Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy

Chương 25: Chương 25




Tôi dần tỉnh dậy, cuồn mi vẫn còn nặng trĩu lắm. Cái đau từ đầu, cái rát từ má cùng nhau kéo tới. Tôi thấy mình ở trong 1 căn phòng xa lạ, cũ kỹ, nhìn xung quanh còn có mấy cô gái nữa đang bị cột tay bịt miệng giống như tôi. Tại sao họ lại bị như vậy và tại sao tôi lại ở đây. Có 2 3 người đàn ông bặm trợn đang đứng trong phòng này, và cái tôi ko muốn tin vào mắt mình là người đàn bà ấy, người đàn bà mặc áo lam, sao bà ấy cũng ở đây.

Thấy tôi đã tỉnh bà ấy nhìn về phía tôi, giựt trên tay 1 gã bặm trợn điếu thuốc, bà ấy rít 1 hơi và phả ra làn khói trắng. Rồi bà ấy tiến về phía tôi, nâng cằm tôi lên và phả vào tôi 1 hơi thuốc.

- Mày tỉnh rồi hả? Tao đã có ý tha cho mày rồi, mà mày dám đi dụ dỗ chồng tao, mày liều quá mà. Mày ngu tao bán mày đi động làm gái.

Tôi nhìn người phụ nữ ấy, lắc đầu, tôi muốn minh oan cho mình nhưng miệng tôi bị bịt ko thể nói gì được.

Rồi họ bàn tính với nhau gì đó, nào là giao hàng, nhận hàng, rồi qua địa điểm nọ kia gì nữa. Giờ này tôi đã biết tôi sắp bị đi đâu và tôi đã vô tình lọt vào tay kẻ xấu.

Bọn tôi được chuyển đi bằng nhiều xe ô tô khác nhau, mỗi xe chỉ chở 1 người, xuất phát cách nhau 15p để tránh bị công an nghi ngờ. Còn nếu bị bắt thì vẫn còn " hàng" để giao cho người ta.

.....

Trên đường đi, bọn họ bịt mắt tôi lại, ko cho tôi quan sát đường. Bỗng dưng xe dừng lại, tôi lại nghe tiếng họ nói chuyện với nhau.

- Chị Tú, có công an chốt đường.

Tôi nghe thấy chữ công an mà mừng rỡ, kiểu gì tôi cũng được giải thoát.

- Mày ra xem thằng nào, đút cho nó chút tiền kha khá.

- Dạ chị Tú.

Tiếng mở cửa xe, tiếng đóng cửa xe. Tầm 10p sau lại có tiếng mở cửa xe và tiếng đóng cửa xe.

- Xong rồi chị.

- Đi thôi.

- Dạ.

Thôi xong, có công an cũng như ko, họ quá lỏng lẽo trong việc giám sát nên mới có rất nhiều cô gái như tôi phải chịu khổ.

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, tôi thấy xe rung lắc, chắc vào con đường đầy đá rồi.

Sau nhiều giờ đi đường thì lần này chiếc xe thật sự dừng lại. Tôi được mở khăn che mắt rồi cố nhìn xung quanh. Đây là 1 vùng hoang vu hẻo lánh, có nhiều người canh gác lắm, họ còn cả súng trường nữa. Tôi được đưa vào trong nhà, những cô gái ở cùng tôi cũng đã ở đây.

Bà Tú lắc lắc cổ rồi uốn éo người, kiểu ngồi xe lâu dẫn đến mệt mỏi.

Bà Tú nói với 1 tên trong đó.

- Mày lấy gì cho tụi nó ăn đi, kẻo tụi nó chết là mất khối tiền đấy. Xong đưa tụi nó ra cho bà Tám kiểm tra nghe ko? Tao đi nghĩ chút.

- Dạ, chị tú.

Tên đó lấy cho chúng tôi mỗi người 1 ổ mì và nước uống nữa.

- Bây giờ tao tháo bịt miệng,tháo tay, tụi mày lo ăn uống đi, con nào kêu, con đó chết với tao. Rõ chưa.

Cả đám gật đầu. Vừa tháo bịt miệng, tháo tay xong có 1 cô gái đẩy ngã tên đó rồi tháo chạy ra ngoài. Tôi cũng nhớm người lên định chạy theo. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị tên khác ngoài cửa nắm tóc lôi vào, và bị đẩy ngã xuống đất. Tên lúc nãy đứng lên phủi phủi áo quần, vừa đấm vừa đá vào bụng cô gái.

- *** mẹ mày, mày định trốn hả. Tao cho mày trốn này, trốn này con chó.

Tên khác ngăn cản tên này lại.

- Thôi đi, mày đánh nó thế, có vấn đề gì mày đền tiền nổi ko.

Hắn nhổ vào người cô gái ấy bãi nước dãi nhớp nháp.

- Nghĩ ăn nghe mày, ngu tự chịu. *** mẹ tụi bay đứa nào cho nó ăn uống là chết với tao.

Hắn vứt bao bánh mì và nước xuống nền, bọn tôi bò ra lấy phần của mình. Vì bị đe dọa như vậy, tôi cũng ko dám giúp cô ấy, chỉ dám nhìn cô ấy ôm lấy bụng mà khóc.

Ăn xong chúng tôi được đưa ra gian phòng phía sau, căn phòng ấy chỉ có 1 bà cụ tầm 60 tuổi, còn khá là minh mẫn.

Chúng tôi bị đẩy mạnh vào phòng.

- Bà Tám, kiểm tra hàng nhá.

Bà cụ ko nói gì, đợi bọn kia đi ra rồi bà ra lệnh cho từng người bọn tôi.

- Cởi đồ ra.

1 cô gái trong bọn tôi e dè lên tiếng.

- Cởi... cởi ở đây ạ.

- Thế ko cởi ở đây thì cởi ở đâu, sau này mấy cô làm đĩ thì cũng cần đéo mang đồ đâu.

Rồi từng người ngồi lên ghế, dạng chân ra, bà lấy tay ngoay ngoáy bên trong hoa huy*t. Rồi bà ra nói chính xác cho tên kia biết, ai còn trinh hay ko. Tôi ko hiểu sao bà giỏi vậy, ko lẽ người xưa có kỹ thuật này sao.

.....

Trời gần sáng rồi nhưng cả đêm tôi ko chợp mắt được chýt nào, cứ nhìn chăm chăm vào khoảng ko vô định. Cuộc đời tôi thế là hết rồi, ko biết kiếp trước tôi đã làm gì sai hay cha mẹ tôi làm gì sai mà kiếp này tôi lại khổ thế này. Mới thoát khỏi địa ngục hôn nhân thì giờ lại dính vào cái địa ngục này. Hay là tôi cắn lưỡi chết quách cho rồi, thoát khỏi cái kiếp mà ai cũng giày vò tôi được, chết rồi để tôi có thể đầu thai 1 kiếp khác tốt đẹp hơn. Nhưng liệu cắn lưỡi rồi có chết được ko, hay dở dở ương ương thì cuộc đời còn khốn nạn hơn nữa.

Lúc này đây tôi nhớ nội tôi da diếc, nhớ điên đảo. Nhớ vòng tay của nội, nhớ những lời an ủi của nội, nhớ lắm. Tôi tự nhủ, nội ơi, sẽ nhanh thôi con sẽ đến với nội. Nước mắt cứ rơi và tôi thiếp đi vì mệt mỏi.

.....

Ánh mặt trời đã lên cao, chiếu vào ngay cạnh giường cô đang ngủ. Cô lấy tay che đi những ánh nắng nghịch ngợm ấy, uể oải ngồi dậy. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông ấy lớn hơn cô nhiều tuổi lắm, người đã giang tay che chở cô trong vũng bùn lầy này. Cô định bước xuống giường thì cánh tay lực lưỡng vòng qua eo cô kéo lại.

- Dậy sớm vậy em.

- Trễ rồi mà sáng gì nữa anh.

Người đàn ông hôn lên chỗ đáy thắt lưng ong của cô, tay thì mân mê khuôn ngực tròn trĩnh của cô. Chưa bao giờ cô từ chối người đàn ông này, người đàn ông mà cô phục vụ giường chiếu năm cô 22 tuổi.

- Thôi em tắm rửa đi, rồi đem tiền đi nhận " hàng" cho anh.

Cô nhìn người đàn ông đó nở nụ cười hiền rồi đi vào phòng tắm khi cơ thể đang lõa lồ.

Tiếng điện thoại reo lên làm người đàn ông bực bội nhấc máy, vì hôm nay ông ấy muốn được nghĩ ngơi.

- Có chuyện gì, nói?

- Thưa anh Đại, anh Long về rồi anh.

- Um, biết rồi, bảo cậu ấy tối qua phòng gặp tao. Giờ tao đi xa rồi.

- Dạ, thưa anh.

.....

Chiếc xe 4 bánh màu đen đỗ kít vào trước ngôi nhà mà tôi đang ở trong đó. Tên lái xe bước ra mở cửa để cô gái trên xe đi xuống. Ai thấy cô cũng cúi đầu chào, cũng nể cô 1 phép.

Cô xách vali tiền đi vào trong căn nhà, cô thấy 6 cô gái ngồi ở đó, trong đó có cả tôi. Bà Tú đon đả hỏi thăm cô.

- Ôi, Hiền, em đến rồi đấy à, chị chờ mãi.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, nét đẹp giày dặn sương gió, nét đẹp từng trải hiện lên hết trên gương mặt thanh tú. Lớp trang điểm rất nhẹ nhưng tinh xảo, thêm mùi nước hoa nhẹ nhàng càng làm cô quyến rũ hơn. Từ lúc cô ấy bước vào, tôi cứ nhìn suốt, cô ấy là ai mà bà Tú lại xuống nước như vậy.

- Chị mang hàng đến rồi à? Bao nhiêu đứa còn trinh?

- Đây, 2 con này còn trinh, còn lại 4 con này bị bóc hàng cả rồi. Gớm, mấy con ranh mẽ, mới tí tuổi đã đưa đồ cho trai.

Cô ấy tiến lại xem mặt từng người, ai cũng khóc lóc van xin, riêng tôi thì ko,mặt tôi chai lỳ. Với lũ buôn người này có khóc lóc van xin cũng vô ích.

Cô gái ấy lấy điện thoại gọi cho ai đó.

- Anh ơi, 2 đứa còn trinh thôi anh.

- Ok, đưa mụ ta giá cũ.

- Vâng anh ạ. Mà anh ơi...

- Anh cho em 1 đứa nha, nó mất trinh rồi, em sẽ đào tạo nó sau có việc anh có mà dùng.

- Ok, tùy em.

Cô ấy gác máy rồi quay sang đưa tiền cho bà tú, rồi quay lại chỉ vài mặt tôi.

- Con kia theo tao. Còn lại bà theo thằng kia.

Tôi đứng lên lẽo đẽo đi theo cô gái ấy ra xe, ko hiểu sao cô ấy lại tách tôi riêng ra thế này.

Xe chạy 1 đoạn cô ấy lại hỏi tôi.

- Mày tên gì?

- Em tên Linh.

- Tên tao mày biết rồi chứ gì. Ký vào đây.

- Giấy gì vậy ạ, em ko biết chữ.

- Giấy bán thân, muốn sống thì ký vào đây.

- Em ko muốn sống.

- Thế mày muốn sống cũng ko bằng chết à.

Tôi sợ run người.

- Em... em ko biết chứ.

- Vậy tao ký hộ, giờ mày trả hết nợ trong này mới mong được thoát thân.

Nợ? Sao cô ấy lại nhắc đến chữ nợ? Tôi có mượn nợ gì cô ấy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.