Sáng hôm sau, một ngày mới bắt đầu. Trời cao trong xanh, trăng sáng à nhầm mây trắng lung linh, đàn em nhỏ tung tăng chở nhau trên những con tay ga đắt tiền đến trường. Nó bật dậy, việc đầu tiên nó làm là vồ ngay lấy e 2730 đã đi vào lịch sử xem giờ, nhưng hiện lên là tin nhắn cuả e
-A dậy chưa?
30p sau
-Đúng là heo (.)!
-H mới dậy hìhì!
Nó nhắn lại, chết cha, 7h05 rồi, nó tá hoả phi ngay vào nhà tắm vscn, chẳng kịp ăn sáng, thay đồ xong nó lao xuống nhà phi xe đi luôn. May quá vẫn kịp, chào anh chị xong nó ngồi vào bàn làm việc. Điện thoại rung, là tin nhắn từ e
-A ngủ như heo ấy cơ mà giờ e mới dậy hìhì!
Nó:-!!!
-A ăn gì chưa?
-Dạ chưa, e ngủ quên lên chưa ăn chị ạ!
-Khjếp!
-^^!
Không thấy e nhắn lại nữa nhưng cũng đủ để kích cmn thích nó làm việc hăng say tuy cái bụng đang biểu tình rồi. Đang làm việc thì cánh cửa phòng nó mở ra, một chị tiếp viên mặc bộ đồng phục của nhà hàng nào đó bước vào, tất cả ngơ ngác
-Dạ cho e hỏi aj là Nguyễn Nhật Bảo Nam ạ?
-E ạ!
Nó đứng dậy đi ra chỗ chị, chị cười đưa nó một hộp giấy màu trắng kha khá
-Cô Yến Mi gửi cho e một suất pizza tôm biển!
Chị vừa nói xong thì một tjếng “Ồ!” rõ to của anh chị trong phòng vang lên làm nó chỉ biết cười ngượng mà đón lấy
-Ok! Giờ e kí vào đây giùm chị!
-Dạ!
Xong xuôi, chị chào cả phòng rồi đi ra, nó trở lại bàn làm việc. Mở ra, ngoài bánh ra còn hai mẩu giấy, một ghi tên giá, 800 ngàn đắt vãi, đủ để nó ăn no mì tôm sống trong một tháng, hai là mẩu giấy từ e
-Heo ăn vào mới có sức làm việc heo nhá! Iu heo lắm cơ hihi!
Nó bật cười khi đọc những câu chữ dễ thương từ e, hình ảnh cô tiểu thư đanh đá ngày nào giờ đã không còn trong tâm trí nó. Nó không chối cãi hay phản bác gì, nó đã thực sự thích e. Nó định cầm điện thoại lên nhắn cho e thì
-Ku e sướng nha! Mới gặp nhau có mấy ngày mà đã được hot girl gửi hẳn pizza ăn sáng rồi! A Tài đá đểu nó
-Phải thôi! Thằng đệ bọn mình cao to, đẹp trai, tốt bụng và tài giỏi nữa, đến Ngọc Trinh còn đổ nữa là Yến Mi hehe! A Thiện nói xong cười toe toét, tất cả(trừ nó) gật đầu lia lịa, nó gãi đầu ngượng ngùng
-Bảo Nam khi nào truyền dạy bọn a bí kíp tán gái nhá. Mấy ae nhà nghèo chúng mình chăn mấy e nhà giàu lấy tiền uống bia!
A Tuân nói xong thì ba ông gjà nhìn nhau cười ầm lên nhưng nó thì khác. Mặt nó sầm lại, nụ cười tắt hẳn trên môi, “nghèo yêu giàu để lấy tiền” trong câu nói cuả Tuân nó biết là không có ác ý gì nhưng khi nghe xong trái tim nó như quặn thắt, nó cúi xuống, tay nắm chặt. Trông thấy nó như thế, chị Ánh biết ý lên tiếng
-Thôi đi mấy bố, để yên cho e nó làm việc, tính rủ rê nó vào hội hư hỏng cuả mấy ông hả?
Chị nói xong hếch mắt ra hiệu cho ba anh, ba người nhìn sang nó, không phải là người chậm hiểu biết lên họ im re, lúi rúi làm việc. Nó đậy nắp hộp pizza lại, đẩy nó ra xa vào góc bàn làm việc rồi cầm điện thoại lên nhắn cho e
-CẢM ƠN!
-Oh yeah! A ấy đã nhận và ăn bánh mình gửi! Hihi! (Đằng sau là một loạt icon nhe răng cười và chiến thắng). Dù tin nhắn của e rất ngộ ngĩnh và dễ thương nhưng chúng chẳng tài nào kéo mép nó cho răng lộ ra được. Nó như người mất hồn, làm việc uể oải với khuôn mặt buồn khó coi
Trưa hôm đó, cả phòng lại kéo nhau xuống căng tin ăn trưa. Nó mang theo cái bánh cuả e xuống luôn, cắt làm 5 phần cho chị ăn, ai cũng hỏi tại sao nó không ăn, nó chỉ có một hành động và lời nói duy nhất: lắc đầu; -E không quen! Tuy nó nói thế nhưng ai cũng biết được nguyên do. Làm việc mà lời nói ấy cứ đeo bám nó suốt lên hôm nay là một ngày làm việc không hiểu quả, chính vì thế hết giờ làm nó phải ở lại làm thêm. Đợi mọi người trong phòng về hết, giờ chỉ còn nó và a.Tuân, lúc này a mới tiến lại
-Bảo Nam! Anh rất xin lỗi vì lời nói sáng nay, a biết nó đã làm tổn thương e! Nhưng e đừng để bụng, a chỉ bông đùa thôi chứ a không có ý gì cả đâu!
-Vâng! E không sao đâu ạ!
Nó gượng cười
-Hihi! Thôi thế a về nhé! A vỗ vai nó
-Dạ, a về!
Nó gật đầu, a cười đi ra, đến cửa a quay lại
-Bảo Nam! Tuy anh em mình nghèo thật! Nhưng anh em ta vẫn có cái để người giàu phải gen tỵ và kính nể đó là NHÂN CÁCH của một con người chân chính!
Xong a khoá cửa lại, câu nói ấy đã làm nó phấn chấn hơn rất nhiều, nó trở lại tráng thái ban đầu được 90%. 7h, cuối cùng cũng xong, nó sắp đồ vào cặp ra về, điện thoại lại rung, là tin nhắn cuả e
-Hừ! Grừ! “icon tức giận”!
-???
-Sao a không ăn bánh của e? Hừ!
-Không quen!
-Sao không quen?Không ngon à?
-Không phải!
-Hay a chê bánh rẻ tiền?
-Không đúng!
-Thế a làm sao vậy?
-Không biết!
Ngay sau đó, e gọi đến, nó bấm nút