“Nào nào mời mọi người vào dùng bữa!”
Mẹ từ trong bếp bước ra đon đả cất tiếng, nụ cười tươi rói luôn thường trực trên môi.
“Cùng là hàng xóm láng giềng cả, anh chị bày vẽ quá!” Người phụ nữ ái ngại
trả lời, nụ cười toát lên vẻ thanh cao không hề che giấu.
Băng Thanh ngắm đến ngẩn người, cũng không rõ màn chào hỏi giông dài này đã kết thúc từ lúc nào.
“Kìa,Băng Thanh con còn đứng đấy làm gì?”Mẹ lên tiếng nhắc nhở.
Cô thề, chưa bao giờ cảm thấy bối rối như lúc này, rõ ràng cô là gia chủ sao lại e ngại giống khách nhân vậy?
Băng Thanh nở nụ cười che đi sự bối rối, chọn cho mình chỗ ngồi cạnh mẹ
nhưng quỷ tha ma bắt thế nào lại bị hắn chiếu tướng, thế này thì làm sao nuốt nổi cơm? Kể từ khi hắn bước vào, Băng Thanh có cảm giác mình vừa
đi du lịch ở Bắc Cực. Có thể mọi người không nhận ra nhưng với linh cảm
nhạy bén của mình cô hoàn toàn cảm nhận được điều đó.
“Mời chị và
cháu cứ tự nhiên, mấy khi hai gia đình chúng ta mới được hội tụ đông đủ
thế này. Xem như là ôn lại chuyện cũ đi!” Bố lên tiếng, gương mặt cương
nghị cũng vì thế trở nên dịu dàng hiếm có. Trong mắt Băng Thanh, bố luôn là người nghiêm khắc đặc biệt là với cô, bố luôn có cách dạy dỗ riêng
nhưng hôm nay đây bố thật sự rất dịu dàng khiến cô có đôi chút khó tin.
“Anh chị thật chu đáo, còn nhớ lúc xưa bọn trẻ quấn lấy nhau cả ngày bậc làm cha làm mẹ như chúng ta cũng vui vẻ thay” Nói đến đây bà hơi dừng lại,
ánh mắt dịu dàng nhìn về Nghiêm Kiệt đang tao nhã nhấp từng ngụm
rượu,bèn đổi giọng trêu chọc, “Đặc biệt là Nghiêm Kiệt nhà tôi, quấn lấy hai đứa không rời, giờ nghĩ lại đáng yêu thật đấy!”
“Khụ...khụ...”
Bà vừa dứt lời,Nghiêm Kiệt ho đến sặc sụa, khuôn mặt anh tuấn vì thế cũng
đỏ bừng không biết do xấu hổ hay do tức giận, đôi môi mỏng hé ra,hắn
trầm giọng, “Mẹ”
Bà mẹ nào đó cười ngất thiếu điều nhảy bổ tới vò tóc bứt tai cậu quý tử nhà mình cho bõ đáng yêu. Vừa hay lại đảo mắt nhìn
sang Băng Thanh khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó đến tội nghiệp, bà lo
lắng hỏi, “Băng Thanh, cháu làm sao thế!?”
“Khục...cháu không sao ạ”
Có trời mới biết nhịn cười lại đau đớn thế này,Băng Thanh cắn chặt môi để tiếng cười không bật ra khỏi cuống họng.
Ở bên này, đôi mày kiếm vì thế cũng nhíu chặt lại, hắn cũng thừa biết
Băng Thanh đang giở trò gì, rõ ràng là đang chế nhạo hắn. Mà hắn cũng
không muốn để tâm chỉ nhàn nhã uống rượu thỉnh thoảng lại gắp chút đồ ăn bỏ vào miệng, động tác tao nhã đến xuất thần.
Ở bên kia, ông bố nào đó thấy tình hình không khả quan liền lên tiếng giải vây,“Khụ...chị làm tụi nhỏ ngại rồi”
“Nào ăn đi, chống ế dùm tôi cũng được”
Mẹ vừa dứt lời, mọi người được dịp cười nghiêng ngả, nói là mọi người thật ra cũng chỉ có bố và mẹ của hắn thôi, hắn chỉ nhếch môi cho có lệ còn
lại chìm đắm trong thế giới hồn lìa khỏi xác nào đó.
Suốt buổi ăn
cũng chỉ có Băng Thanh cắm đầu cắm cổ ăn như ma đói lâu ngày, thỉnh
thoảng chỉ ngước mắt lên cười híp mí với mọi người một cái rồi lại cúi
xuống tiếp tục chiến đấu.
Hai vị phụ huynh nào đó ngán ngẩm với hình tượng của con gái mình, dáng vẻ yểu điệu thục nữ mà hằng ngày họ thường răn dạy giờ đây đã bị cô bỏ xa tận chân trời,trước mặt họ bây giờ chỉ
là con bé ham ăn như heo đội lốt người vậy!
Nói trắng ra cũng vì ăn
uống mà Băng Thanh suýt nghẹn mấy lần,vì không dám nhìn thẳng vào người
đối diện nên chỉ có thể cúi đầu mà ăn lấy ăn để thôi. Có ai thấu hiểu
cảm giác chết no này không? Cơm của tên Thiên Ân chết tiệt chưa tiêu giờ nhồi nhét thêm một đống thế này,e rằng một lát nữa thôi cô sẽ chết vì
bội thực mất!
Băng Thanh âm thầm khóc ròng bao nhiêu thì mọi người
lại trò chuyện rôm rả bấy nhiêu,chỉ ba cái miệng thôi mà không ngừng bắn liên thanh, hết nói kinh doanh, chứng khoán rồi lại chuyển sang lạm
phát tăng cao, cuối cùng là chuyện trên trời dưới đất, sau đó lại là
chuyện lúc nhỏ hai cô cậu đang ngồi đây thò lò mũi xanh như thế nào...
Băng Thanh nghe mà suýt nghẹn.
“Mọi người biết không? Lúc nhỏ Băng
Thanh nghịch lắm, ngốc đến nỗi dám đánh cậu con trai cao hơn hẳn nó một
cái đầu, kết quả là máu đỏ máu đen lem nhem cả mặt, miệng thì gào thét
vì đau đớn còn hung hăng mắng cậu con trai không ngừng nghỉ”
Lời mẹ
vừa thốt ra, mặt Băng Thanh đã úp hẳn vào bát. Mọi người cười rầm rầm,
chỉ có cô mặt mày xanh ngắt như tàu lá chuối. Có người mẹ nào như mẹ cô
không? Con gái ngồi trước mắt mà nói xấu oanh oanh liệt liệt như thế,
đúng là không muốn cô có đất dung thân mà. Cô thừa nhận hồi đó mình bị
tên ấy đánh đến chảy cả máu cam nhưng nguyên do cũng tại hắn dám phát
bóng trúng cô, đã không biết đường xin lỗi còn cậy lớn hiếp bé, cô chỉ
là bất mãn xông tới đạp hắn một cú cho nên phát sinh những tình huống về sau thôi. Nhưng mà mẹ cô sao có thể xuyên tạc giống phim như thế nhỉ?
Rõ ràng hình tượng yêu chính nghĩa chuộng hòa bình của cô bị bóp méo
hoàn toàn! Băng Thanh âm thầm nhỏ lệ, thật là mất mặt chết cô mà, thể
diện của cô bị mất sạch sành sanh rồi...
“Haha... Nghiêm Kiệt nhà tôi cũng vậy,lúc nhỏ được cái dung mạo xuất chúng mà gặp bao nhiêu rắc rối. Tôi nhớ hồi đó, có cô bé cứ sáng sớm đúng bảy giờ luôn đứng trước cổng
chờ nó đi học. Sau một thời gian không thấy đâu nữa tôi mới sinh nghi
hỏi nó... Mọi người biết nó trả lời gì không?” Bà mẹ nào đó dừng lại
cười bí hiểm, ánh mắt hiện lên tia đắc ý liếc về cậu con trai như thể
viết lên 16 chữ “Chết mày chưa, mọi bí mật của mày bị mẹ phanh phui cả
rồi con ạ!”, bà liền đổi giọng bắt chước ngữ điệu của ai đó “E hèm, anh
thích em là con trai hơn!”
“Phụt!” Băng Thanh phun luôn cả canh trong miệng, thời khắc này cái hình tượng thiếu nữ nhã nhặn đã bị cô vứt đi
không thương tiếc. Cô ôm bụng cười to, cười đến nỗi chấn động đến cả
tăng băng đang chiếu tướng mình,vẻ mặt hắn không vui nhưng hắn cũng
không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn sang bà mẹ thân yêu bằng ánh mắt tràn
đầy cảnh cáo.
Bà mẹ nào đó nhận ra lần này bảo bối của mình thực sự
đã nổi giận lập tức im bặt, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống đầy ăn năn, hối
lỗi.
“Haha... Nghiêm Kiệt càng lớn càng xuất chúng, chả trách có
nhiều cô tình nguyện xếp hàng chờ đợi. Người ta bảo trai lớn lấy vợ gái
lớn gả chồng, chị cũng nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa” Bố cô lên tiếng
phụ hoạ,đôi mắt tràn ngập ý cười.
“Bác quá lời rồi, cháu chưa muốn nghĩ tới hôn nhân đâu ạ!”
Băng Thanh nhất thời sửng sốt quên cả việc mình đang cười lập tức thu lại vẻ mặt thất thố lại, khẽ điều chỉnh tư thế he hé liếc người vừa nói xong.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi dùng cơm hắn mới nói được một câu trọn
vẹn. Tên nam nhân chết tiệt, bệnh kiệm lời này khó chữa đến vậy sao? Mà
cô cũng không biết tại sao mình lại đi quan tâm điều đó làm gì nữa,hình
như đầu cô bị cửa kẹp rồi. Hắn có như thế nào thì liên quan gì đến bát
cơm nhà cô chứ?
“Không sao, mọi thứ vẫn còn sớm. Hơn nữa Nghiêm Kiệt
còn trẻ, cứ lo cho sự nghiệp đã rồi tính cũng chưa muộn” Mẹ hắn tươi
cười đáp lại. Nói thẳng ra bà cũng rất muốn có cháu bế nhưng mà...mọi
chuyện cứ tuân theo tự nhiên thì hơn ''ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên''
chứ.
“Cứ nhìn Băng Thanh nhà tôi thì biết, với cái tính khí như nó
không biết ai tự nguyện mang nó về nuôi không đây?'' Mẹ cô khẳng khái
bày tỏ quan điểm, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
“Mẹ...'' Băng Thanh
không nhịn được khẽ lên tiếng nhắc nhở. Mẹ cô thật là, từ nói xấu chuyển sang nói móc rồi đây. Tất nhiên,cô phải biết lấy lùi làm tiến, tốt nhất không nên kích động, sợ trong lúc nóng giận lại làm mất hứng mọi người.
“Haha...con bé này. Y như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi ý” mẹ mỉm cười nhưng ánh
mắt lại buồn sâu thăm thẳm, “Lúc nhỏ, hai đứa thường là niềm tự hào của
mẹ. So với con Băng Nghi đáng yêu như thiên thần ý, mẹ từng nghĩ sau này nó nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt,nhưng không ngờ...”
Lời bà vừa dứt, không khí đột nhiên chùng xuống âm độ. Biết mình lỡ lời, bà ôm miệng biểu cảm cực kỳ áy náy, bà cũng không rõ nữa,chỉ là trong lúc
mơ hồ đã buột miệng nói hết những tâm tư giấu kín.
Bố ở bên nhìn mẹ
với vẻ mặt cực kì không vui, cả gương mặt cương nghị thấp thoáng nét
giận dữ. Nhìn qua cũng biết bố đang kìm nén.
Bữa cơm rôm rả trở nên
im lặng đến hớ hênh, chỉ có mình Băng Thanh ngồi yên lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống vùi hẳn vào chén cơm, đôi đũa trong tay đột nhiên rơi
xuống, một chút sức lực cũng không có để nhặt lên. Ai có thể nói cho cô
biết tại sao lại đau như thế này!?
“Xin lỗi, tôi đi rửa tay, mọi người cứ tự nhiên”- Mẹ vội vã đứng dậy, che giấu những giọt lệ đã tràn ra khỏi khoé mắt.
Ở đối diện, Nghiêm Kiệt nhìn Băng Thanh không chớp,ánh mắt màu hổ phách có đôi chút nghiền ngẫm.
Dưới cái nhìn chính diện của hắn, Băng Thanh không tránh né cũng không che
giấu, cô vẫn bình tĩnh lấy muỗng múc từng hớp cánh lên uống,nhưng chẳng
ai biết rằng lòng bàn tay ấy mồ hôi đã ướt đẫm từ bao giờ...
Về sau,
không khí càng nặng nề, tiếng nói cười cũng thưa thớt hẳn. Băng Thanh
khó nhọc nuốt từng miếng thức ăn, cô cũng không hiểu ba người kia lấy
đâu ra điềm tĩnh để thưởng thức từng chút một như thế, rõ ràng rất khó
nuốt tại sao cứ phải gồng mình lên che dấu!?
Cứ thế này chắc cô phát điên mất, vừa định bụng đứng lên đã nghe tiếng chuông điện thoại đổ.
Trên màn hình hai chữ ''Uyển Linh'' ngay ngắn xuất hiện. Băng Thanh thoáng
nhíu mi, giờ này cô ấy gọi, không phải xảy ra chuyện gì nghiêm trọng
chứ!?
“Alo”
“...”
Phía đối diện, Nghiêm Kiệt nhìn Băng Thanh
rất chăm chú. Đôi mắt như xuyên thấu ấy làm cô thoáng rùng mình, khác
với sự khẩn trương trong lòng cô, hắn chỉ nhàn nhã bắt chéo chân, nhấp
từng ngụm rượu bộ dạng rất biết thưởng thức. Lén nhìn hắn một cái, Băng
Thanh bất giác kinh hãi,không tự chủ được lại cụp mắt phớt lờ,khẽ lên
tiếng trấn an người đầu dây, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tớ tới
liền đây!”
“Xin lỗi mọi người, con có chút việc. Mọi người cứ tự nhiên!”
Chưa cần được sự đồng ý của mọi người hay không Băng Thanh vội đẩy ghế đứng
dậy không quên nở nụ cười ái ngại rồi xoay người đi vào phòng.
Khép
cánh cửa lại, Băng Thanh dựa lưng vào đấy hít một hơi dài, cảm thấy tâm
tư cực kỳ thoải mái giống như vừa trút xong hàng ngàn tấn đá,cô với lấy
chiếc áo khoác cùng túi xách rồi lao nhanh ra khỏi nhà.
Chỉ hôm
nay thôi, cô tình nguyện làm kẻ chạy trốn. Cô thật sự không có dũng khí
để đối diện với quá khứ thêm lần nào nữa đâu, trái tim này đã tê dại lắm rồi, cô không biết bao lâu nữa nó sẽ ngừng đập,cũng không rõ thời khắc
này nó đủ mạnh mẽ để lướt qua bóng tối này hay không!?
Nhưng mà...
Ánh mắt như bóc trần mọi thứ ấy làm cô cảm thấy thật sự sợ hãi. Rốt cuộc
hắn đang nghĩ gì!? Đôi mắt màu hổ phách ấy cứ như nắm hết thảy tâm tư
của người khác khiến người ta bất giác kinh hãi tự nguyện nói ra tất cả
mọi bí mật!