Hạnh Phúc Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Tắt đèn, Lão Uy và Tiểu Phác câu được câu không nói chuyện, Thiên Viễn không lên tiếng, có thể đang ngủ. Lưu Tiểu Nguyên nằm ở giường trên mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà. Chu Kiến giơ chân đá đá ván giường trên đầu. “Tiểu Nguyên, sao hôm nay cậu ngoan ngoãn vậy? Ngủ rồi sao?”

Lưu Tiểu Nguyên không nói chuyện, Chu Kiến nghĩ cậu đang ngủ, trở mình định ngủ. Bỗng nhiên trên giường nhoắng một cái, Lưu Tiểu Nguyên trực tiếp nhảy xuống đất, vô thanh vô tức đi ra ngoài. Chu Kiến hoảng sợ, Tiểu Phác và Lão Uy nhô đầu ra ngoài, mấy người nhìn nhau không biết Lưu Tiểu Nguyên lại mắc chứng động kinh gì nữa.

Lưu Tiểu Nguyên đứng ngoài hành lang, cắn cắn môi lấy di động ra, bấm số. “Alo, Mặc Mặc. Ừm, việc kia coi như bỏ đi. Tôi đã suy nghĩ rồi, thật muốn như thế, chính là thắng cũng không có ý nghĩa gì. Chu Kiến nói cậu ấy thích quang minh chính đại. Ừm, đúng thế, cứ như vậy đi. Chào.”

Cúp điện thoại, Lưu Tiểu Nguyên thở dài một hơi. Nếu làm như kế hoạch thì về sau Trần Mặc sẽ cảm thấy có chuyện đè nặng trong lòng, không thích hợp chút nào. Hiện tại thì không có việc gì rồi. Lưu Tiểu Nguyên thoải mái cả người trở về phòng ngủ. Trần Mặc ở đầu dây bên kia cầm điện thoại ngây người. Quên đi? Nói đúng ra thì cái gì cô làm cũng không cần nữa? Ý tưởng vắt hết óc cả một buổi chiều làm hại toàn thư viện không ai dám ngồi thì sao chứ? Còn có CD tưởng tới tay cũng xong rồi. Tên Lưu Tiểu Nguyên chết bằm chết chém kia! Trần Mặc bi thống vô cùng, nếu hôm nay không mặc quần trắng thì cô thật rất muốn đặt mông ngồi trên hành lang mà chà chà chân xuống đất.



Chiều cuối tuần, ban hai khoa Lâm sàng chính thức bỏ phiếu bầu cử lớp trưởng. Chu Kiến cao hơn Thiên Viễn mười ba phiếu, chiếm đa số nên cuối cùng thắng cử. Sau khi công bố kết quả kiểm phiếu, trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lưu Tiểu Nguyên còn kém khua chiêng gõ trống, một bên dùng sức vỗ tay, một bên suy nghĩ nhìn Thiên Viễn. Đôi môi mỏng của Thiên Viễn khép lại thành một đường, không có biểu tình gì, ánh mắt đen láy quật cường mở to, ánh sáng lay động.

Chu Kiến đi lên bục giảng trong tiếng vỗ tay của mọi người, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, cười khẽ chắp tay nói: “Cảm ơn mọi người đã tín nhiệm tôi, Chu Kiến nguyện cúc cung tận tụy vì ban hai khoa Lâm sàng, không chối từ điều gì.” Dọc đường đi xuống, mọi người bắt tay và cười rạng rỡ với hắn, Chu Kiến cũng giơ bàn tay to của mình ra mà nắm lấy. Đi đến cuối cùng là ánh mắt chuyên chú của Thiên Viễn. Chu Kiến ngừng lại, ngây người một chút. Thiên Viễn chậm rãi giơ tay, khóe môi nhếch lên mỉm cười, giống như ánh mắt trời phút chốc đột nhiên sáng rực, tảng đá trong lòng Chu Kiến rơi xuống. Nhếch môi cười lớn, hắn ôm lấy cánh tay Thiên Viễn kéo y tới chỗ ngồi, không nghĩ ngợi gì mà cho y một cái ôm nhiệt liệt. Cánh tay hữu lực gắt gao ôm chặt lưng y, hắn dán vào tai Thiên Viễn thấp giọng nói: “Cám ơn, anh bạn.”

Thiên Viễn mỉm cười, vỗ vỗ lưng hắn.



Sắp tới Trung thu, gió buổi tối rất lạnh. Trên đường mọi người lục tục trở lại ký túc xá. Trong phòng đọc sách chỉ có một mình Thiên Viễn. Trong giờ tự học, Lão Uy trốn ở góc hành lang hút thuốc, hiện tại trở về lấy sách vở, thấy Thiên Viễn ngồi một mình thì trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Từ sau khi bầu cử lớp trưởng, Thiên Viễn luôn chờ đèn sáng mới trở về ký túc xá, ban ngày đi học, tan học cùng các sinh viên khác tranh cãi ầm ĩ cũng nhìn không ra cái gì khác lạ, chính là lúc y ngồi một mình thì trong cặp mắt đen láy có cái gì đó làm cho người ta lo lắng. Lão Uy ngồi bên cạnh Thiên Viễn. “Thiên Viễn, đừng nhìn nữa. Chúng ta trở về đánh bài một lát đi.”

Thiên Viễn cười cười. “Cậu về trước đi, tôi ở lại một chút nữa.”

Lão Uy hắc hắc nửa ngày, vỗ chân Thiên Viễn. “Thiên Viễn, đừng nản chí. Lớp trưởng thì tính cái gì chứ, sau này còn tranh cử Hội trưởng Hội sinh viên mà. Cậu có năng lực và có tâm thì tuyệt đối có hi vọng. Không riêng gì tôi, còn rất nhiều người ủng hộ cậu mà.”

Thiên Viễn nở nụ cười. “Tôi biết. Tôi không nản lòng.”

“Vậy là tốt rồi, đi một chút đi, nơi này lạnh muốn chết, về ngủ thôi.” Lão Uy đứng dậy lôi Thiên Viễn về phòng.



Chu Kiến nằm ở trên giường, buồn bã và hốt hoảng. Mấy ngày nay Thiên Viễn đều rất thản nhiên, ôn hòa, nói càng ngày càng ít. Y và Tiểu Nguyên hiện tại đều không nói lời nào, tất cả mọi người đều không được tự nhiên, không biết giải quyết như thế nào. Việc bầu cử lớp trưởng làm cho anh em xấu hổ không chịu nổi, trái tim Chu Kiến quặn lại không được tự nhiên.

Cửa mở, Chu Kiến ngẩng đầu lên. Thiên Viễn vừa vào cửa liền thấy đôi mắt lóe sáng của Chu Kiến nhìn chăm chú mình, giống như mong chờ cái gì đó. Trong lòng y bỗng nhiên nổi lên một chút tình cảm khác lạ, mỉm cười. “Còn chưa ngủ sao? Bọn họ đâu?”

Y quay người đóng cửa lại. Nụ cười của Thiên Viễn làm cho nơi nào đó trong lòng Chu Kiến thả lỏng hơn, bỗng nhiên cảm thấy thật cao hứng. “Bọn họ tới phòng bên cạnh chơi bài, cậu có muốn tắm rửa trước không? Trong phích của cậu có nước ấm đấy.”

Thiên Viễn gật gật đầu, mở phích nước ra dùng ngón tay thử, thật nóng, dường như mới nấu. Hơi nóng vờn quanh đầu ngón tay, trong ngực cũng có nơi ấm áp bắt đầu xao động.

Thiên Viễn tắm xong, ngồi bên giường ngâm chân nước nóng. Chu Kiến nhìn y nhẹ giọng hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm sao?” Thiên Viễn gật gật đầu, Chu Kiến đứng lên cho thêm nước ấm vào chậu cho y. “Ngâm chân đi, bây giờ còn chưa có hệ thống sưởi, đừng ở bên ngoài chịu lạnh, trở về ký túc xá đọc sách không phải cũng giống nhau sao?” Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, có điều muốn nói lại rút trở về.

Cửa mở, Lão Uy cùng vài người tranh luận chưa dứt tiến vào, dọc đường ồn ào. “Mấy người các cậu ở trong phòng làm cái gì mà không trở lại luyện tập cùng huynh đệ chứ.”

Lưu Tiểu Nguyên gào khóc kêu với Tiểu Phác: “Tôi nhịn cả một buổi tối mới bắt được một lần bài tốt. Gọi về làm hỏng việc của tôi.”

Tiểu Phác cũng không yếu thế. “Đánh chết cậu. Cậu chơi kiểu gì thế không biết, lúc nên hạ thì không hạ, lúc không nên hạ thì hạ toàn bộ.”

“Được được. Tôi sẽ chơi tiếp, xem tôi có thắng mấy đứa tay thối các cậu không.” Lão Uy hô to gọi chơi bài, dùng sức khuyến khích.

Mọi người hiểu được ý tứ của hắn, mấy ngày nay trong ký túc xá quá sức nặng nề vì thế không suy nghĩ gì nữa, tất cả mọi người lấy ghế dựa ngồi xung quanh giường Chu Kiến. Thiên Viễn và Chu Kiến ngồi trên giường, Lão Uy ngồi ghé bên cạnh, bọn Tiểu Nguyên thì ngồi trên ghế. Sau một trận loạt soạt, mọi người rất nhanh đã bị đám bài trên tay hấp dẫn, bắt đầu tập trung tinh thần chiến đấu. Thiên Viễn vừa mới tắm xong thu chân lại bên người, vừa xếp bài vừa lấy tay xoa xoa. Chu Kiến hưng phấn kêu to ‘Tôi đánh chết cậu’ thuận tay kéo chăn của mình phủ lên bàn chân trần lạnh lẽo của Thiên Viễn. Chăn thật ấm áp, Thiên Viễn thoải mái duỗi chân ra, khóe miệng mỉm cười như có như không.



“Hôm nay dừng ở đây.” Mạc Ngôn nhìn quanh bên dưới bục giảng một chút, mọi người nhanh chóng thu dọn giáo trình chuẩn bị tan học. Nhưng… “Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”

Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không biết thầy Mạc nghiêm túc như vậy là muốn tuyên bố việc gì. Mọi người đều ngừng thở nhìn anh. Mạc Ngôn nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Nguyên đang cúi đầu ngồi cạnh Chu Kiến, mỉm cười. Thoáng chốc, trong phòng học ban hai khoa Lâm sàng vang lên một loạt tiếng hít sâu. Bình thường thầy Mạc đẹp trai mà lạnh lùng, chính là thầy Mạc chưa bao giờ nói năng không suy nghĩ trong lớp học, lại mỉm cười với Lưu Tiểu Nguyên. Mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn đồng học Lưu Tiểu Nguyên. Chu Kiến nhìn cửa sổ gần ngay cạnh Lưu Tiểu Nguyên, lo lắng có nên che giấu cho cậu trốn đi hay không, đến tột cùng đúng là một đồng chí cách mạng cùng chiến hào. Lưu Tiểu Nguyên cũng cảm giác được một trận gió lạnh lẽo, ngẩng đầu lên. Nhất thời rùng mình. MD! Nụ cười kia là muốn cái gì chứ?

“Vì để chương trình học của các sinh viên được tốt hơn, tôi cần một trợ thủ. Nói cách khác tôi cần một đồng học có thành tích học tập vĩ đại có năng lực nhiệt tình phục vụ mọi người làm đại biểu cho khóa học này của tôi. Bạn Lưu Tiểu nguyên, tôi hi vọng em có thể đảm nhiệm chức đại biểu này. Mọi người có ý kiến gì không?”

Thầy giáo tự mình chỉ đích danh, mọi người có thể có ý kiến gì sao? Huống chi lần thi trước Lưu Tiểu Nguyên xác thực là đứng thứ nhất. Tiếng vỗ tay như sét đánh ngang tai tuyên bố đồng học Lưu Tiểu Nguyên thăng chức. Lưu Tiểu Nguyên hốt hoảng đứng lên, cái này là chuyện quái gì đây? Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rất có ý vị trên mặt Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên liền hiểu được mình bị người ta tính kế.



Lưu Tiểu Nguyên ôm một xấp bài tập môn Dược lý đi vào phòng học, tất cả cũng chỉ bất đắc dĩ mà làm cái chức đại biểu không hay ho này, cả ngày thu bài tập phát giáo trình rồi nhắn giúp khẩu dụ của thầy Mạc, nhìn thấy bảng đen chưa lau còn phải tự mình lau. Mình đúng là số khổ a. Mấy ngày nay Lưu Tiểu Nguyên đều mắng chết Mạc Ngôn. Tên âm hiểm kia không để ý đến cố gắng của chính mình, thập phần kiên định chấp hành yêu cầu vô lý của anh ta, tự dưng trói buộc Lưu Tiểu Nguyên tự do tự tại này bên người. Mỗi ngày ra vào văn phòng nhìn mặt anh ta không nói, trong lòng lại còn bực bội khi nhìn ánh mắt của anh ta. Mạc Ngôn a Mạc Ngôn, anh cái này gọi là tàn phá đóa hoa của đất nước, mượn việc công trả thù riêng, anh thật không có khí chất biết không hả?

Ôm bài tập bước lên bục giảng, nhìn xuống rất nhiều sinh viên đang ngồi phía dưới, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy cả người không được tự nhiên. Chính là lời nói vẫn phải nói, cậu cúi đầu ho khan vài tiếng, hữu khí vô lực nói: “Bài tập ở trên này mọi người tự lấy về đi, ngày mai học trên phòng thí nghiệm.”

Bên dưới truyền đến tiếng cười xì xì. Lưu Tiểu Nguyên hận nghiến răng nghiến lợi, từ sau khi cậu bị Mạc Ngôn tính kế liền vẫn còn người có ý định chê cười cậu. Hôm nay mình không nhịn nổi nữa. Lưu Tiểu nguyên oán hận ném bài tập lên bục giảng, hùng hổ chỉ ngón tay. “Ai? Ai cười nữa?”

“Ha ha ha.” Mọi người nén cười lập tức ôm bụng cười to, Lưu Tiểu Nguyên đối mặt với cả ban nhưng không thể nào phát tiết tức giận, đột nhiên cậu bước mạnh vài bước hướng về phía Chu Kiến, ôm vai hắn lắc lắc. “Cậu cũng cười tôi!”

Chu Kiến nghẹn cười méo mặt. “Tôi không cười, thật sự không cười, tôi chết cũng không cười. Ha ha ha.”

Lưu Tiểu Nguyên tức giận giơ tay ra đánh, Chu Kiến bật người chạy quanh bàn, Lưu Tiểu Nguyên không chịu buông tha liền đuổi theo lại gặp Mạc Ngôn đi tới. Chịu đựng tức giận trở lại chỗ ngồi, Lưu Tiểu Nguyên hung tợn nhìn chằm chằm Mạc Ngôn. Hừ! Muốn đùa giỡn tôi sao? Không có cửa đâu!



Lưu Tiểu Nguyên ôm đống bài tập mới thu lười biếng tiến vào phòng giáo viên. Trong phòng làm việc không có ai. Lưu Tiểu Nguyên đặt bài tập lên bàn làm việc của Mạc Ngôn, vừa định xoay người rời đi thì bỗng nhiên thấy ống bút được làm rất khéo léo kia, giật mình. Có lẽ heo nhỏ của mình còn ở bên trong nhỉ! Mắt to liên láo nhìn khắp nơi xem có ai không, Lưu Tiểu Nguyên lập tức cúi xuống bàn xem xét. Trong ống đựng bút không tìm thấy cái gì. Lưu Tiểu Nguyên chưa từ bỏ ý định, lại mở ngăn kéo của Mạc Ngôn ra. Bỗng nhiên có một bức ảnh từ trong sách rơi ra. Lưu Tiểu Nguyên luống cuống tay chân đặt trở lại – ảnh chụp của phụ nữ – là một bức ảnh của mỹ nữ. Đây là bạn gái anh ta nhỉ? Hừ, còn kẹp trong sách để tùy lúc có thể xem nữa chứ. Cậu giống như thấy Mạc Ngôn vừa soạn bài vừa nhìn trộm ảnh chụp mà chảy nước miếng. Lưu Tiểu Nguyên nheo mắt lại. Mạc Ngôn, anh đề bạt tôi làm trợ thủ của anh, tôi dù sao cũng phải đáp lễ lại anh chứ nhỉ! Khà khà khà… Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyên xuất hiện nụ cười hiểm ác lấy bút ký tên trong ngăn kéo của Mạc Ngôn.



Mạc Ngôn đi vào văn phòng, Trưởng khoa Trương đã đợi anh nửa ngày vội vàng đặt chén trà xuống mím môi chào đón. Bà nhìn sâu Mạc Ngôn một cái, sau đó đóng cửa ban công lại. Mạc Ngôn chỉ cảm thấy rét run, mấy ngày nay bị bà tìm tới mức lòng dạ rối bời, nếu văn phòng không ở lầu ba thì anh rất muốn nhảy qua cửa sổ mà trốn. Cô giáo Trương đã hơn năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, luôn cho rằng phụ nữ hờn dỗi là vũ khí có lực sát thương rất nặng, ôm tay Mạc Ngôn nói: “Tiểu Ngôn a. Tôi chờ cậu hai ngày rồi, cậu luôn vội tới vội lui.”

Mạc Ngôn cười khổ. “Chị à, tôi thật sự bộn bề nhiều việc.”

“Đừng lừa tôi.” Cô Trương hơi dẩu môi chớp mắt, Mạc Ngôn thở dài. “Người khác thì tôi chẳng hơi đâu làm chuyện rỗi hơi như thế này. Cũng là cậu thôi. Tôi nói cho cậu biết, nhà gái người ta vô cùng cao hứng đó, ai bảo cậu vừa đẹp trai lại có năng lực làm việc chứ. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cô gái kia cũng là một mỹ nữ tài giỏi khó tìm. Người ta là giám đốc một công ty chứng khoán, rất xứng đôi với cậu. Dù sao cũng thấy mặt rồi mà.”

Bức ảnh mấy ngày trước bị nhét vào trong cặp bây giờ đang còn nằm trong ngăn kéo, Mạc Ngôn thật sự không muốn giống con nghé nhỏ bị người ta xách mũi tới mặt người mua. Huống hồ vừa thấy mỹ nhân trên ảnh chụp kia, anh liền cảm thấy không hứng thú. Mạc Ngôn bị bức không còn đường lui, đành phải tự nhủ bằng bất cứ giá nào cũng phải đem cô Trương nặng một trăm tám mươi kí này vào bệnh viện. Anh đi tới cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra. “Thực xin lỗi cô Trương, tôi bây giờ không muốn quen bạn gái. Nhờ chị chuyển lời xin lỗi của tôi tới người ta.” Mạc Ngôn thành thật xin lỗi nhìn khuôn mặt càng lúc càng dài thượt ra của cô Trương, đưa bức ảnh ra.

Đột nhiên, Mạc Ngôn phát hiện mỹ nữ trên ảnh chụp có thêm chiếc mặt nạ màu đen, trong miệng vẽ đầy răng chuột. A! Mạc Ngôn sợ ngây người. Nhanh tay nhanh mắt thu lại, trong lòng Mạc Ngôn thấy bất ổn. Sao lại như vậy? Ai làm chuyện này? Ánh mắt liếc nhìn sách bài tập bên cạnh. Lưu Tiểu Nguyên! Mạc Ngôn hận nghiến răng nghiến lợi. Cậu nghịch cái gì cũng được mà lại cố tình chọn cái này. Ảnh chụp như vậy mà trả lại cho người ta, thể diện của mình sẽ mất sạch. Chính là tìm lý do nào để không trả lại chứ? Cô Trương nhìn Mạc Ngôn biến sắc khẩn trương cầm ảnh chụp liền đi tới. “Cậu thật sự không lo lắng nữa?”

Mạc Ngôn mau chóng kẹp ảnh chụp lại trong sách, cắn răng cười. “Cô Trương, tôi nghĩ, tôi còn có chút lo lắng.”

“Haiz. Như thế này là được rồi, còn lo lắng cái gì chứ? Tôi sẽ nói với người ta rằng cậu đồng ý, ngày mai hẹn gặp mặt. Tiểu Ngôn à, về sau chúng ta chính là thân thích. Ha ha ha.”

Cô Trương hưng phấn lắc mông rời đi. Mạc Ngôn câm nín như ăn hoàng liên.



Cuối tuần, cả nhóm tụ tập đi dạo phố mua sắm quần áo. Đến giữa trưa mà vài người vẫn hai tay trống trơn, chỉ có Thiên Viễn chọn được mấy bộ quần áo. Lưu Tiểu Nguyên kêu gào đói bụng vì thế mọi người bàn nhau tìm một quán cơm nhỏ tiện nghi rồi sau đó ùn ùn kéo vào. Vừa mới đi ra đầu phố, Tiểu Phác mắt tinh, lôi kéo Chu Kiến. “Mau nhìn kìa? Là ai vậy nhỉ?”

Chu Kiến mở to hai mắt nhìn. “Thầy Mạc!”

Lưu Tiểu Nguyên cũng nhìn thấy. Phố đối diện, Mạc Ngôn mặc tây trang thẳng thắn, hơi hơi mím môi, đi bên cạnh anh là một phụ nữ mặc bộ váy màu tím, mái tóc dài uốn gợn sóng nhìn thật quen mắt, là người phụ nữ trong ngăn kéo của anh ta. Ha ha ha. Quả nhiên là bạn gái anh ta.

“Suỵt!” Thiên Viễn nhanh chóng lôi kéo Chu Kiến, Tiểu Phác lôi kéo Tiểu Nguyên, lặng lẽ vọt sang một bên.

Mạc Ngôn không biết có người đang tràn ngập hứng thú nhìn anh, người phụ nữ ôn tồn ân cần bên cạnh làm cho anh đổ mồ hôi lạnh toàn thân, toàn tâm toàn ý ngóng trông thời gian mau qua nhanh, cuộc hẹn xem mắt thật rất xấu hổ. Hai người bị người ta đẩy đến cùng nhau, sau đó thì tới nơi này. Cảm nhận được ánh mắt quyến rũ của người bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn mình, Mạc Ngôn cảm thấy mình ngốc vô cùng. Lưu Tiểu Nguyên chết tiệt.

“Bạn gái của thầy Mạc kìa. Thật xinh đẹp.” Chu Kiến tán thưởng nói.

“Tôi đoán bọn họ sắp kết hôn, đang đến khu thương mại mua đồ? Khà khà, chắc hẳn có rất nhiều nữ sinh trong trường vỡ mộng đây.” Lão Uy rất vui sướng khi người gặp họa.

Lưu Tiểu Nguyên nheo mắt lại. Hừ, Mạc Ngôn, anh đừng đắc ý vội. Tôi mà để anh đắc ý thì sẽ không phải là Lưu Tiểu Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.