Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Cánh tay càng ôm càng chặt, cảm xúc truyền tới cũng càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng. Mạc Ngôn không nói gì, ôm chặt lấy cậu giống như sợ rằng buông lỏng tay cậu sẽ biến mất vậy. Lưu Tiểu Nguyên được anh ôm trong lòng thấy xót xa, không hề giãy giụa, mặc anh ôm. Hai người cứ thế đứng lẳng lặng trong bóng đêm tối đen.

“Anh xin lỗi.”

Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu lên, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Điều em muốn nghe không phải cái này.”

Mạc Ngôn buông tay ra, đôi mắt anh sáng lên trong bóng đêm ảm đạm. “Anh biết, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp! Tiểu Nguyên, anh nói em nghe, anh yêu em! Mặc kệ anh có tuyên bố với toàn bộ thế giới hay không thì đây luôn là sự thật không thể thay đổi! Anh biết em muốn được thừa nhận, anh cũng muốn! Ai có chuyện khó có thể công khai trong lòng đều muốn như vậy! Nhưng ai biết người nào cũng may mắn như Thiên Viễn và Chu Kiến hay không.” Anh cúi đầu. “Mẹ anh ngậm đắng nuốt cay hai mươi năm chính là vì để anh có thể chống đỡ gia đình này, nếu nói với bà người anh yêu không phải con gái thì bà sẽ chết mất. Mà chỉ sợ ngay cả gia đình em cũng không đồng ý hai chúng ta ở bên nhau, hiện tại nói rõ ràng với bọn họ chẳng khác nào chặt đứt đường sống của chúng ta. Huống chi chúng ta không chỉ phải đối mặt với gia đình, một khi mối quan hệ của chúng ta được công khai thì phản ứng đầu tiên chính là trường học. Lúc đó anh và em đều không ra sao, em có nghĩ tới không?”

“Ôi, nói hay lắm! Anh lo lắng thật chu đáo mà! Chúng ta chia tay đi, như vậy anh không cần lo tới lo lui nữa! Bổn thiếu gia không rảnh chơi đùa với anh đâu!” Thất thanh hét to, Lưu Tiểu Nguyên hung hăng giãy khỏi vòng tay ấm áp của anh.

Chia tay đi! Những lời này như dao sắc khoét sâu vào lòng, Mạc Ngôn ngây dại. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mất đi bảo bối mình yêu thương này, chưa từng trải qua cảm giác thống khổ như xé rách thân thể thế này. Không! Lưu Tiểu Nguyên xoay người bước đi, từng bước như giẫm nát lòng anh.

“Đứng lại!” Mạc Ngôn giống như cướp đoạt bảo bối vô cùng quý giá mà kéo lấy Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt vào trong ngực. “Em nó cái gì? Chia tay? Không được, anh không đồng ý! Anh muốn em nhớ kỹ, kiếp này chúng ta luôn ở bên nhau! Được, em muốn công khai, anh công khai với em! Mặc kệ kết quả ra sao, anh vẫn ở cạnh em!” Mạc Ngôn giống như dã thú bị thương hoàn toàn mất đi lý trí, không còn dáng vẻ tao nhã ngày thường, đôi mắt rưng rưng kéo Lưu Tiểu Nguyên ra ngoài.

Bị nước mắt của Mạc Ngôn dọa sợ, Lưu Tiểu Nguyên theo bản năng lùi về sau, kinh hoảng kêu: “Anh muốn đi đâu?”

“Tới nhà anh nói rõ ràng với mẹ! Sau đó anh đưa em về nhà!” Mạc Ngôn dứt khoát nói, không quay đầu lại.

“Buông tay! Anh buông ra! Đồ khốn!” Lưu Tiểu Nguyên sợ hãi, vừa khóc vừa đá giãy ra, thấy Mạc Ngôn không chịu buông tay liền bất thình lình cắn lên cổ tay anh.

Mùi máu lan tràn trong miệng, Lưu Tiểu Nguyên ngây dại há răng ra, nhìn cổ tay bị mình cắn chảy máu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt. Mạc Ngôn ôm cậu, ấn chặt vào ngực mình. Lưu Tiểu Nguyên khóc thất thanh: “Em không cố ý đâu! Tại lòng em rất khó chịu… Em khó chịu lắm!”

Mạc Ngôn cắn môi gật đầu, anh biết, anh biết rồi.



Ngày đầu tiên sau khai giảng, Chu Kiến và Thiên Viễn đồng thời xin nghỉ phép. Lưu Tiểu Nguyên hết cách, đành phải tự mình mò tới nhà.

Chuông cửa vang lên, mẹ Chu mau chóng chạy ra mở, Lưu Tiểu Nguyên bày ra vẻ mặt tươi cười vô cùng trong sáng, vô cùng đáng yêu đứng ở ngoài.

“Ôi, là Tiểu Nguyên à, mau vào đi!”

Được tiếp đón rất nhiệt tình, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy bản thân không uổng công khi ăn mặc và nói năng vô cùng đáng yêu, chọc cho ba Chu mẹ Chu vô cùng vui vẻ. Chu Kiến cũng ra đón khách, hốc mắt rõ ràng sâu hơn, sắc mặt tối tăm.

Lưu Tiểu Nguyên theo Chu Kiến vào phòng ngủ của bọn hắn, Thiên Viễn đang nằm trên giường thấy cậu đi vào liền rất vui vẻ.

“Ái chà, đang dưỡng thai đấy à?”

Thấy cửa đóng lại, Lưu Tiểu Nguyên chuyển sang thái độ cợt nhả, ngồi cạnh giường chưa vững đã bị Thiên Viễn đạp xuống đất, Chu Kiến mặt bình tĩnh cũng bị chọc cười phá lên, Thiên Viễn nắm cổ Lưu Tiểu Nguyên lay lay. “Nếu còn nói nhăng nói cuội nữa tôi sẽ cho cậu bay tự do xuống mười bốn lầu ngay tức khắc!”

Lưu Tiểu Nguyên xoa cổ ấm ức nói: “Vừa khai giảng mà hai cậu đã xin nghỉ rồi, không biết nhiều người lo lắng lắm sao? Sớm biết hai cậu vong ân phụ nghĩa như vậy thì tôi đã chẳng thèm quan tâm làm gì!”

“Cầm lấy!” Lưu Tiểu Nguyên ném cho Thiên Viễn một phong thư dày cộp.

Thiên Viễn cầm lấy, vừa nhìn đã biết là tiền gì, lập tức ngồi bậy dậy. “Sao cậu lại lấy được?”

“Chút lòng thành thôi, tôi đưa giấy nợ cho anh rể, anh ấy đang làm ở cục Thuế, sắp được bổ nhiệm làm Cục trưởng, là nhờ vả thôi mà.”

“Tiểu Nguyên, tôi phải cảm ơn cậu thế nào đây?” Thiên Viễn thấp giọng nói.

Lưu Tiểu Nguyên tỏ vẻ không sao, phất tay nói: “Sau này có chuyện gì cứ nói, không phải ngại.”

Thiên Viễn nhìn thoáng qua Chu Kiến, mặt hắn lặng như nước, vỗ vỗ gối sau lưng y.

Lưu Tiểu Nguyên nhìn bốn phía xem bài trí trong phòng, giường đôi, gối đôi, trên tủ đầu giường ngoài ảnh chụp của Chu Kiến còn có đồng hồ của Thiên Viễn, ngay cả dép lê cũng giống nhau; xem ra hai người đã bắt đầu cuộc sống gia đình ‘danh chính ngôn thuận’ tạm ổn rồi.

“Thôi! Nhiệm vụ hoàn thành, tôi cũng không quấy rầy ngày tháng hạnh phúc của hai cậu nữa. Bye bye!” Lưu Tiểu Nguyên không muốn ở lại nữa, không khí hòa thuận vui vẻ trong phòng khiến cậu thấy khó chịu.

Lưu Tiểu Nguyên đi rồi, trong phòng lại im lặng.

Hôm qua sau khi Thiên Viễn về nhà, rốt cuộc không giấu diếm. Nhìn vết thương của Thiên Viễn, Chu Kiến nổi trận lôi đình hận không thể lao luôn ra ngoài tìm đám khốn nạn kia tính sổ, nhưng lại bị Thiên Viễn và mẹ sống chết ngăn lại, hắn vừa đau vừa hận đen mặt lại.

Liếm liếm môi, Thiên Viễn xấu hổ kéo kéo cánh tay Chu Kiến. “Về sau tôi không làm nữa, thật đấy.” Chu Kiến không nói chuyện. Thiên Viễn áp mặt vào lưng hắn thì thào: “Kiến, đừng nóng giận nữa.”

Chu Kiến xoay người, nhìn vào mắt y. “Có phải cậu cảm thấy tôi không hiểu gì, không thể giúp cậu cho nên ngay cả lời nói thật cậu cũng không muốn nói với tôi?”

“Không phải! Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào thôi. Rất nguy hiểm!” Thiên Viễn đột nhiên im thít, lời đã nói ra không thể rút lại được.

Gật gật đầu, Chu Kiến đứng lên đi ra ngoài. Thiên Viễn nóng vội giữ chặt tay hắn. “Chu Kiến!”

Nước mắt nóng bỏng dần dần đong đầy hốc mắt, Thiên Viễn cúi đầu, tay không bằng lòng buông ra. Chu Kiến ngồi xuống ôm lấy y, giọng nói khàn khàn: “Hứa không được gạt tôi làm chuyện nguy hiểm, hứa không được tổn thương tới bản thân, nghe rõ không? Bằng không tôi sẽ không tha cho cậu.”

Thiên Viễn gật đầu lia lịa, nước mắt chảy xuống.

“Kiến….” Lời vừa thốt lên liền im bặt, ba Chu trợn tròn mắt nhìn hai đứa ngồi trên giường hôn nhau ngọt ngào rồi hồn nhiên ngã xuống giường. Lặng lẽ rời đi, ba Chu lắc đầu, thanh niên thời nay thật là… Vào tới phòng bếp, ba Chu trầm ngâm nói: “Anh thấy việc mình nói lần trước có vẻ nên mau chóng tiến hành thôi.”

Mẹ Chu u buồn nhìn thoáng qua chồng mình. “Không phải anh nói đợi hai năm nữa xem thế nào sao?”

Ba Chu gật đầu. “Anh thấy chẳng thể hi vọng hai đứa nhỏ này buông nhau ra đâu. Ít nhất Tiểu Kiến sẽ không rời khỏi thằng bé đâu. Tốt nhất cứ chuẩn bị thủ tục nhận nuôi Thiên Viễn thôi, như vậy hai đứa có thể ‘danh chính ngôn thuận’ ở bên nhau không sợ người ta bàn ra tán vào nữa.”

“Nhưng, đó không phải coi như đồng ý cho bọn chúng quen nhau sao? Vậy sau này…” Mẹ Chu vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.

“Em có cách nào dễ dàng hơn sao? Để bọn chúng tách ra không thương tổn bọn chúng sao?” Ba Chu vỗ vai vợ mình. “Đường là bọn chúng chọn, đau khổ hai đứa phải đối mặt trong tương lai còn nhiều hơn những gì chúng ta tưởng tượng lắm; làm cha làm mẹ, giảm đi áp lực chính là thương bọn chúng.”

Mẹ Chu lại bắt đầu khóc thút thít. “Cháu nội của em thế nào bây giờ?”

Ba Chu cười khổ an ủi. “Nhưng như thế em lại có thêm con trai mà.”



Đầu xuân tiết trời ấm áp, cây cỏ xanh mướt một màu. Vườn trường đại học Y là nơi tụ tập đông nhất những nhóm sinh viên ngồi đọc sách. Cho dù là Lưu Tiểu Nguyên được treo nhãn thiên tài cũng phải vừa ăn đồ ăn vặt đầy miệng vừa đọc sách. Đề tài nghiên cứu của Mạc Ngôn đã tới giai đoạn nước rút, ngoài việc lên lớp thì cả ngày đều ở lì trong phòng thí nghiệm không ra. Lưu Tiểu Nguyên bắt đầu cảm thấy chán chết đi quấy rối Mạc Ngôn, sau khi nhìn nhìn ngó ngó liền tự động đảm đương vai trò trợ thủ. Việc như vậy Mạc Ngôn cầu còn không được, thuận tiện dạy cậu không ít điều. Lưu Tiểu Nguyên ra vào phòng thí nghiệm tự do như nhà của mình, mặc dù những lúc nghỉ ngơi tránh không được phải hoạt động gân gốt này nọ, ai nói trong ngực ôm bảo bối sẽ ảnh hưởng tới độ chính xác của thí nghiệm nào? (Tác giả: Đây là độc quyền của thầy Mạc, chớ bắt chước.)

Trần Mặc sau nhận được điện thoại của chị ba liền mau chóng chạy tới tiệm cà phê ngoài trường. Chị ba đang chờ cô kia mà!

“Đừng nói gì cả, chị bảo em trông coi Tiểu Nguyên mà em làm gì hả? Mấy ngày nay không thấy em gọi điện báo cáo gì hết!”

Vẻ mặt chị ba không tốt, Trần Mặc hít một hơi mới miễn cưỡng nói: “Em có theo dõi cậu ta mà, cậu ta có chạy mất đâu! Không ai tìm cậu ta cả, nếu không có việc gì thì cậu ta sẽ vui đùa cùng đám Chu Kiến hoặc chạy tới phòng thí nghiệm.”

Chị ba hỏi ngay tức khắc: “Nó chạy tới phòng thí nghiệm làm gì?”

Trần Mặc liếc trắng mắt. “Cậu ta có thể tới chứ! Thầy Mạc đang lúc khó khăn, đề tài nghiên cứu cấp quốc gia mà! Cậu ta làm trợ thủ cho thầy ấy! Thầy Mạc hướng dẫn nhiều nghiên cứu sinh như vậy, thế mà lại cần tới cậu ta! Phần tử hay gây sự như cậu ta có cái gì tốt chứ?” Mình kém cậu ta cái gì mà không cần mình chứ? Trần Mặc ghen, hít một hơi.

Chị ba kinh ngạc hỏi liên tiếp: “Thật sao? Đó là thầy giáo tuyển hay nó tự xin vậy?”

“Em có biết đâu!” Trần Mặc thở phì phì nói. Không biết mới khiến người ta tức thế này đây!

Chị ba vui vẻ cười nói: “Đó gọi là có chí tiến thủ! Học viện Y nhiều sinh viên giỏi như vậy, cần gì phải chọn nó chứ! Cái này không phải Tiểu Nguyên có chí tiến thủ sao? Đứa nhỏ này ham vui thế thôi chứ thời khắc mấu chốt cũng tài trí hơn người lắm! Tiểu Mặc, em phải học hỏi Tiểu Nguyên đi!”

Trần Mặc thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ! Lúc trước sao lại tiếp nhận công việc khổ sai này chứ, kinh phí hoạt động còn không đủ trị liệu tinh thần bị tổn thương!

Chị ba vui vẻ về nhà, Trần Mặc ngồi một mình tại chỗ coi giấy ăn như Lưu Tiểu Nguyên mà cấu xé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.