Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

Khai giảng rồi! Vui quá đi thôi! Lưu Tiểu Nguyên vô cùng hi vọng ngày nghỉ mau chóng chấm dứt với sự chân thành trước nay chưa từng có. Cuộc sống đại học tốt đẹp biết nhường nào chứ! Cần gì phải nghỉ? Một người ở thành Nam, một người thành Bắc, vất vả lắm mới được gặp nhau mà lần nào cũng phải lén lút chọn chỗ vắng người như đặc vụ ngầm. Hơn một tháng mới gặp nhau ba lần, tiền cước điện thoại lên tới mấy trăm đồng, Lưu Tiểu Nguyên thật hận chết mùa đông.

Trở lại ký túc xá, Lưu Tiểu Nguyên đeo ba lô đứng ở cửa vẫy tay chào hỏi Tiểu Phác và Lão Uy đang bận việc: “Chào các bạn thân mến! Các bạn vất vả rồi!”

Lão Uy cười mắng: “Còn tưởng có thể được thanh tĩnh vài ngày chứ! Ai biết cái tên Hồ Hán Tam(*) cậu lại trở về nhanh như thế!”

(*) mang ý trêu chọc. Mình không biết Hồ Hán Tam là ai, search google thì thấy truyện gì đó có nhân vật Hồ Hán Tam, lười đọc nên bỏ qua. Ai biết ý nghĩa cái tên này thì chỉ giúp mình. Cám ơn!

Lưu Tiểu Nguyên cười ha ha thả mình ngồi xuống giường, vuốt ve tấm chăn lông vịt màu vàng nhạt, thì thầm trong lòng: Ổ chăn tình yêu của ta à, ta đã về rồi đây! Tên kia hôm nay có ở đây không nhỉ? Hừ! Mình không thèm nói cho anh biết mình đã về trường. Đợi anh đến tìm mình, ha ha, lúc đó khuôn mặt kia không biết thối tới mức nào đâu! Nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc xen oán hận của Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên thầm cười trộm.

Nhưng nếu anh không có ở đây thì sao? Thì mình chờ chứ sao! Lưu Tiểu Nguyên bỗng nghĩ tới mặt khác của vấn đề, hai chân bắt đầu luống cuống. Vẫn là đi tìm tốt hơn, chỉ xác định xem anh có ở phòng hay không thôi, không phải nhớ anh tới mức không chịu nổi. Lưu Tiểu Nguyên coi như đó là lẽ dĩ nhiên, nhảy xuống đi ra ngoài.

“Cậu đi đâu thế? Còn không mau làm vệ sinh phòng!” Đầu đầy mồ hôi, Tiểu Phác gọi cậu.

Hai tay Lưu Tiểu Nguyên đút trong túi quần. “Nếu hai người các cậu không sợ tôi càng giúp càng hỏng thì tôi cũng không quan tâm hôm nay cả đêm không ngủ.”

Lão Uy mau chóng xua tay. “Được rồi, cậu cứ tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi! Không cần phiền thêm.”

Lưu Tiểu Nguyên đắc ý xoay người, nhẹ nhàng thở dài, hai tên kia còn chưa tới? Rốt cuộc chuyện sao rồi? Nói là tạm thời duy trì hiện trạng, Thiễn Viễn cũng coi như ở luôn nhà bọn họ. Nhưng tên này rất cao ngạo, lão đại lại không tính toán gì, sau này sẽ ra sao đây?

Hừ! Còn có lòng dạ quan tâm chuyện người khác nữa. Lưu Tiểu Nguyên tự giễu, khóe miệng giật nhẹ. Mặc kệ thế nào, người ta cuối cùng cũng nói ra rồi. Xem ra ba mẹ Chu không có ý muốn chia rẽ uyên ương, ít nhất còn dần dần chấp nhận chuyện của bọn họ. Ngẫm lại gia đình mình, Lưu Tiểu Nguyên bước chậm lại, lòng trầm xuống. Nếu mình cũng giống Chu Kiến, mang Mạc Ngôn về đứng trước mặt ông nội thì kết quả sẽ ra sao đây? Lưu Tiểu Nguyên bỗng mím môi nở một nụ cười rất khó coi, vuốt gáy nghĩ trước khi làm chuyện này nhất định phải tuyên truyền kỹ càng cho cả nhà. Cố ý giết người là hành vi không tốt chút nào!

Cúi đầu tiếp tục đi về phía trước thì đụng phải một người, Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt thối như dự kiến. Nhìn bốn phía không có ai, Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt nói: “Này! Ông anh! Thật là hù chết người mà! Không có việc gì sao anh lại đứng ngáng đường hả?”

“Em gọi anh là cái gì?” Mạc Ngôn nhướng mi, nhóc con này được cưng chiều quá không coi ai ra gì nữa rồi!

“Em gọi anh là thầy giáo ~ thầy giáo…” Lưu Tiểu Nguyên bỗng cúi đầu, Mạc Ngôn nhịn không được khẽ cong khóe miệng.

“Mạc Ngôn, nhanh lên. Tới giờ họp rồi.” Hai thầy giáo lớn tuổi đi ngang qua thúc giục.

“Em qua ngay.” Mạc Ngôn cúi đầu vừa lúc nhìn thấy cậu nhóc đang bực tức đầy người trừng mắt lườm mình, cười tủm tỉm nhỏ giọng: “Đến phòng thí nghiệm chờ anh.”

Anh nói em chờ là em phải chờ sao, anh nói cái gì em phải nghe cái nấy, có chuyện tốt như vậy sao? Lưu Tiểu Nguyên ra sức trừng mắt với bóng lưng Mạc Ngôn, hết giơ nắm tay lại duỗi chân đá. Tên háo sắc, tên chết tiệt, để xem hôm nay anh đối xử với tiểu gia đây thế nào! Em chờ anh đấy!

Cuộc họp chuẩn bị cho học kỳ mới không kéo dài lâu lắm, hiệu trưởng Lâm vốn không thích nói dài dòng thế nên nhóm giáo viên học viện Y hôm nay đúng là có phúc. Mạc Ngôn thỉnh thoảng lại xem giờ, tính nhẫn nại của cậu nhóc có hạn, không biết có chờ nổi không. Trong tủ lạnh có đồ ăn, chắc có thể dỗ cậu một lúc. Ngẫm lại liền cười, anh không tự giác đã coi cậu thành cậu bé vài tuổi mà cưng chiều, cứ như vậy sợ rằng sau này sẽ bị nhóc con này leo lên đầu mất. Trong tay là tư liệu dạy học lại hiện ra gương mặt phồng miệng trợn mắt của Lưu Tiểu Nguyên, má lúm đồng tiền của Mạc Ngôn càng ngày càng sâu.



Nhẹ nhàng vào phòng, Mạc Ngôn khóa cửa thật kỹ. Trên sô pha, Lưu Tiểu Nguyên đang nằm gối đầu lên tay ngủ, miệng còn ngậm kẹo que. Đầu lưỡi liếm đôi môi hồng hồng, thật ngọt ngào, thật mềm mại. Rút cây kẹo que cản trở kia ra, Mạc Ngôn ngồi xổm xuống tiếp tục ăn vụng. Đột nhiên cổ bị ôm, đôi mắt tròn như mắt mèo kia trừng lớn. “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm! Dám thừa lúc người ta ngủ mà ăn trộm này.”

Mạc Ngôn để mặc cậu hò hét, nửa ngày mới giơ tay đụng vào lưng cậu. “Tên nhóc này, anh cho em làm loạn này…”

Thắt lưng là nơi Lưu Tiểu Nguyên sợ ngứa nhất, lập tức co người lại như bánh quai chèo trên sô pha. Lưu Tiểu Nguyên cắn chặt răng, Mạc Ngôn không buông tha, cười đùa hung hăng phát tiết sự nhớ nhung của bản thân thời gian qua.

Gây sức ép đủ rồi, Mạc Ngôn ôm lấy Lưu Tiểu Nguyên vào lòng, hương sữa thoang thoảng trên người cậu nhóc khiến anh mê muội. “Tại sao về trường không báo cho anh biết, hôm qua anh có hỏi em mà!”

Lưu Tiểu Nguyên thích ý nằm trong ngực anh bĩu môi: “Dựa vào cái gì em phải nói cho anh chứ! Anh là ai của em nào?” Đang nói lưng bị nhéo nhẹ một chút, Lưu Tiểu Nguyên sợ tới mức co người lại cười xin tha.

Chưa từng vô cùng thân thiết như vậy, hai người đều triền miên, hương vị nước bọt thật ngọt ngào. Thân mình mềm nhũn như bị rút hết gân cốt, Lưu Tiểu Nguyên thỏa mãn hừ ra tiếng. Tay Mạc Ngôn thăm dò trong áo len cậu.

Đột nhiên có tiếng đập cửa. “Thầy Mạc! Thầy Mạc!”

Mạc Ngôn vội rút tay ra, vừa lên tiếp đáp trả vừa kéo Lưu Tiểu Nguyên ra.

“Thầy Mạc, vừa rồi có phải có một sinh viên vào đây không? Tôi thấy cậu ta đi hướng này mà tìm mãi không thấy đâu.”

“Đó là học trò của tôi, cậu ấy tìm tôi có việc nên tôi nói cậu ấy qua đây ngồi chờ chút.”

“A, vậy là tốt rồi. Tôi còn đang thắc mắc sao chưa khai giảng mà sinh viên đã tới rồi!”

“Làm phiền bác rồi…”

Lưu Tiểu Nguyên ngồi ngay ngắn trên sô pha nghe cuộc đối thoại ngoài cửa. Lòng cậu vừa rồi vô cùng thỏa mãn bỗng nhiên xuất hiện một kẽ nứt nho nhỏ, toàn bộ hứng thú đều biến mất tăm.

Mạc Ngôn không dám khóa cửa nữa, âm thầm thở dài đi vào phòng. Anh ngồi xổm trước mặt Lưu Tiểu Nguyên, cọ chóp mũi cậu. “Sau này trong trường học phải cẩn thận, không được làm bừa, dù sao nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật. Còn nữa, lúc tới đây em cũng phải chú ý, đừng tùy tiện gây phiền phức, không thì nguy to!”

Không cãi lại, Lưu Tiểu Nguyên ôm cổ anh, nửa ngày không nhúc nhích. Mạc Ngôn cảm thấy không bình thường, vỗ lưng cậu. “Sao vậy? Nói chuyện đi!”

Lưu Tiểu Nguyên vùi mặt vào cổ anh, tự dưng thấy thương cảm. Cậu cảm thấy thứ gì đó thoát ra khỏi tim càng ngày càng nhiều, ban đầu tràn đầy hạnh phúc nhưng hiện tại cảm giác có chút trống rỗng.

“Chu Kiến đã nói với người nhà cậu ấy rằng mình thương Thiên Viễn, yêu Thiên Viễn.” Sau kinh ngạc chính là im lặng, sự im lặng nằm trong dự kiến. Lưu Tiểu Nguyên cắn chặt môi, trong lòng có nơi nào đó đang co rút đau đớn.

“Bọn họ bây giờ thế nào? Có khỏe không?” Giọng nói Mạc Ngôn có chút xa xăm.

“Hiện tại Thiên Viễn ở nhà bọn họ, người một nhà ở cùng nhau rất khá. Hai tên này mỗi ngày đều hạnh phúc lắm, giờ đang luyến tiếc ngày kia phải về trường khai giảng!” Giống như biểu đạt sự hâm mộ nhằm khiêu khích, Lưu Tiểu Nguyên không rõ bản thân vì cái gì lại phải tô vẽ về cuộc sống của Chu Kiến và Thiên Viễn như vậy.

Mạc Ngôn ngồi cạnh cậu, tránh ánh mắt nhìn thẳng ấy, mỉm cười nói: “Đúng rồi, ngày kia khai giảng. Em đó, phải học tập thật tốt cho anh! Hôm nay anh cố ý xem hồ sơ sinh viên, em đúng là người dân tộc Mãn. Lần trước ở vườn Viên Minh em có nói với anh rằng em họ Diệp Hách Na Lạp, thật hay giả vậy? Nếu thật thì sao em không mang họ Diệp Hách mà lại là họ Lưu?”

Hai tay nắm chặt lại nắm chặt, trong lòng gần như trống rỗng, nơi nào đó trong tim giống như khí cầu không ngừng phồng lên tới mức sắp bùng nổ! Lưu Tiểu Nguyên đứng bật dậy đi ra ngoài.

Mạc Ngôn kinh ngạc giữ chặt cậu. “Tiểu Nguyên!”

Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt nhìn anh, răng nanh cắn môi trắng bệch. “Em là con cháu Diệp Hách Na Lạp, trong cơ thể chảy dòng máu kiên cường của tổ tiên. Nếu không có khả năng thì đừng đụng tới Diệp Hách Na Lạp!”

Mạc Ngôn sợ ngây người, mãi đến khi cửa bị đóng ‘rầm’ một tiếng mới bừng tỉnh. Người vừa phát hỏa với anh thật sự là cậu nhóc đáng yêu hay nghịch ngợm và gây sự sao? Nếu không có khả năng thì đừng đụng tới Diệp Hách Na Lạp! Mạc Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày, tay đặt trên đùi nắm chặt phát ra tiếng ‘rắc rắc’. Đáng giận! Vậy mà mình lại nói ra câu khiến người ta bốc hỏa như vậy! Mắt của em nhìn thấy những gì? Trong lòng em suy xét được bao nhiêu? Em chỉ nhìn thấy Chu Kiến và Thiên Viễn thật may mắn nhưng lại không thấy có bao nhiêu người đang rất thống khổ!

Mạc Ngôn đau đớn gục đầu xuống, kỳ thật cậu mắng như vậy cũng đúng, nhưng bản thân anh không dám đối mặt. Thậm chí anh còn ảo tưởng rằng cả đời cứ cưng chiều cậu như vậy, yêu cậu như vậy, không cầu điều gì khác. Bảo bối, hãy tha thứ cho anh, anh không đủ dũng cảm để tuyên bố tình cảm của bản thân, chỉ có thể tìm được đường thoát cho cả hai để chúng ta có thể hướng tới hạnh phúc. Tin anh, anh sẽ làm được.

Lưu Tiểu Nguyên xanh mặt lao ra khỏi tòa thực nghiệm, căn bản không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Tuy rằng là tháng Hai nhưng gió rất lạnh. Khi đã đi xa, cơn tức ngày càng vơi dần, đầu Lưu Tiểu Nguyên càng cúi thấp hơn. Khi không lại tức giận như vậy! Chẳng lẽ muốn ép buộc anh phải ngả bài với người nhà sao? Anh dám, mày dám sao? Lưu Tiểu Nguyên ủ rũ thở dài, ngồi phịch xuống băng ghế đá trên hành lang. Hôm nay sao thế này? Thực sự không được bình thường! Cậu ôm chân, úp mặt vào hai cánh tay, cảm thấy cả người không có chút sức lực nào nữa.



Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Thiên Viễn nói hôm nay sẽ về sớm mà! Bàn cơm đã dọn xong cả rồi, một nhà ba người đang chờ y về ăn cơm. Chu Kiến lo lắng vô cùng. Sau khi xuất viện, Thiên Viễn chỉ ở nhà một ngày rồi ra ngoài kiếm việc; trời vừa sáng đã không thấy bóng người, thường tối muộn mới về nhà. Có đôi khi mệt quá, y vừa ăn cơm vừa ngủ gật, ai nhìn thấy cũng đau lòng. Người này rốt cuộc đang làm gì vậy? Làm gì có nhân viên siêu thị nhà ai lại thành ra như thế chứ? Chu Kiến tức giận bất bình nghịch đũa.

Mẹ Chu lo lắng nhìn bóng đêm tối như mực ngoài cửa sổ. “Tiểu Kiến, con có nói với Thiên Viễn rằng chuyện học phí cứ để ba mẹ nghĩ biện pháp không? Nó không cần liều mạng như vậy! Sắp khai giảng tới nơi rồi, nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Chu Kiến buồn bực nghịch bàn. “Con có nói nhưng cậu ấy nói cậu ấy phải tự mình nghĩ cách.”

Ba Chu ngước mắt nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ tối rồi. Ông đang muốn nói chuyện thì chuông cửa vang. Chu Kiến nhảy dựng lên đi ra mở cửa. Ngoài cửa, Thiên Viễn cười hì hì xách một bọc to bước vào. Chu Kiến một lòng lo lắng, những câu oán giận liền biến thành: “Lạnh không? Mau rửa tay đi, cả nhà chờ cậu ăn cơm đấy!”

Thiên Viễn cười gật đầu, đưa bọc to trong tay cho Chu Kiến. Chu Kiến vừa mở ra liền thấy bên trong là hơn chục con cua to đang giương càng lên.

“Hấp đi! Cua tươi đấy.”

Mẹ Chu oán giận: “Thằng bé này, sao lại mua thứ quý như vậy chứ!”

Thiên Viễn cười cười, lấy ra hai bình rượu Ngũ Lương(*) trong túi ra đặt trên bàn. “Chú, cháu nhớ chú thích nhất vị này, hôm nay có thể uống vài ly với chú không?”

(*) một loại rượu khá nổi tiếng ở Trung Quốc.

Ba Chu cao hứng lấy bình rượu qua xem. “Tốt! Xem ra hôm nay cháu thu hoạch không nhỏ nhỉ!”

Thiên Viễn ngồi xuống. “Chú ơi, hôm nay cháu rất vui.”

“Được! Cả nhà cùng uống một chén nào!”

Trở lại phòng ngủ, Chu Kiến gấp gáp bắt lấy cánh tay Thiên Viễn. “Thiên Viễn, mấy ngày nay cậu thần thần bí bí làm cái gì vậy? Cậu lấy tiền ở đâu ra mà mua nhiều đồ như vậy?”

Thiên Viễn cười nhìn hắn, mấy ngày nay mệt tới đầu óc choáng váng, chưa kịp nhìn hắn kỹ càng một lần. Do ảnh hưởng một chút từ men rượu, Thiên Viễn khẽ cười, gương mặt ửng đỏ dán vào ngực Chu Kiến. “Kiến, hôm nay tôi rất cao hứng, vô cùng cao hứng!”

Chu Kiến hít một hơi thật sâu, dáng vẻ này của Thiên Viễn khiến hắn có chút khó chịu. Hắn ôm y hôn nhẹ nhàng. “Thiên Viễn, cậu…”

“Tôi cho cậu xem cái này! Mau tới đây!” Tính trẻ con của Thiên Viễn bộc lộ, cẩn thận lấy ra một phong thư lớn trong áo. Y chớp mắt nhìn Chu Kiến sau đó giống như ảo thuật gia giũ ra một đống tiền mặt trong phong thư, nhẹ nhàng rơi xuống giường như những bông tuyết.

Chu Kiến nhìn mà choáng váng, nửa ngày mới khó tin cầm lên xem. “Nhiều như vậy? Cậu đi cướp à?”

Thiên Viễn cười hì hì nằm trên đùi hắn. “Đúng vậy, tôi đi cướp đấy! Tôi dùng một nghìn năm trăm đồng của mình làm vốn, trong mười ngày kiếm về được sáu nghìn, cậu không khen tôi sao?”

Chu Kiến quả thực nói không lên lời. Thiên Viễn cười gảy gảy đống tiền. “Tôi nói làm việc ở siêu thị là lừa cậu đấy. Trước kia tôi quá ngu ngốc, không đúng, phải nói là sự việc tới đột ngột nên tôi hơi mơ hồ; nhưng cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại. Muốn kiếm tiền đóng học trong vòng mười ngày đi làm công quả thực là ý nghĩ kỳ lạ! Nhưng nếu đổi sang cách khác thì có thể được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.