Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy

Chương 29: Chương 29




Chị Mai tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, chắc ai đó đã đưa chị vào đâu. Chị thấy mặt chị đau rát lắm còn quấn băng kín nữa, tay chân và cả người nữa. Khi dao cắt đứt tay đã thấy đau, còn chị thấy đau cả vạn lần.

Ở đây ngoài bác sĩ và y tá ra, chị ko thể nhờ được hết, người thân cũng ko có nữa.

Chị nằm được hơn tuần thì bác sĩ tháo băng mặt cho chị. Bác sĩ y tá ko ai nói gì với chị. Chị Mai tự mình mò vào nhà tắm xem gương mặt mình như nào. Chị hét lên to lắm, chị khóc, khi thấy gương mặt mình bị rách nát, chi chít những vết khâu chằng nhau. Với người phụ nữ chỉ có gương mặt, mà lại như thế thì ai chịu nổi.Chị ngồi bệt xuống sàn trong phòng tắm, y tá phải vào đưa chị ra ngoài.

2 3 hôm nay chị cứ sốt, sốt lên là chị lại vã mồ hôi trộm.

Bác sĩ cho chị làm xét nghiệm máu tổng hợp.3h sau, họ thông báo với chị là chị đã bị nhiễm HIV. Chị lắc đầu, rồi vừa khóc vừa cười như con điên. Vì chị ko tin vào kết quả ấy. Những bệnh nhân nằm cùng phòng chị đều được đưa sang phòng khác, phòng này chỉ còn mình chị.

Tại sao chị lại bị căn bệnh quái ác này chứ, chị có làm gì đâu. Phải rồi, do gã nhân tình đã gieo cho chị. Tâm trạng chị bây giờ rối bời lắm, chị cứ nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, mắt vô hồn. Có phải chăng cây ngãi đã quật chị, hay do sự tệ hại của chị, do những gì chị gây ra cho người khác.

Chị ngồi như thế lâu lắm, phải mấy tiếng đồng hồ. Chị với tay rút ví lấy điện thoại gọi anh Bách, nhưng điện thoại ko liên lạc được. Chị chỉ muốn xin lỗi anh, chị ko dám mong anh tha thứ. Rồi chị gọi cho mẹ chị.

- Alo mẹ à, mẹ khỏe ko?

- Mẹ khỏe, con khỏe ko, về chưa thằng ku con nhớ con lắm đấy.

Chị khóc, chị nấc lên. Chị lấy tay che miệng đi.

- Mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, mẹ chăm dùm thằng ku cho con, con xin lỗi mẹ. Con xin nợ mẹ 1 kiếp này, nói với ku con lag tha thứ cho mẹ nó.

- Mai, con nói gì mà lại vậy... mai.. mai...

Chị gác máy, điện thoại lại reo nhưng chị ko muốn nghe lần nào. Chị sợ, sợ chết vì lở loét, sợ đi ra đường người ta sẽ cười chị, sẽ chỉ trỏ chị. Với gương mặt này và căn bệnh này, nó thật tàn nhẫn đối với chị.

Chị bước xuống giường đi lại cửa sổ, chị nhìn ra đó 1 lần rồi leo lên thành cửa sổ, gieo mình xuống từ tầng 8. Cái chết của chị thật thê thảm, mắt cũng ko nhắm được. Nó thê thảm giống như những việc chị đã gieo cho người khác vậy.

Dưới sân bệnh viện trở nên thật nhón nháo. Đến lúc chết cũng ko có người thân bên cạnh, đến lúc chết cũng ko nhận được lời tha thứ từ chồng.

.....

Đã rất lâu rồi từ đêm hôm đó, đêm nhơ nhớp nhất cuộc đời tôi. Lão Đại ko bắt tôi phải đi khách lần nào nữa, chuyện qua rồi nên tôi cũng ko muốn nhớ nữa. Còn cái màn trinh này ko biết có bị vá thêm lần nào nữa ko?

Tôi đi lòng vòng trên đường về chung cư, thấy 1 thanh niên đang chạy tới nhanh lắm, va vào tôi nữa. Hình như đang bị thương, rồi anh ấy chạy qua tôi, đằng sau tôi có 1 đám nữa bịt mặt dí theo. Tôi nghĩ thật ghê quá, ban ngày ban mặt mà thanh toán nhau, thôi tốt nhất tôi nên ở trong nhà.

Tôi đi đến cầu thang máy, bấm nút để đi lên, thì có người bước vô cùng tôi. Tôi sợ quá, gã này hình như đang bị lũ giang hồ đuổi thì phải. Tự nhiên anh ta ngã nghiêng sang người tôi, tôi đỡ lấy liếc mắt nhìn... đây... đây chẳng phải là ân nhân của mình sao.

- Anh Long...

Anh ấy có vẻ mơ hồ nhìn tôi.

- Cô là...

- Em là Linh đây, anh từng cứu em 2 lần ấy.

- Sao em ở đây.

- Chuyện em dài lắm, sao anh ở đây.

Rồi anh ấy lại ngã, tôi đỡ anh ấy vào nhà.

Tôi lấy đồ băng bó vết thương cho anh ấy, vết thương có vẻ nặng mà tôi lại dốt khoản này. Chỉ biết ngóng chị Hiền về thôi.

Tầm hơn 30p sau chị mới về, nghe tiếng mở cửa tôi chạy ra ngay.

- Linh ơi ra nấu ăn này. Ko biết ngày gì mà tụi giang hồ nó đi lòng vòng dưới kia.

- Chị chị vào đây.

- Cái gì mà kéo ghê vậy con này.

Chị Hiền đi vào phòng tôi thấy 1 người đàn ông nằm đó. Chị quát lớn.

- Cái con này, sao mày lại dắt trai về đây thế hả.

Người đàn ông cất giọng.

- Đây là Hiền dịu dàng của lão Đại đây sao.

Chị Hiền tiến lại gần nhìn vào người đàn ông.

- Anh Long, sao anh ở đây.

- Tôi bị truy sát.

- Ai dám động vào anh vậy, anh Đại mà biết sẽ xử đứa đó.

- Chuyện dài lắm.

Rồi vết thương có vẻ đau nên anh ấy để tay lên vết thương, mặc nhăn nhó. Chị Hiền lại bên tháo băng do tôi băng, rồi làm lại 1 cách chuyên nghiệp.

- Vết thương có vẻ sâu đấy, mà anh làm gì để họ truy sát vậy.

Tiếng điện thoại reo, chị Hiền bỏ dỡ việc khâu vết thương. Anh Long nói với theo.

- Đừng nói lão Đại tôi đang ở đây.

Chị Hiền cũng ko hiểu, sao lại ko cho lão Đại biết việc anh Long bị truy sát. Nghe điện thoại xong chị lại khâu vết thương anh Long.

- Có vẻ chuyên nghiệp vậy.

- Hồi xưa em học y dược mà. Nếu ko... à thôi. Vết thương được rồi, tránh cử động mạnh vài hôm cho miệng vết thương khép lại. Nghĩ ngơi đi.

Chị Hiền đi ra ngoài, tôi mới lại hỏi han anh ấy.

- Anh thấy đỡ đau chưa.

- Um, cũng đỡ. Mà sao em ở đây, anh nhớ Hiền đâu có ba con bạn bè gì.

- Em bị người ta lừa bán vào động này làm đĩ anh ạ.

Anh thấy tôi nói rất thản nhiên nên cũng hiểu tôi đã phải trải qua những gì, anh ko hỏi nữa.

- Anh nghĩ ngơi đi, em ra ngoài.

- Linh, cảm ơn em.

- Ko có gì anh.

Tôi đi ra, anh Long mới ngã người xuống giường nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Nếu ko có người báo thì anh đã chết chắc, nếu ko có đàn em thế mạng thì giờ này chắc anh ko còn ngồi ở đây.

Lúc đó TẠI NHÀ HÀNG SANG TRỌNG.

Lão Đại đang ngồi hút xì gà, chờ anh Long đến. Tên đàn em được gọi vào.

- Anh Đại gọi em ạ.

- Mày gọi thêm mấy thằng nữa, tí thằng Long ra mà tao búng tay thì kêu thêm vài thằng xử nó. Đi xa chút, đừng làm dơ đất của tao.

- Sao xử vậy anh, anh Long làm với mình lâu rồi mà.

- Lâu thì lâu, nhưng ai cãi tao thì phải chết. Mày biết tao ko năn nỉ đàn em bao giờ mà, biết nguyên tắc của tao rồi chứ.

- Dạ anh.

Tên đàn em lui ra, nhưng lão Đại đâu ngờ hắn lại thân thiết với anh Long nên đã báo anh Long biết. Nhưng có lẽ hơi trễ vì anh Long đã đến rồi.

- Anh Đại em đến rồi.

- Chú ngồi đi.

- Anh gọi em đến có chuyện gì ạ?

- Chuyện cũ, chú có chịu đi hàng cho anh ko?

- Anh biết tính em rồi mà.

- Ok chú. Vậy được rồi. Coi như là chú ko nể anh. Chú về đi.

Anh Long đứng lên chào lão Đại đi về.Anh Long vừa bước ra khỏi cổng, lão Đại liền búng tay.

Tên đàn em ấy là người dẫn đầu, theo sau là 4 5 tên nữa chạy xe máy phân khối lớn. Khi xe áp sát, liền bị 1 trong những tên kia áp vào đánh. Lúc đầu tưởng đâu anh Long thoát nên tên đàn em kia vẫn chưa ra tay. Cho đến khi anh Long bị dao đâm và bị áp sát, tên đàn em ra cản lại để anh Long chạy, kết quả tên đàn em bị giết.

.....

Anh Long rời khỏi nhà chị Hiền, tôi cứ đi ra đi vào như bị mất hồn ấy. Chị Hiền thấy lạ.

- Linh, mày làm gì mà đi đi vào vào thế. Ko lẽ gặp lần đầu mà để ý rồi hả.

- ko phải chị ạ, anh Long cứu em 2 lần rồi.

- Cứu mày, sao lại cứu mày.

- Nói chung chuyện dài lắm, ko biết anh ấy ra sao rồi nhỉ.

- Mày đừng lo, anh ấy trâu lắm, ko chết được đâu.

.....

Lão Đại đang ngồi trong quán bar chờ tin vui, nhưng ko ngờ tên đàn em báo tin làm lão giận tím măt.

- Anh Đại, thằng Long thoát rồi. Camera trong nhà chị Hiền cho thấy chị ấy đã giúp hắn.

- Đem con đĩ đó qua đây cho tao, mẹ nó.

- Anh bình tĩnh, nó đã ở đó thì kiểu gì cũng quay lại. Từ từ mình tóm lun cả ổ.

Lão Đại nghe tên đàn em nói cũng phải nên đã dịu cơn tức lại.

Mấy tháng nayAnh Long cứ trốn chui, trốn nhủi, nhà có mẹ già cũng ko dám về. Anh ko nghĩ lão Đại lại chơi anh như vậy. Dù biết rằng anh đã rất nhiệt tình với lão Đại. Anh bất nhân đừng trách em bất nghĩa.

Anh tìm đến 1 căn biệt thự khá kiên cố, bên ngoài có mấy tên đàn em bảo vệ. Bên trong hồ bơi thì giống như đang mở tiệc, những cô gái eo thả dáng thon, mặc bikini đang õng ẹo với 1 tên chủ.

- Thưa anh có 1 tên đến tìm, tự xưng là Long.

- Long nào?

- Long bên phía anh Đại ạ.

- Sao hắn lại đến đây, cho hắn vào.

Anh Long được đưa vào, anh cúi chào rất cung kính.

- Chào anh Chu.

- Sao chú mày lại đến tìm ngộ có chuyện gì.

- Em xin anh ra tay giúp em, xin anh nhận em về phía anh.

- Tại sao.

- Vì em bị lão Đại truy sát, em ko còn chốn dung thân.

- Chú bị thằng Đại truy sát thì sao ngộ dám giữ nị.

- Xin anh, anh giúp em. Em xin dâng anh 1 bí mật để anh nắm được băng lão Đại, nắm được băng đó anh là vua 1 vùng.

Ông Chu khá hứng thú với việc này, vì từ xưa đến giờ ông cũng thèm khát mở rộng địa bàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.