Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Gương mặt điển trai của Mạc Ngôn rất lạnh lùng, tuy rằng anh vừa mới hai mươi tám tuổi nhưng đã có bốn năm thâm niên giảng dạy. Đối với các loại tình huống trong lớp học anh dù thấy nhưng không thể tránh. Nhưng đây là học viện Y có tiếng về giảng dạy, mà những sinh viên đậu vào đều là những học sinh Cao trung giỏi giang, ngay tại khóa thứ nhất mà đã công khai trốn học thì đây là lần đầu tiên anh gặp.

Anh lấy tay nhẹ nhàng gõ bàn, im lặng tỏ vẻ khiển trách, khi anh chắp hai tay sau lưng thì các học trò đều hiểu dụng ý của anh, lúc ánh mắt phức tạp của anh nhìn người học trò gây chuyện kia, Mạc Ngôn tức giận rồi.

Nhìn cậu bé với mái tóc màu nâu dựa vào người mình, ánh mắt còn luyến tiếc rời khỏi di động, Mạc Ngôn vừa bực vừa buồn cười. Lần này tố chất của sinh viên sao lại kém như vậy chứ? “Em làm cái gì?” Giọng nói không lớn nhưng trong sự bình thản lại tỏ rõ uy nghiêm của người làm thầy.

Đột nhiên thấy một người đứng trước mặt, hai tay chắp sau lưng nhìn xuống mình, Lưu Tiểu Nguyên bị dọa run run. “Hô” một tiếng đứng lên, di động giấu sau lưng, sờ soạng đóng lại. Hai mắt cậu vụt sáng lên, vẻ mặt vô cùng vô tội. “Em đang nghe thầy giảng bài ạ, nhưng bỗng nhiên em thấy đau bụng, vì không muốn ảnh hưởng tới mọi người nên xoay người chịu đựng rất lâu.”

Không nghĩ tới cậu đứng lên lại cao như vậy, cơ hồ cao đến chóp mũi mình; đầu hơi cúi thấp xuống, đôi mắt dưới hàng lông mi thật dài đang nhìn mình, nếu không phải vừa rồi chính mình nhìn thấy hai tay cậu cầm di động thì Mạc Ngôn quả thực sẽ cảm thấy mình trăm phần trăm đã đổ oan người tốt rồi. Sắc mặt bắt đầu kém đi, Mạc Ngôn không nói gì thêm, lạnh lùng nhìn cậu. Ánh mắt sắc bén giống như xuyên thấu tâm linh ngây thơ của Lưu Tiểu Nguyên. Ánh mắt như điện, đây là bí quyết không giận mà uy của người làm thầy. Trong tình huống trầm mặc mà áp lực như vậy cậu còn có thể nói sao? Mạc Ngôn đã dự liệu trước cả rồi.

Trong lòng Lưu Tiểu Nguyên cười thầm, chỉ bằng cách đó mà đã nghĩ có thể làm cho mình khai ra sao. Có rảnh thì thầy tới trước mặt mẹ em lĩnh giáo một chút để cho thầy biết cái gì gọi là cao nhân với ánh mắt như điện. Cậu lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt thuần túy không hề có mưu toan đối diện với thầy Mạc, khóe miệng kéo tỏ vẻ oan ức. Gớm, từ hồi còn đi nhà trẻ mình đã luyện chiêu này rồi. Tâm lý chiến, ai sợ ai chứ?

Lớp học yên lặng làm cho người ta nổi hết da gà, Chu Kiến, Phí Thiên Viễn và các đồng chí phòng 315 đều thay Lưu Tiểu Nguyên cầu khấn, ngay cả những nữ sinh đã biết tâm tính cậu cũng có, kinh hoảng nhìn hai người đối diện nhau.

Mạc Ngôn giận! Ánh mắt không có tôn ti trật tự lại không chịu hối cải, chết không nhận tội của học trò này quả thật không thể tha thứ. “Trong tay em là cái gi?” Không có chút gì dư thừa trong lời nói, ngôn ngữ và ánh mắt cùng nhắm thẳng vào trọng điểm. Lưu Tiểu Nguyên dịch điện thoại vào trong tay áo, Mạc Ngôn nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy, di động đã tắt máy nhưng thứ liên tục nhấp nháy trên điện thoại di động hấp dẫn ánh mắt của Mạc Ngôn. Trên vòng trang sức màu bạc là một con heo *** hình người. Phần mông phấn hồng của con heo, quần áo vén cao bày ra những nơi không nên lộ đều lộ ra, nằm trong lòng bàn tay thầy Mạc. Mặt Mạc Ngôn có chút xanh, cư nhiên đi học mà chơi cái này. Không đúng, phải là ở tuổi của cậu chơi cái này quả thực… Anh lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên thay đổi sắc mặt. “Xem ra khóa học của tôi kém xa sức hấp dẫn của thứ này với em.”

Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy thực ủ rũ, đòn sát thủ vẫn dùng đúng lúc đúng nơi tại sao hôm nay lại không thấy hiệu quả với ông thầy ma quỷ trước mặt này chứ? “Cái kia chỉ là em đùa thôi, em không có đụng tới nó.”

Lời nói của Lưu Tiểu Nguyên đúng là sự thật nhưng Mạc Ngôn không tin cậu. Anh cầm thứ kia trong tay vừa mới định nói chuyện, ai ngờ ngón tay anh đụng phải đuôi heo, vì thế lời nói thấm thía của thầy Mạc bị con heo cắt đứt, nó chớp chớp mắt. “Anh chàng đẹp trai, đến sao?”

Sinh viên ngồi kín lớp học nhất thời trừng lớn mắt, dừng một chút lập tức vang lên những tiếng khục khục nín cười. Tất cả mọi người vội vàng cắn cổ tay áo hít thật sâu, thật sự không có cách nhịn được sẽ tận lực lui đầu vào dưới bàn học. Mặt Chu Kiến tái đi, đã sớm nói nên bỏ cái vật gây sự này đi mà cậu ta không chịu nghe, lần này thì chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

Lưu Tiểu Nguyên không nghĩ tới con heo sẽ nói chuyện, ngây dại trừng lớn mắt. Mạc Ngôn nghẹn tím mặt, gắt gao nắm lấy con heo kia. “Tan học em tới phòng làm việc của tôi.” Sau đó anh xoay người bước đi.

Lưu Tiểu Nguyên thấy con heo nhỏ của mình bị bắt làm tù binh thì không cam lòng ‘Haiz.’ một tiếng, Mạc Ngôn quay lại trừng mắt cậu. Lưu Tiểu Nguyên há miệng, muốn đòi về lại không có lý do, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Nó ở chỗ thầy sẽ không vui đâu…”

Nhất thời tiếng cười bị ức chế trong phòng học bùng nổ, thiếu chút nữa xốc mái nhà lên.

Vài người bạn đến bên cạnh Lưu Tiểu Nguyên, Chu Kiến dùng sách vở đánh vào đầu cậu. “Tên nhóc xấu xa này, cậu đi chết đi. Vừa rồi không phải nói xin lỗi là xong rồi sao, làm gì mà còn cứng đầu với thầy chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Phác chạy qua phụ họa, xuất phát từ sự kính nể vô hạn của hắn với lão đại, với hắn mà nói thì lời lão đại nói ra chính là thánh chỉ do Hoàng đế viết ra.

“Đúng cái gì mà đúng? Cậu lui ra.” Lưu Tiểu Nguyên tức giận từ dưới bàn đạp hắn một cú. Đừng thấy Lưu Tiểu Nguyên nhỏ nhất, bình thường lại hay làm nũng, thực tế thì lúc cậu nóng nảy trừng mắt sẽ khiến bọn Tiểu Phác rất sợ.

Tiểu Phác rụt cổ lại đứng sau Chu Kiến. Thiên Viễn ngồi bên cạnh Lưu Tiểu Nguyên, thấp giọng khuyên: “Đi xin lỗi thầy Mạc đi. Nói gì thì nói cũng là cậu không đúng, một người kiêu ngạo như thầy làm sao mà chịu được chứ? Cậu không lo lắng về thành tích Dược lý học, lẽ nào cậu cũng không lo lắng cho heo con bảo bối của cậu sao?” Thiên Viễn cười ha ha.

Lưu Tiểu Nguyên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không muốn phản ứng lại người thầy ác ma mặt đen kia, lại thực sự luyến tiếc con heo nhỏ kia. Đây chính là hàng ngoại nhập, mua cũng không mua được. Tôi đã muốn tận lực biểu hiện mình ngây thơ trong sáng, thế mà còn nhẫn tâm khó dễ tôi. Hừ. Tôi là kẻ dễ bắt nạt lắm sao? Lưu Tiểu Nguyên cắn cắn môi.



Trong phòng giáo viên, tâm tình của Mạc Ngôn còn chưa khôi phục lại. Sao lại có thể gặp một người học trò đáng giận như thế chứ? Bộ dáng rất ngoan ngoãn, tính tình lại xấu không chịu được. Nhìn con heo trong tay, nhớ tới hôm nay ở trước mặt các học trò xấu hổ nan kham, Mạc Ngôn hận nghiến răng.

Lưu Tiểu Nguyên đeo túi sách trên vai, cúi đầu chậm rãi đi tới cửa phòng. Tuyệt đối không phải vì sợ anh ta, chỉ là không biết nên dùng phương pháp nào để đối phó với anh ta. Lưu Tiểu Nguyên củng cố tinh thần cho mình. Hít sâu một hơi, Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực gõ cửa.

“Mời vào!” Giọng nói nghiêm túc làm cho trong lòng Lưu Tiểu Nguyên nhảy lên một cái, kiên trì đi vào. Xong rồi, tại sao trong phòng chỉ có một mình anh ta nhỉ? Các thầy cô khác trốn đi đâu rồi? Muốn dùng bộ dáng đáng thương lôi kéo vài thầy cô tốt bụng xin tha tội cho mình, Lưu Tiểu Nguyên thầm mắng những thầy cô không nghĩa khí kia một trận.

Nhìn thiếu niên cao cao gầy gầy cúi đầu đang từng bước từng bước tiến đến trước mặt mình, đôi mắt dưới hàng lông mi dài cong cong giống như chim nhỏ bị kinh hoảng. Mạc Ngôn hết giận một nửa, cũng chỉ là đứa nhỏ ham chơi mà thôi, quên đi.

“Thầy Mạc, em đến rồi.” Giọng nói thản nhiên, ánh mắt Lưu Tiểu Nguyên cũng không nhìn anh.

Nói cái gì đây chứ? Dáng vẻ này không giống như giải thích, căn bản là tuyên bố ‘Em đến đây, thầy có thể tùy tiện bắt nạt em.’ Mạc Ngôn ‘Hô’ một tiếng quay đầu nhìn cậu. “Tốt lắm! Đối với hành động lúc sáng của em, tôi muốn nghe em giải thích.”

“Em đã giải thích rồi nhưng mà thầy không chịu tin.” Không phiền không vội, không kiêu ngạo không xu nịnh.

Sở trường của đồng chí Lưu Tiểu Nguyên này chính là từng chút từng chút một kích thích đối thủ cho tới khi kẻ đó không thể nhịn được nữa mà phát điên. Quả nhiên, Mạc Ngôn đập bàn một cái đứng lên rống giận: “Em căn bản là nói dối. Khóa học của tôi không hấp dẫn em thì thôi nhưng tôi không cho phép học trò của mình có thể làm càn như thế.” Anh giơ con heo nhỏ kia lên, trừng mắt cậu. “Đây mới chính là thứ thật sự hấp dẫn em, tâm tư hứng thú của em đều dồn cả vào vật này. Trong trường Y rất coi trọng việc học. Ngành Y sẽ không tha thứ cho một bác sĩ không có tư cách ra ngoài xã hội lừa bịp. Tôi thật sự nghi ngờ em làm sao mà thi vào trường Y này được, tôi lại càng lo lắng tương lai sau này em làm sao mà ra đời đây.”

Lưu Tiểu Nguyên tức giận! Cậu quật cường ngẩng đầu. “Điều này không cần thầy lo cho em. Em có bản lĩnh vào đây thì cũng có bản lĩnh ra ngoài. Nhưng thật ra thầy nên nghĩ lại một chút, khóa học của thầy vì cái gì không thể hấp dẫn sinh viên? Chỉ biết lấy tiêu chuẩn của thầy giáo áp đặt cho người khác.”

Mạc Ngôn tức giận xanh mặt, Lưu Tiểu Nguyên dường như không có việc gì mà vươn tay. “Đồ vật của em thầy có thể trả lại cho em chứ?”

Mạc Ngôn cắn răng. “Không được. Thứ dơ bẩn này không thể phát tán trong trường, tôi muốn tịch thu.” Nói xong, anh ném con heo vào trong hộp bút.

Lưu Tiểu Nguyên tức giận thở phì phò, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói lên lời, lệ đảo quanh hốc mắt. Cậu quay đầu chạy vụt ra khỏi cửa. Lưu Tiểu Nguyên vừa chạy vừa khóc, chạy ra khu ký túc xá thì dừng lại, quay đầu hung hăng nhìn. Mạc Ngôn! Chúng ta cứ chờ xem!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.