Những ngày ở bệnh viện, mẹ chồng tôi ko hề qua lại, mọi việc tôi phải tự túc hết. Đồ ăn thì nhờ người ta mua dùm, nếu ko nhờ được ai, tôi đành nhịn đói. Nhưng con của tôi nó cứ khóc suốt, khóc ngặt nghẽo, nghe tiếng khóc mà tôi như xé lòng. Mỗi lần khóc như thế, người bé liền tím tái, khó thở, lại phải gọi y tá cho bé thở oxi. Tôi lại sợ mà khóc theo, nên cứ ẵm con trên tay thôi. Vết thương bên dưới vẫn còn đau lắm, nhưng phải gồng mình cố thôi.
Bác sĩ đến thăm hỏi mẹ con tôi
- Em ổn ko? Còn đau ko?
- Em ko đau, nhưng em ko ổn được, có cách nào khác ko hả bác sĩ?
- Tôi nói em rồi, nếu mổ thì tỉ lệ sống của con em chỉ có 20% thôi, và phải đến bệnh viện ở thành phố lớn. Ở đây chúng tôi ko đủ kỹ năng và thiết bị.
- Có nghĩa là vẫn còn hi vọng phải ko bác sĩ?
- Em cứ ôm hi vọng mà thất vọng thôi. Em nên nhớ 50/50 mới có cơ hội sống.
- Kệ, em sẽ làm tất cả, dù còn 1% cơ hội em cũng sẽ làm.
- Em làm vậy em được gì chứ, càng kéo dài thêm nỗi thất vọng đau khổ mà thôi, em biết đứa bé sẽ ko sống lâu được mà?
- Vì em là mẹ, bác sĩ à, em là mẹ của đứa bé đó
Bác sĩ nhìn tôi, lắc đầu rồi bỏ đi, 1 người mẹ cố chấp. Còn tôi, từ lúc sinh đến giờ tôi luôn khóc, ko 1 ai bên cạnh để tôi có thể tựa vai. Ko 1 ai bên cạnh để an ủi tôi những lúc tuyệt vọng này. Tôi lại ko dám điện thoại cho chồng tôi, tôi sợ anh sẽ thất vọng hơn tôi,tôi sợ anh sẽ ghét đứa trẻ. Đứa con bệnh tật, môi tím đen.
.....
Những ngày chật vật ở viện rồi tôi cũng được về nhà, nhưng làm sao đi được khi tôi vừa ẵm con, lại còn vừa xách đồ. Vết thương vẫn còn đau nó khiến tôi khó khăn trong việc đi lại.
Bác lao công làm trong bệnh viện, bác thương tình mẹ con tôi nên mua cho tôi 1 cái khăn dài để tôi làm địu, địu con về. Bác còn xách đồ giúp tôi và bắt xe dùm tôi nữa. Vị bác sĩ tốt bụng còn cho tôi cái thở oxy bóp bằng tay. Sao trên đời này có nhiều người tốt quá vậy. Tôi ko có gì để trả ơn họ, chỉ mong trời phật phù hộ cho họ được khỏe mạnh. Để những người ko may mắn như tôi sẽ gặp được những người tốt như họ.
.....
Về đến nhà, mẹ chồng tôi đang ngồi nhặt rau ngay thềm. Thấy tôi nhưng bà giường như ko thấy, cũng ko lại bế đứa con của tôi.
- Thưa mẹ con mới về.
- Ừ.
Rồi mẹ chồng tôi lại nhặt rau, ko quan tâm hay hỏi tôi thêm 1 câu gì nữa. Tôi tự về phòng, tự làm mọi việc.
Tôi cho con bé bú xong và ru con ngủ, mẹ chồng tôi đã vào. Ko phải bà vào hỏi han gì tôi hay đứa trẻ, ko phải bà vào ẵm bồng hay cưng nựng nó như con của chị Mai.
- Về rồi thì lo ra nấu cơm, giặt giũ đi, cô đi có mình tôi làm hết mọi việc, khổ thân già này lắm biết ko hả?
- Vâng, con cho con bé ngủ xong ra ngay đây mẹ ạ.
Mẹ chồng tôi ko đáp, chỉ hứ 1 tiếng rồi đi ra.
Tôi cho con ngủ xong, lại đặt bé vào nôi tre, cái nôi mà chồng tôi làm cho con trước khi anh đi làm xa. Nhìn đứa con bé nhỏ, miệng chúm chím no sữa mà lòng tôi đau quặn. Cuộc đời tôi nó vốn dĩ đã khổ rồi, sao lại bắt con tôi chịu nổi khổ đau còn hơn cả tôi vậy. Tôi chỉ ước mình có thể thay con mà gánh chịu hết mọi đau đớn ấy. Tôi quệt đi nước mắt rồi ra ngoài làm việc.
Sinh con chưa được 10 ngày tôi đã phải còng lưng ra giặt giũ. Nhưng tại sao lúc tôi đã có con rồi tôi vẫn phải giặt giũ đồ cho mẹ con chị Mai vậy? Do tôi thương mẹ chồng tôi hay do tôi ngu?
.....
Tiếng điện thoại reo làm mẹ chồng tôi thức giấc ngủ trưa.
- Alo, Khoa hả con, có chuyện gì đấy?
- Mẹ à, mẹ khỏe ko, vợ con sinh chưa mẹ?
- Ơ thế nó ko gọi cho mày à, sinh rồi, gần 15 ngày rồi còn gì?
- Vậy hả mẹ, ko hiểu sao con gọi mãi cho cô ấy ko được, mà điện thoại mẹ sao con cũng gọi mãi ko được ấy.
- Ờ thì cái Mai sinh, mẹ cũng bận lắm. Mà này, con Linh nó sinh ra đứa con bệnh đó, môi nó đen thui như than ấy, khóc suốt, mẹ nhức cả đầu lên ấy.
- Sao, mẹ nói sao cơ?
- Con bé con của mày bị bệnh, nghe bác sĩ bảo ko qua khỏi.
- Mẹ, sao mẹ ko nói con biết?
- Mẹ tưởng nó nói mày rồi, mà có vui vẻ gì đâu mà nói hả.
- Thôi con cúp máy đây, mai con về.
- À, ừ.. mà.. Khoa.. khoa...
Mẹ chồng tôi gác máy, lại vào ngủ tiếp, gọi cho mẹ mà chỉ hỏi được 1 câu, còn bao nhiêu hỏi vợ con nó thôi. Đúng là sinh con trai chỉ thêm tức.
.....
Mâm cơm dọn ra, mẹ chồng tôi thì ẵm ku con cho chị Mai ăn cơm. Còn tôi lại vừa ẵm con và vừa ăn cơm. Gắp được vài miếng con bé con của tôi lại khóc, tôi sợ nó khóc nữa khó thở nên tôi đành ẵm bé vào phòng.
- Chán, con nít gì mà khóc è ẹ suốt ngày, nhức hết cả đầu ấy.
- Kệ đi mẹ, con bé con ấy nó bệnh mà. Mà nghe bảo ko sống được bao lâu hả mẹ.
- Ừ, có phẩu thuật cũng ko sống được. Nếu là mẹ, mẹ bóp mũi luôn trong viện, khỏi mệt mình mà ảnh hưởng người khác. Mà nó sống thế, nó đau đớn cũng được gì, chẳng thà chuyển kiếp cho nó.
- Mẹ cũng nghĩ giống con đấy. Mẹ ăn đi, đưa ku con đây con ẵm cho, con ăn xong rồi.
- Ừ, 2 mẹ con vào phòng đi cho mát. Này, hôm nào dẫn thằng ku anh về đây, để nó bên ngoại, mẹ nhớ lắm đấy.
- Gớm, nó về lại được bà nội cưng thôi, phải ko nhỉ ku con nhỉ?
Chị Mai vừa nói vừa nựng thằng ku con sau của chị Mai.
Con bé con tôi ngủ rồi, tôi mới đi ra ăn cơm. Mâm con còn lại vài cọng rau, 1 chút nước của mắm dưa, cà pháo, cá chỉ còn lại xương với đầu cá và 1 chút canh cặn. Tôi cố nuốt đi nước mắt, thôi kệ có cái ăn vẫn sẽ sống được. Tôi đổ miếng canh cặn vài nồi cơm cháy rồi lấy muỗng xúc ăn, cơm chan nước mắt nên khá mặn.
.....
Đang ẵm con ngủ, nghe tiếng mở cửa nhẹ nhẹ, tôi ngước dậy nhìn xem là ai. Là anh, là chồng tôi đã về, tôi nhẹ nhàng ngồi dậy lại ôm lấy anh. Nước mắt tự nhiên chảy ra, tôi ko thể ngăn được. Bao nhiêu uất nghẹn, bao nhiêu sự tủi thân, bao nhiêu tâm sự nặng trĩu lòng. Tôi cứ thế ôm anh, khóc ướt hết áo anh. Chắc có lẽ anh biết nên anh cứ ôm tôi,vuốt lưng cho tôi.
- Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.
Câu nói ấy luôn khiến tất cả phụ nữ như tôi cảm thấy an lòng.
Rồi anh lại bên bế cô con gái bé nhỏ lên mà cưng nựng. Con bé như biết được đó là ai nên cứ đưa đôi mắt to tròn mà nhìn, môi còn mấp mấy giống như đang nói chuyện.
- Chào con gái nha, con gái bé nhỏ của bố ơi, yêu lắm ý.
Tôi lại bên anh, anh nhìn tôi trìu mến.
- Bác sĩ bảo sao hả em?
- Con bị tim bẩm sinh, lại bị máu khó đông, nếu mổ chỉ có 20% sống, nhưng được mổ miễn phí anh à.
- Vậy khi nào mổ được em
- 3 tháng anh ạ.
- Được rồi, em đừng lo, để anh gom tiền. Chúng ta cùng vượt qua khó khăn này nhé.
- Anh, hồi cưới mẹ có giữ dùm mình 1 số tiền vàng, anh hỏi lấy lại xem.
- Số tiền đó... số tiền đó, mẹ cho chị Mai mượn rồi.
- Ôi, vậy mình phải tính sao hả anh?
- Để đó anh lo, em yên tâm đi.
- Vâng anh.