Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50

Bọn họ nhìn cậu ra đi, trơ mắt nhìn cậu dần dần biết mất trong hồ nước.

Không ai thấy được hi vọng, không ai biết có thể hoàn toàn buông tay hay không.

Tuyệt vọng, tuyệt vọng thống trị con tim mỗi người, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.



Mạc Ngôn đứng dưới ký túc xá của Lưu Tiểu Nguyên, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc. Rõ ràng biết cậu không ở đó nhưng vẫn không nhịn được mà đứng lặng dưới cửa sổ thật lâu. Không nhìn thấy cậu nhóc thì nhìn cửa sổ phòng cậu cũng tốt. Nhìn cửa sổ mở một nửa, anh nghĩ tới giây tiếp theo đột nhiên có gương mặt tươi cười ngọt ngào của cậu nhóc tinh nghịch kia dọa mình nhảy dựng. Mạc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy mắt đau nhức, chắc hẳn là do nhìn lâu quá?

Gió đêm Hè thật mát mẻ, cành liễu bên hồ Như Mộng khẽ lay động. Dưới ánh trăng trắng bạc, nước hồ lấp lánh như đôi mắt ẩn tình của mỹ nhân. Đi chầm chậm ven hồ, Mạc Ngôn không tự giác quay đầu đi về phía ký túc xá sinh viên nhìn quanh một chút. Còn mấy ngày nữa khai giảng rồi, không ít sinh viên tới sớm khiến ký túc xá yên lặng suốt kỳ nghỉ sáng thêm ánh đèn. Nhưng dưới ánh đèn đó không có Tiểu Nguyên.

Dẫm nát bùn đất tơi xốp bên hồ, bước chân Mạc Ngôn dần trở nên nặng nề. Hôm nay hiệu trưởng đột nhiên tới chơi, có việc không nói rõ nhưng Mạc Ngôn đoán được vài phần lý do ông tới. Dù biết sớm hay muộn cũng có ngày này nhưng rốt cuộc sự việc chuyển biến theo hướng xấu tới mức nào vẫn khó có thể đoán trước được. Mạc Ngôn đứng thẳng người hít sâu một hơi, muốn đến đâu thì đến, nếu trốn không thoát thì cứ bình tĩnh chấp nhận thôi!

Hiệu trưởng đứng cách đó không xa cười vẫy tay.

Cỏ xanh bên hồ tản hương thơm ra xung quanh, ánh trăng rất mê hồn. Trên cỏ, hiệu trưởng Lâm vẫy Mạc Ngôn ngồi xuống, rót chút rượu vào chén của anh. “Người già dễ cảm thấy cô đơn lắm, gặp thời điểm như vậy sẽ nghĩ tới việc tìm người cùng uống rượu tâm sự. Đêm nay coi như giúp tôi ngắm trăng đi!”

Mạc Ngôn cười nhẹ, vươn tay nhận lấy chén rượu thưởng thức. Uống rượu ôn chuyện trong thời tiết như vậy, trong bầu không khí như vậy đích thức là một chuyện rất vui vẻ, nhưng nếu trên đầu còn treo một mảnh kiếm sắc bén đen tuyền của số phận thì hết thảy có vẻ trào phúng lắm.

“Có phải thầy và mẹ em biết nhau từ trước không?” Mạc Ngôn nhỏ giọng hỏi.

Hiệu trưởng Lâm cười cười. “Ừ, từ trước khi em được sinh ra, tôi đã biết mẹ em rồi. Đảo mắt đã ba mươi năm, bộ dáng trước đây của em như còn ngay trước mắt!”

Một câu gợi lên rất nhiều ký ức thuở nhỏ. Trong lòng Mạc Ngôn khẽ động, đó là ký ức không thể nào quên.

Khi đó mình vẫn còn là một đứa trẻ, thường xuyên thấy một người đàn ông xa lạ đứng ngoài rào chắn ở trường học chăm chú nhìn mình. Mẹ đã căn dặn rất nhiều lần rằng không được tiếp xúc với người lạ nhưng Mạc Ngôn vẫn không nhịn được mà chạy qua. Bởi vì người kia cười thực ấm áp; cách một hàng song sắt lạnh như băng, bàn tay nho nhỏ bị nắm chặt bởi bàn tay to ấm áp vô cùng. Thân thiết, ân cần hỏi han, chăm chú vuốt ve đầu tóc khiến đứa nhỏ đã lâu chưa nhận được sự quan tâm, âu yếm của người cha cảm thấy rất vui sướng. Đoạn thời gian đó có thể nói là ký ức vui vẻ nhất trong tuổi thơ của anh. Nhưng không biết vì sao đột nhiên chuyển nhà, chuyển trường khiến anh không gặp lại người xa lạ đó nữa. Mãi tới khi cầm thư đề cử bước vào học viện Y, anh mới thấy lại ông ấy – người giờ đây là hiệu trưởng học viện Y. Thời khắc cố nhân gặp lại nhau vô cùng vui sướng, nhưng tới tận bây giờ Mạc Ngôn vẫn không biết vì sao mỗi khi mình nói chuyện về hiệu trưởng Lâm với mẹ thì bà lại im lặng và lãnh đạm. Rốt cuộc là vì cái gì?

“Nhưng vì sao mẹ chưa từng nói về việc này?” Mạc Ngôn cẩn thận hỏi. Nếu đã biết nhau từ trước, vì sao mẹ không nói, không hỏi; mỗi khi mình nhắc tới hiệu trưởng Lâm thì bà lại cố ý làm như vô tình mà lảng tránh. Rốt cuộc bọn họ đã trải qua chuyện gì? Hận thù, tổn thương, hay là… Lòng Mạc Ngôn bắt đầu rối loạn.

Hiệu trưởng Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhìn mặt hồ yên ả nói khẽ: “Bởi vì cậu của em.”

Mạc Ngôn giật mình mở lớn mắt. “Cậu… Cậu em?” Mình có cậu sao? Tại sao chưa từng có ai nhắc tới việc này?

Hiệu trưởng Lâm vô cùng cẩn thận lấy một bao da trong túi áo ra, mở ra đưa Mạc Ngôn xem. Mạc Ngôn kinh ngạc và khó hiểu nhận lấy, hình như trong bao da là một bức hình cũ đã ố vàng. Trên hình chụp là một thiếu niên dễ thương đang cười nhẹ, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách người khác khiến người ta không thể tin được nó có tồn tại trên thế gian này.

“Cậu ấy chính là cậu của em, tên Mộng Hồ.”

Không thể tin vào bức hình đang cầm trên tay, lòng Mạc Ngôn vô cùng hỗn loạn. “Cho tới giờ mẹ em chưa từng đề cập đến việc này, hơn nữa trong nhà cũng không thấy ảnh chụp của cậu ấy.”

Hiệu trưởng Lâm nhìn mặt nước, dường như đang nói cho hồ nước nghe: “Mẹ em không nói cho em bởi bà không muốn em cũng hận tôi. Vì Mộng Hồ đã vĩnh viễn nằm lại dưới đáy hồ này, năm đó cậu ấy mới mười tám tuổi.”

Mạc Ngôn kinh hãi nhảy dựng lên! Mộng Hồ, hồ Như Mộng! Hồ nước trước mặt này đích thực là nơi mai táng thân nhân của mình! Mạc Ngôn lùi vài bước, không thể tin nhìn hồ nước xanh biếc kia, lại nhìn hiệu trưởng Lâm đang bình tĩnh, hỏi: “Vì sao?”

“Mạc Ngôn, có một số việc hẳn nên để em biết.” Mắt nhìn mặt hồ, hiệu trưởng Lâm chậm rãi vạch trần chuyện cũ đã chôn giấu hơn ba mươi năm nay.

“Chuyện xảy ra hơn ba mươi năm trước. Khi đó tôi vừa chấm dứt kỳ lưu học trở về nước, là bác sĩ trưởng bệnh viện U đồng thời là giảng viên mời giảng của học viện Y. Cách nơi tôi ở không xa có một gia đình. Người chị Liễu Mộng Mai nổi danh là mỹ nhân, mỗi khi cô mặc váy dài trắng đi trên đường, không biết có bao nhiêu thiếu niên ái mộ đi theo; tất cả mọi người đều gọi cô là Liễu mỹ nhân, rất ít người gọi tên thật. Nhưng em trai của cô còn đẹp hơn cả cô. Vẻ đẹp này hình dung không hết, chính là câu hồn đoạt phách người khác, tựa như tên của cậu ấy – hồ trong mộng, thanh thuần và thoát tục. Nhưng bởi vì là nam nên mọi người không dám gọi trước mặt, chỉ ở sau lưng thầm gọi cậu ấy là Thủy mỹ nhân.

Bất kể mưa hay gió, mỗi sáng sớm tôi đều thấy Mộng Hồ thả diều trên bãi đất trống ở góc đường. Cậu ấy rất thích chơi diều, rất thích nhìn chăm chú cánh diều tự do bay lượn trong không trung. Bộ dáng chăm chú nhìn diều của cậu ấy rất đẹp, rất đẹp. Rốt cuộc có một ngày tôi hỏi cậu ấy: “Mùa Thu cũng có thể chơi diều sao?”

Cậu ấy mỉm cười nói với tôi: “Mùa gì cũng chơi được, chỉ cần anh muốn thả.”

Từ đó về sau, trái tim của tôi liền gửi gắm tại sợi dây diều tinh tế trong tay cậu ấy. Khi đó cậu ấy chưa tới mười sáu tuổi.

Chúng tôi cùng nhau thả diều, cùng nhau nói chuyện phiếm. Mộng Hồ không hay nói, phần lớn thời gian chúng tôi lẳng lặng ngồi bên nhau, nắm sợi dây nối cánh diều đang bay lượn trong không trung. Có đôi khi cậu ấy mệt mỏi quá phải dựa vào vai tôi ngủ một chút, cảm giác đó thực sự vô cùng thỏa mãn. Cũng từng muốn ôm trộm cậu ấy vào lòng nhưng tôi không dám. Có thể dựa vào cậu ấy thật gần như vậy đã là phẩn thưởng lớn của trời cao rồi, những ý nghĩ dơ bẩn đều là sự khinh nhờn đối với cậu ấy.

Tôi luôn mong mau tới sáng bởi vì có thể thấy cậu ấy. Chỉ cần thấy bóng dáng cậu ấy, trong lòng liền tràn ngập vui sướng và hạnh phúc, không có dục vọng hay mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn thấy cậu ấy, dù chỉ là bóng dáng từ xa thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy được an ủi. Lúc nhớ cậu ấy, tôi sẽ chạy tới con đường nơi gia đình bọn họ ở, đứng từ xa nhìn ô cửa kia; mỗi ngày nhớ cậu ấy lại đi tới đi lui trên đường, đứng ở nơi đó đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Ha ha, không cần cười tôi, lúc đó thật sự rất ngốc nghếch.”

Tim Mạc Ngôn đập rất nhanh, cảm giác rất dữ dội! Thì ra dù là quá khứ hay tương lai, khi đã yêu đều ngốc như vậy.

“Hai năm cứ vậy trôi qua. Khi cậu ấy cầm giấy báo trúng tuyển học viện Y cho tôi xem, khóe miệng tươi cười có chút đắc ý và chờ mong. Đó là nụ cười đẹp đẽ và động lòng người nhất mà tôi đã thấy, tôi khắc nó thật sâu trong lòng mình.” Mắt hiệu trưởng Lâm hơi ướt.

Mạc Ngôn cúi đầu nhìn hình chụp trong tay, anh nhớ tới đứa nhỏ ôm gấu bông kia. Hiện tại cậu sao rồi?

“Tôi biết nguyên nhân cậu ấy thi đỗ trường này, cậu ấy cũng hiểu được lý do mỗi ngày tôi chạy tới bên hồ nhìn mình chơi diều, nhưng ai cũng chưa từng phá vỡ lớp giấy ngăn cách này. Nếu không phải do kiếp nạn kia, chúng tôi thực có thể cùng nhau thả diều, cùng nhau ngắm trời xanh cả đời.

Cơ hồ chỉ trong một đêm đó, tôi từ một bác sĩ, giảng viên được bao người tôn kính biến thành tên phản Cách mạng tội ác tày trời. Lý do gây nên chuyện này rất khó hiểu nhưng lại trầm trọng như núi. Lúc ấy hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng của tôi chỉ còn bước cuối cùng là thành công, tôi bị giải đi khỏi phòng thí nghiệm, khi đó Mộng Hồ là trợ thủ của tôi. Người chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện như Mộng Hộ đột nhiên như phát điên hô mắng muốn cướp tôi về từ tay bọn tạo phản, nhưng…

Mộng Hồ rất thông minh, cậu ấy chú ý tới bọn tạo phản không giống bình thường, không đánh trả mà chỉ đẩy cậu ra rồi khóa kỹ cửa lại, dán giấy niêm phong lên. Ban đêm, Mộng Hộ mở cửa vào phòng thí nghiệm. Lúc bọn tạo phản ở học viện Y chạy tới, Mộng Hồ đã thiêu hủy tất cả.

Trí nhớ của Mộng Hồ rất siêu việt, nhất là đối với những con số, cậu ấy nhớ không quên được. Chính vì nguyên nhân đó nên cậu ấy mới dám hủy diệt tất cả tư liệu, cậu ấy chờ tôi trở về, giao trả hết thảy lại cho tôi. Kết quả giống như trong điện ảnh Cách mạng, Mộng Hồ mỉm cười đứng đó nhìn quân địch tức hổn hển.”

Tim Mạc Ngôn co rút lại, tuy rằng anh không tự mình trải qua thời đại điên cuồng kia nhưng anh có thể tưởng tượng được Mộng Hồ thanh tú kia với một đám tạo phản không hề lý tính đó sẽ nguy hiểm cỡ nào.

“Sau đó thì sao?” Mạc Ngôn nắm chặt tay lại. “Bọn chúng giết cậu ấy!”

Hiệu trưởng Lâm nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra, nói tiếp: “Không. Lúc ấy tôi bị nhốt vào một tầng hầm, không ai có thể tiếp xúc với tôi. Mỗi ngày tôi chỉ nhìn thấy lũ tạo phản thay nhau tới thẩm vấn, cũng vì thế mà biết được tin tức của Mộng Hồ. Cậu ấy bị bắt, ngay tại phòng thí nghiệm kia. Bọn chúng nói cho tôi biết Mộng Hồ không còn liên quan tới tên phản Cách mạng là tôi, đã giao ra toàn bộ tư liệu và trở thành một thành viên của bọn tạo phản, để khiến tôi không cần hi vọng, hoàn toàn thẳng thắn nhận tội. Lúc đó, cha mẹ con cái vợ chồng vì tự bảo vệ mình không có gì không thể làm. Nhưng tôi biết đứa nhỏ ngốc nghếch Mộng Hồ kia nhất định đang phải chịu khổ; nhưng tôi lại ngu xuẩn không lo lắng cho tình cảnh của cậu ấy, chỉ cảm thấy tự hào khi có được tình yêu kiên trinh của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.