diện, Trinh Nương rất giỏi chuyện này.
Dù không có ai giúp đỡ Trinh Nương, thì Trinh Nương cũng không chịu thiệt.
Yên Nhiên nhìn An Ninh công chúa, có phải công chúa cũng sẽ thưởng thức Trinh Nương, là nàng giải trừ không khí lúng túng, Trinh Nương có một loại bản sự, không đắc tội bất luận kẻ nào, nàng có thể nói như vậy.
Yên Nhiên tự nhận là mình nói không được, An Ninh công chúa thưởng thức nàng cũng là dễ hiểu.
“Nha đầu ngốc, đã biết tính tình của nàng, mà còn bị nàng mê hoặc, thì ta không xứng làm An Ninh công chúa, trong hoàng cung người giống Trinh Nương tuy là không nhiều, nhưng không phải không có, ta thưởng thức nàng, nhưng càng thích càng đau ngươi.”
Yên Nhiên nhìn chữ trên tờ giấy, sờ sờ đôi mắt, nhìn An Ninh công chúa cười rạng rỡ, nàng đau tiếc mình, mình cũng không cô phụ nàng.
An Ninh công chúa giật mình, ôm Yên Nhiên, cảm giác thân thể nàng run rẩy. Nha đầu ngốc.
Bên ngoài có người thỉnh giáo Văn Thục Hoa, có người suy nghĩ cẩn đánh giá Trinh Nương có đáng để thân cận hay không.
Kiếp trước Nhàn Nương đến lúc chết cũng không phát hiện ra Trinh Nương là người trí tuệ nhiều mưu.
Mà sau khi Nhàn Nương mất, Trinh Nương mới được nâng lên đích nữ.
Còn có hai tòa núi lớn để dựa vào, là Linh Ẩn tự, Vạn Pháp Quan...
- Yên Nhiên?
Văn Thục Hoa đương nhiên hiểu rõ, được An Ninh công chúa coi trọng đối với các vị tiểu thư khuê các là có ý nghĩa gì, không tin hỏi:
- Là Lý Yên Nhiên?
Trinh Nương tươi cười giọng nói có chút kiêu ngạo:
- Chính là nàng, là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, ngoại sinh nữ của ta, Lý Yên Nhiên, hai người bọn ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, vẫn rất thân cận với nhau, Văn tiểu thư vừa trở lại kinh thành, không biết có biết chuyện oanh động nhất hiện nay không? Một là Nhữ Dương vương thế tử giải khai ván cờ Linh Lung, hai...Chính là Yên Nhiên, nàng cùng Thế tử đi thỉnh Bình Nhất Chỉ, còn giúp thế tử không ít chuyện, là Yên Nhiên mắng tỉnh Bình Nhất Chỉ khiến hắn thông suốt, nên Bình Nhất Chỉ sẽ không dùng nan đề làm khó dễ thân nhân cầu chẩn nữa, có rất nhiều người cảm kích Yên Nhiên, những lời nàng nói rất...
Yên Nhiên cầm chén trà muốn ném vô mặt Trinh Nương, nàng nói lời này, không phải có ý khen ngợi nàng, mà là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa nàng và Văn Thục Hoa.
An Ninh công chúa nắm tay Yên Nhiên kéo nàng đi lên cầu thang.