Hai ngày sau đám tang ba e, mọi việc ở công ty và ở nhà diễn ra tạm ổn. Nó đi làm, nhưng không như những lần khác, bắt đầu từ khi ba e mất nó làm việc rất nghiêm túc, quyết đoán và tất nhiên nó không còn ngồi yên một chỗ nữa rồi. Nó ghé qua nhà e thường xuyên để thắp hương cho ba và coi tình hình e ra sao. E vẫn thế, ủ rũ và không chịu ăn uống, nó đau lắm mà không làm được gì cho e cả, chỉ biết nhìn e co ro thất thểu trong vòng tay cuả mẹ ngồi bên bàn thờ ba. Hai ngày nữa, phiên toà xét xử tên khốn kiếp đã cướp đi sinh mạng cuả ba diễn ra, tên khốn bị tù 10năm, xe e được trả về và nhà e được đền bù 400tr. 400tr hay 400tỉ thì cũng không tài nào đền nổi một mạng người vô giá! Mấy ngày sau e khá hơn một chút, nó thấy yên tâm hơn. Còn về công ty, ba e mất như rắn mất đầu, chị Vân tạm thời làm giám đốc, cái ghế đó thực ra cuả nó nhưng nó không muốn ngồi vào ngay vì sợ dị nghị, phải lập công đã rồi mới nhận thưởng được. Tối thứ 7, đang lim dim sau ngày làm việc mệt mỏi thì điện thoại reo, nó lờ đờ mở mắt, là mẹ e
-Dạ con nghe!
-Huhu! Bảo Nam, cái Bống lên xe đi đâu mất rồi, cô ngăn không được! Giúp cô với! Hức!
Nghe thế nó liền bật dậy
-Vâng vâng! Con biết rồi ạ! Con đi liền!
-Ukm! Hức!
Nó mặc quần áo vội rồi phi xuống nhà lấy xe lao đi. Nó sợ lắm, sợ e làm truyện dại dột, e mà làm sao chắc nó chết mất. Nó đi ga thật nhanh đến những khu sông hồ, điện cho e thì e không nghe máy. Nó biết tìm e ở đâu ở cái thủ đô rộng lớn này bây giờ? Đang hoang mang thì điện thoại reo, là a Mạnh
-Dạ e nghe a?
-Chú đến vũ trường XXX ngay đi, đàn e cuả a thấy Yến Mi vừa phi xe vào đó! A cũng đang đến đó đây!
Nó vui như mở cờ trong bụng
-Dạ dạ! E biết rồi, e tới liền ạ!
Tắt máy xong nó lao vun vút đi. Khi xe nó đi vào nhà xe thì a Mạnh và đàn e cũng vừa tới. Nó gật đầu chào tất cả rồi họ đi vào. Cánh cửa vừa mở ra là thứ nhạc inh tai nhức óc buả vây lấy nó, bọn choai choai đầu tóc xanh đỏ rũ rượi, ăn mặc hở hang đang nhảy nhót điên cuồng. Nó mặc kệ, a Mạnh ra lệnh cho đàn e rẽ lối đi tìm e. Kia rồi, e đang ngồi với bọn thanh niên trai gái ở một góc khuất, tiếng nhạc cũng đã bớt. Nó, a Mạnh và thuộc hạ chưa vội làm gì, đứng từ xa quan sát. E và lũ trẩu ấy rô uống bia ầm ĩ cả lên. Sau màn uống bia kia, nó không thể tin được vào mắt mình, thằng ôn ngồi bên cạnh e rút ra một túi trắng bé, nó nói vài câu gì đó e gật đầu. Thằng kia cười rồi lấy ra một tép ra, nó giật thót khi biết đó là cái gì, nó tức điên người lên khi thằng chó kia dám cho e dùng thứ chết người ấy mà tức e gật đầu dùng thử. Thằng chó kê mẩu giấy bạc lên gần mũi e, thằng đó chuẩn bị bật lửa thì “Vụtttt!”, một thứ gì đó từ đằng sau nó lao ra
-A..AAA! Á Á!
Tjếng thằng chó kêu với lũ con gái la oai oái vang lên, e cũng xanh mặt không kém.
-ĐKM! Thằng chó nào làm bước ra đây! Thằng ôn kia nhăn mặt quát lên vì bàn tay nó đang có một con dao gim thẳng vào. Nó và anh em lạnh mặt tiến lại, e nhìn nó tỉnh bơ, còn nó, bộ quần áo e đang mặc càng làm nó tức hơn, áo trễ ngực và chiếc quần đùi bạc sáng loáng ngắn cũn cỡn. Nó tiến lại nắm mạnh tay e kéo đi
-Bỏ tôi ra! E vùng vằng
-Bỏ e ấy ra thằng chó! Một thằng đứng dậy nắm lấy tay giằng lại, vừa dứt thì một chai bia vô đầu thằng ôn
-AE! Đập chết lũ chó cho tao!
A Mạnh quát lên, tức thì gần 20 người anh em lao vào bốn thằng trẩu. Nó lôi mạnh e ra ngoài mặc cho e vùng vằng
-Bỏ tôi ra!
E vùng vằng, nó kệ kéo e ra chỗ đường vắng tanh mới chịu thả tay
-E vừa làm cái gì thế hả?
-Làm gì thì kệ tôi, a làm gì có quyền xem vào!
-Ukm, a không là gì cuả e! Nhưng a không thể để e như thế được, e có biết thứ đó chết người kgông?
-Chết thì sao! Một đứa chỉ biết ăn bám và giết hại người khác thì sống để làm gì chứ!
-BỐP!
Một cái tát khá mạnh vào e, e thẫn thờ rơi lệ ôm má nhìn nó, nó mắt đỏ hoe ôm lấy e
-A xin e đừng hành hạ mình như thế nữa! E làm vậy thì ba có sống lại được không? E như thế a đau và sợ lắm đấy e biết không?
Nghe những lời ấy e oà khóc lên ôm chặt nó
-Huhu! A ơi ba đâu rồi, ba đi đâu rồi! Huhu!
Nó đẩy nhẹ e ra, lấy tay lau nước mắt cho e
-Thôi ngoan nào đừng khóc nữa! Ba đã không còn trên đời này nữa rồi e à! Nhưng còn a, a sẽ yêu thương và chăm sóc cho e mà Bống!
-Huhu, e xin lỗi! E sai rồi!
Nó lắc đầu
-Không sao, vẫn chưa quá đáng mà! Xin lỗi vì đã làm e đau!
Nó đưa tay xoa má vừa tát e, e lắc đầu nắm lấy tay nó. Nó đặt tay lên vai e
-Yến Mi! A..a..a yêu e!
Cuối cùng nó cũng đã nói ra những lời từ bao lâu chôn dấu trong lòng. Còn e, nghe những lời ấy...