Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 6: Chương 6




Nó về đến nhà cũng đã 23h20, tất cả nhà đều đã tối om, nhưng nó chưa phải người ngủ muộn nhất, muộn nhất là bác bảo vệ. Cất xe nhanh, chào bác một câu rồi nó phi ngay lên phòng. Thay đồ, quần đùi cởi trần nó đổ luôn xuống giường. Giờ nó nằm suy nghĩ về những lời nói cuả nó dành cho e, có hơi quá đáng không nhỉ? E là người giúp nó thoát khỏi trận đánh nhau không cân sức mà! Thôi kệ, như vậy là trong lòng nó e vẫn còn một chút...chấp nhận được. Cắm sạc vào điện thoại, số nghèo lại vang lên, nó thả hồn mình vào nghe và thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy, nhạc vẫn bật tại hôm qua quên chưa tắt, nó tắt đi rồi phi vào nhà tắm. Xong, vẫn như hôm qua, chào bác Q xong nó dắt xe ra, ông chào tạm biệt nó bằng một tràng rít thuốc lào ròn rã. Đang đi thì một chiếc ôtô màu đen đi trước xe nó lảo đảo hết sang trái lại sang phải và kết thúc là một cú đâm đầu xe vào cây to trước đó nge cái “RẦM“. Nó mau phi tới và xuống xe, mọi người xung quanh cũng bu vào. Cửa xe được mở ra, bên trong là một người đàn ông ăn mặc sang trọng tầm 60t, to béo đang bất động, trên trán có vết va đập, máu đang chảy ra, phải gồng cứng người nó mới bế được ông cùng cái cặp ra

-Ai phụ cháu đưa bác ấy đi viện với ạ!

-Đây đây! Nhà tôi ở ngay đây để tôi giúp!

Một bác trai 40t đi ra, nó gật đầu. Mọi người phụ nó đưa ông lên xe. Nó lái, bác trai ngồi sau cho ông ngồi giữa ngả vào. Đến bệnh viện, đặt ông lên giường đẩy rồi bác sĩ và y tá đưa ngay vào phòng cấp cứu. Nó và bác ngồi đợi, trong lúc đó nó đã gọi cho chị Vân xin phép tới muộn và biết được bác kia tên Thuận. Sau 30p đồng hồ, đèn ở phòng cấp cứu tắt, cửa mở, bác sĩ tháo đi ra, nó và bác Thuận đứng dậy

-Dạ, ông ấy sao rồi bác sĩ? Bác Thuận hỏi

-Không sao ạ, chỉ bị ngất do va chạm vào đầu thôi, nằm ở đây hai ngày là khoẻ lại!

-Dạ! Cảm ơn bác sĩ! Đồng thanh, bác sĩ cười rồi bước đi, cùng lúc ấy giường chở ông đi ra

-Ai là ng nhà bệnh nhân? Cô y tá gọi

-Dạ e! Bí quá nó nhận bừa

-Em theo chị đi làm thủ tục nhập viện!

-Dạ!

Nó đi theo mà không quên chào bác Thuận. Chết cha, hôm nay nó mang tiền với lại không biết ông ấy tên gì? Nó đánh bạo mở cặp ông ra. Ngăn đầu tiên đã thấy ví và một con Iphone ở đấy. Mở ví ra, nào là bằng lái xe, chứng minh, thẻ ATM, và vài giấy tờ linh tinh nữa, tất cả đều mang tên Trần Long

Làm thủ tục xong, nó đi ra thì không thấy bác Thuận đâu nữa, bác ấy đã rời đi từ lúc nào không hay. Nó đi vào, ông mặc quần áo bệnh nhân nằm bất tỉnh, nó cầm điện thoại cuả ông lên, loay hoay mãi mới tìm được danh bạ, có “Bà Xã”, nó bấm gọi

-Alô ông xã à? Giọng của một người phụ nữ gần 50t trầm ấm vang lên

-Dạ cháu xin lỗi! Bác có phải là vợ bác Long không ạ?

-Ơ! Cậu là ai, sao lại cầm máy chồng tôi?

-Dạ thưa bác! Bác ấy bị tai nạn, cháu đưa bác ấy vào viện rồi! Giờ bác ấy đang ở viện ABC trên đường HHT, dãy nhà A phòng 109 ạ!

-Vâng vâng, tôi sẽ đến ngay!

-Vâng! Chào bác!

Nó vừa cúp máy thì ông cựa mình

-Bác tỉnh rồi ạ?

-Ơ cậu là..?

Nó khô nói gì, đỡ ông ngồi dậy, ông nhăn mặt lấy tay day day lên trán

-Dạ! Bác bị tai nạn, cháu đưa bác vào đây đấy ạ! Bác yên tâm đi, bác chỉ bị chấn thương nhẹ thôi, nằm ở đây 1,2 ngày là khỏi!

-Ukm! Sáng tôi nhớ là đang đi thì xe mất lái, sau đó đâm vào gốc cây và không biết gì nữa!

-Dạ!

-Cảm ơn nha chàng trai! Ta nợ cậu một mạng sống!

-Ấy chết! Bác đừng nói thế, đi đường thấy người gặp nạn giúp đỡ là chuyện bình thường mà!

-Ukm! Cậu tên gì?

-Dạ cháu tên Bảo Nam !

-Ờ! Tôi là...

-Vâng, bác là bác Long!

-Ơ? Sao cậu biết?

-À, là thế này bác! Chị y tá kêu cháu vào làm thủ tục nhập viện. Ngặt nỗi cháu không mang theo tiền, bí quá cháu đánh liều lấy ví và điện thoại cuả bác nên cháu biết đó thôi! Nhưng mà bác yên tâm đi, ngoài điện thoại và ví tiền những thứ khác cháu không động đến đâu ạ! Còn tiền, trong ví bác có 20 triệu, cháu nộp 2 triệu tiền viện phí và 200 ngàn tiền linh tinh, vậy là còn 17triệu 800. Nếu không tin bác có thể kiểm tra lại!

Nói rồi nó đưa tay định lấy cái cặp đang nằm trên tủ để đồ bệnh nhân xuống

-Thôi thôi! Cậu để đấy đi! Ông xua xua

-Dạ! Nó thôi

-Khà khà! Tôi chưa thấy ai nói chuyện lại thật thà như cậu đâu! Mà kể cả cậu có lấy tiền đi thì cũng đâu có sao, cậu đã cứu tôi mà!

Nghe câu này mặt nó trùng hẳn xuống

-Tiền thì ai mà chả quý phải không bác, đối với một đứa vừa nghèo vừa mồ côi như cháu lại càng quý! Cháu cần tiền thật nhưng lương tâm và lòng tự trọng của con người còn quý hơn! Tiền của ai người ấy hưởng, lấy đi khác nào quân ăn cắp! Khác nào.................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.