Thất hoàng tử có được thứ hắn muốn, một khi thất hoàng tử khiêm cẩn sẽ rất đáng sợ.
Dù hắn vẫn như trước đây ngây thơ thuần hậu, thì thế nhân cũng không dám khinh thị hắn.
Không có thân mẫu chăm sóc, hơn nữa thân mẫu còn phạm vào lỗi lầm quá lớn.
- Yên Nhiên, vì sao thất hoàng tử lại muốn che chở cửu hoàng tử?
Các vị hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn còn muốn núp ở phía sau, có nhiều chuyện không thể làm.
Kiếp trước Yên Nhiên từng nghe biểu ca nói, cửu hoàng tử đoạt được đế vị trong đó Trinh Nương có công lớn nhất, ai cũng không nghĩ tới cửu hoàng tử lại có được đế vị.
Yên Nhiên đem chăn bên cạnh đắp lên đùi Nhàn Nương, giọng nức nở:
- Sao người gầy như vậy? Sao không ăn uống nhiều một chút, đại di, biểu ca còn chưa có đậu trạng nguyên đâu.
Yên Nhiên hơi ngượng ngùng, nàng là đối tượng khiến đám tiểu thư danh môn trong kinh thành phải hâm mộ.
Yên Nhiên bị Nhàn Nương nắm chặt tay, nhìn thấy Nhàn Nương kinh hỉ nàng không hiểu:
- Đại di?
Lạc Ngọc Đảo.
Nhữ Dương vương cực kỳ cao hứng, Minh Yên bôi dược cho hắn:
- Lát nữa đưa bái thiếp qua An Bình hầu phủ, bản vương mời hắn uống rượu, chúng ta là thân gia, lại là huynh đệ đồng liêu, không thể xa lạ.
An Bình hầu nói với hắn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn vì có thể thú được Nhàn Nương làm vương phi.
Từ nay về sau trong lòng Nhữ Dương vương chỉ nghĩ đến Nhàn Nương.
Nữ tử mà hắn vừa gặp đã thương, trinh tiết, dịu dàng, trong nhu có cương, hiểu hắn...Trinh Nương cũng bị hắn quên mất.
Lúc này nghe hạ nhân bẩm báo, hắn nhớ lại đã hơn nửa tháng nay Trinh Nương chưa viết thư cho hắn, bình thường cứ bảy tám ngày là hắn có thể nhận được thư của nàng.
Nàng sẽ kể cho hắn nghe chuyện thú vị ở Chủng Đậu Cung, hoặc là nói nàng đang trồng loại hoa cỏ gì, hoặc là hỏi tình trạng thân thể của hắn.
Dù Trinh Nương không hề nhắc đến chuyện ái mộ hắn, nhưng Nhữ Dương vương đọc thư của nàng, vẫn cảm nhận được Trinh Nương tưởng niệm hắn, mà hắn cũng cảm thấy Trinh Nương rất tốt đẹp.
- Dẫn nàng tiến vào từ cửa hông...
Nhữ Dương vương suy nghĩ cho danh tiết của Trinh Nương, sửa miệng:
- Hay để bản vương tự đi một chuyến, đỡ phải để vương phi hiểu lầm Trinh Nương.