Khoảng một lát sau, chiếc xe dừng lại ở một nhà kho cũ kĩ, cách xa trung tâm thành phố 7km.
“Hổ, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”- Gã côn đồ xốc Băng Thanh lên thả xuống nền đất ẩm ướt.
“Đồ ngu, bỏ cô ta lại đây đi. Ông chủ chưa có lệnh chưa được thả cô ta đi”- Một gã khác cục cằn đáp trả,vết sẹo nơi khoé mắt vì thiếu ánh sáng càng tăng thêm nét quỷ dị vốn có của khuôn mặt dữ tợn. Hắn quyét mắt nhìn về cô gái đang nằm giữa sàn rồi ra lệnh, “Mày trông chừng cho cẩn thận
vào”
“Hey, anh sợ gì chứ, cô ta cũng là con gái, trói gà không chặt,
có khi cô ta tỉnh dậy cậu chủ đã sang bên kia Thái Bình Dương rồi cũng
nên. Vả lại ông chủ chỉ muốn chúng ta giữ chân cô ta thôi mà” nói đoạn,
hắn đảo mắt nhìn về Băng Thanh, cười thô bỉ, “Anh, cô ta cũng đẹp quá
đi, hay là...”
Hắn chưa nói xong đã bị gã kia cho một cú vào đầu, buông lời tán thưởng:
“Không ngờ mày cũng thông minh phết”
Suy cho cùng trước mắt bọn hắn cũng là một mỹ nhân, đứng trước một mỹ nhân
xinh đẹp tuyệt trần thế này,người không có dục vọng cũng trở nên khô
nóng, huống hồ bọn hắn cũng chỉ là những gã đàn ông bình thường trong
nhân loại lý nào lại từ chối bữa ăn thịnh soạn này?
Vì thế, hai người không ai hẹn ai, ánh mắt như hổ đói nhìn về con mồi trước mắt. Ông chủ
chỉ có lệnh canh chừng cô ta cẩn thận nhưng không có lệnh cấm đụng vào
người cô ta. Món ăn hảo hạng này sao tụi gã có thể bỏ qua được?
Chỉ
trong chớp mắt, hai gã côn đồ đã lột sạch quần áo của mình, thong thả
tiến đến con mồi đang bất động giữa nền nhà. Chỗ này so với khách sạn
không sạch sẽ cho lắm, nhưng không sao, bọn hắn có cách để đôi bên đều
thoả mãn!
Bàn tay thô bạo của hai gã hung hăng lột bỏ áo quần của
Băng Thanh. Chỉ trong nháy mắt, cơ thể nõn nà, xinh đẹp hiện ra trước
mắt, hai gã đàn ông không hẹn cùng nhau nuốt nước bọt ra vẻ thèm thuồng
đến cực độ...
Một cánh tay không yên phận chạm vào thân thể trắng như ngọc tha hồ mơn trớn, cánh tay kia giữ chặt lấy đầu Băng Thanh cúi
xuống hung hăng gặm nhấm. Mà hai người này sớm đã bị dục vọng chi phối,
ánh mắt đục ngầu thu hết những vẻ đẹp vào trong con ngươi đã sớm bùng
lên ngọn lửa vì ham muốn, thân dưới của hai gã trai đã căng cứng từ bao
giờ, dục vọng nguyên thuỷ không ngừng gào thét dữ dội.
Đúng lúc này,
ngoài trời sấm rền vang, gió quật mạnh vào cánh cửa mục nát mở toang,
mưa xối xả trút vào. Một gã chửi thề đứng dậy đi đóng cửa vẻ mặt cực kỳ
không đành lòng.
Gã còn lại vẫn đang từ từ thưởng thức con mồi dưới chùm ánh sáng mờ nhạt do những tia chớp hắt vào.
Gương mặt xấu xí của hắn tha hồ vùi vào ngực cô liên tục nhấm nháp, đến lúc
không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn liền đứng dậy trút bỏ lớp quần
vướng bận cuối cùng,thân hình lực lưỡng của hắn trượt dài lên cơ thể
mỏng manh.
“Đoàng” Một tiếng sấm vang lên khiến trời đất nghiêng ngả.
Thanh âm rất lớn nhưng gã không bận lòng,gã đổi tư thế,dùng cái lưỡi linh
hoạt của mình liếm khắp người cô, sau một lượt kích thích nhu tình, gã
lao đến hung hăng liếm mút đôi môi anh đào, điên cuồng kẹp chặt đôi tay
nhỏ bé của cô, đột nhiên lúc này ,cặp mắt lưu ly khẽ mở. Gã hơi ngừng
lại, dùng cơ thể mình đè lấy đối phương.
Băng Thanh nhất thời cảm
thấy vô cùng ghê tởm với hành vi đồi bại của gã, lấy hết sức bình sinh
cô co chân thúc vào hạ bộ của gã, trong nháy mắt liền bật dậy nhanh
chóng.
Mà gã đàn ông kia vô cùng bức xúc vì chưa thoả mãn, ngay sau
đó gã dùng tay kéo Băng Thanh nằm vật xuống. Lúc này, một gã khác đã
đóng xong cánh cửa liền tiến về đây, còn chưa kịp phản ứng lại nghe
tiếng sấm xẹt ngang bầu trời,từng luồng ánh sáng trắng hắt vào không
trung chiếu lên đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ của cô gái.
“Cút đi”
Một tiếng hét vang lên, Băng Thanh điên cuồng giằng co thoát khỏi sức mạnh
của gã trai. Hai gã chưa kịp hoàn hồn, lại thấy kinh sợ khi nhìn vào đôi mắt chết chóc ấy. Ánh mắt ấy cực kì khát máu!
Thời khắc này họ cảm thấy,chỉ một chút nữa thôi, ánh mắt kia sẽ giết chúng tức tưởi...
Thần sắc gã mặt sẹo hơi chấn động, sau đó gã bật ra tiếng cười khả ố, nương
theo tia chớp cơ thể trần truồng của hắn ghê tởm đến kinh người, “Cô em
việc gì phải thế, vui vẻ chút không phải tốt hơn sao?” Hắn không tin một cô gái liễu yếu đào tơ thế này lại chống trả được hai người đàn ông cao to như hắn!
Nhưng bọn chúng đã nhầm...
Ngay khi tên mặt sẹo vừa
bước lên phía trước, ánh mắt dục vọng quyét nhìn cô một lượt, cánh tay
đưa lên định bắt lấy cô cũng là lúc Băng Thanh lao vào cắn xé hắn như
một con thú dữ...
“Con điên này...”- Gã rít lên đầy giận dữ, cánh tay to khoẻ bị cô cắn đến bật máu.
Gã còn lại thấy thế nhanh chóng bước đến túm tóc cô giật ngược.
Nhưng chỉ một giây sau đó, Băng Thanh xô hắn bổ chửng giữa nền.
Hai gã lúc này giận đến phát điên hung hãn đến vây lấy cô, mà Băng Thanh
cũng không biết mình lấy đâu sức mạnh để đạp hai tên này văng ra xa đến
thế. Đến lúc thần trí khôi phục , cô kinh hãi mặc lại áo quần,chộp lấy
balô rồi chạy vụt ra khỏi nhà kho dột nát...
Trời đã về tối, Băng Thanh cứ chạy, chạy mãi,chỉ sợ dừng lại một giây sau đó
cái chết sẽ vồ lấy cô. Mưa xối xả táp từng hạt mặt đau rát, Băng Thanh
chạy điên cuồng giữa cánh rừng âm u, lạnh lẽo, không rõ bao nhiêu gai đã đâm vào da thịt đau buốt, không biết đầu gối đã bật máu vì ngã quỵ từ
lúc nào. Một lần ngã là một lần đứng lên, Băng Thanh khó nhọc dùng hết
sức bình sinh chạy đi tìm sự sống...
Khi đã đuối sức, đôi chân yếu ớt không thể nhấc lên được nữa, cô bất lực ngã xuống. Có lẽ cô sẽ chết ở
đây mất, không chết vì bị làm nhục cũng chết vì cái lạnh cắt da này. Bộ
áo quần trong người đã mỏng manh nay lại nhàu nhĩ vì dính nước, từng
giọt nước thẩm thấu vào da thịt non nớt khiến cô càng thêm rét buốt, giờ phút này trông cô thật thảm hại! Cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Tại sao? Tại sao ông trời lại tuyệt đường sống của cô như vậy...
Băng Thanh thổn thức, từng dòng nước mắt ào ra dữ dội hoà cùng với những hạt mưa xối xả. Cái đói, cái rét,cái khát khiến cô không thể kiên cường
thêm được nữa...Cô lịm đi nhanh chóng, trong cơn mê man cô bắt gặp Băng
Nghi nở với cô một nụ cười, nụ cười ấy chứa đầy máu và nước mắt, máu phủ đầy khuôn mặt, máu giăng kín lối đi, máu ngập tràn như lũ...
Lúc Băng Thanh giật mình tỉnh dậy,trời đã tờ mờ sáng, ít nhất lúc này
lưỡi hái của tử thần cũng chưa gọi tên cô. Cô chống tay chuẩn bị đứng
dậy, mắt nhìn về cánh rừng mênh mông, bạt ngàn trong lòng lại thêm sợ
hãi. Cảm giác rét buốt lan truyền đến tận xương tủy khiến cô run lên
từng đợt,nếu cô không tìm cách thoát ra khỏi đây e chỉ tới chiều
thôi,thứ người ta gặp chỉ là một thi thể!
Đột nhiên một cảm giác nhớp nháp truyền tới, Băng Thanh kinh hãi nhìn xuống dưới chân...
Ở đôi chân trắng ngần dày đặc những vết thương, một con rắn xanh lục đang bò qua chậm rãi...
Băng Thanh nhắm mắt, nín thở đè nén cảm giác sợ hãi ngay lúc này. Đến lúc
tưởng chừng ngất đi thì con rắn kia đã hoàn thành xong lộ trình của
mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh bản thân rồi đứng dậy tìm đường
dẫn ra quốc lộ. Ra khỏi bìa rừng, điện thoại cũng đã tiếp nhận được
sóng,Băng Thanh mở balo, trượt nhẹ màn hình mở khoá, đắn đo một hồi cũng không dám gọi cho bố mẹ. Giờ này có khi họ cũng đã báo cho công an cũng nên, nhưng chưa đủ 24 giờ nhất định công an sẽ không truy tìm tung tích của cô. Để tránh phiền phức, cô nên suy nghĩ lại một chút.
“A lô. Uyển Linh à, cánh rừng cách thành phố 7km về hướng Bắc, đến hốt xác tớ về đi”