Sáng sớm trên mặt đất đã biến thành một mảnh trắng xoá, tuyết bao trùm sân viện.
Trong Nhữ Dương vương phủ hạ nhân lui tới, đều mặc nhiều lớp y phục.
Ngày xưa mặt mày Nhàn Nương lộ ra ngạo khí, lúc này lại quyến rũ yêu dị, khiến lòng Nhữ Dương vương ngứa ngáy.
Bờ môi Nhàn Nương chứa ý cười, nhẹ giọng nói:
- Chủ tử, Loan Nguyệt biểu tiểu thư đến là vì vương gia?
- Sai người truyền tin tức cho Trinh Nương đi.
- Phẩm hạnh của ngươi, nương còn không biết sao? Nương chỉ muốn ngươi cảnh giác một chút.
- Không được nói bậy.
Trinh Nương trừng mắt cảnh cáo Vân Nhi, Vân Nhi nhận sai:
- Nô tỳ sai rồi.
- Người trên đầu quả tim của vương gia, không nhất định là người có kết quả tốt, chỉ có vị trí chính phi mới có thể bảo đảm kiếp này vô ưu.
Trinh Nương bỏ qua chuyện phiền lòng, chuyên chú thiêu thùa may vá, thần sắc Vân Nhi lo lắng.
Nhưng chỉ sợ đã thi qua khoa cử, bọn hắn thi hội không thể so với lần đầu trải qua tình cảnh này.
Vì vậy bọn cử sĩ hưng phấn thì ít, khẩn trương thì nhiều.
Đế quốc có quy định, nếu ngang nhau, sẽ lấy cử tử lần đầu tiên tham gia khoa khảo, lấy vậy mới công bằng.
Đứng ở trên lầu trường thi Khai Long, hoàng đế mặc thường phục, nâng tay chỉ vào đám cử tử đang bước vào Khai Long.
- Tiểu Thất, anh tài trong thiên hạ đều nằm trong tay trẫm.