Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt

Chương 62: Chương 62: Ghen




Vất vả 4 tháng quay phim, cuối cùng cũng gần đến ngày phim công chiếu. Hôm nay, đoàn làm phim tổ chức họp báo chính thức ra mắt phim tại Bắc Kinh, địa điểm được chọn tổ chức đương nhiên vẫn là khách sạn Thanh Hoa. Nghe nói dù phim còn chưa công chiếu nhưng doanh thu và lượt khách du lịch tới Thanh Hoa ở Quảng Tây đã tăng chóng mặt kể từ khi đoàn làm phim chọn đó là nơi nghỉ ngơi. Tổng tài của Thanh Hoa vô cùng vui mừng, còn đích thân gọi điện cho giám chế Đường Lệ Quân, ngỏ ý đoàn sẽ tổ chức họp báo công chiếu tại Thanh Hoa (Bắc Kinh).

9h sáng họp báo mới bắt đầu, nhưng 7h đã có rất nhiều phóng viên và người hâm mộ tập trung bên ngoài sảnh khách sạn Thanh Hoa tạo nên không khí rất nhộn nhịp. Để tránh gây hỗn loạn, một số diễn viên đã chọn cửa phụ của khách sạn để tiến vào trong. Kiến Hoa tới sớm nhất, phần vì anh vẫn đang có lịch trình ở đây, phần cũng vì đến sớm một chút cũng có thể gặp cô lâu hơn. Sau họp báo còn dày đặc phỏng vấn, nếu không tận dụng lúc này thì hôm nay hai người quả thật khó có thời gian nói chuyện riêng.

Kiến Hoa đi qua đi lại trong phòng riêng mà khách sạn chuẩn bị cho diễn viên trong lúc chờ, chốc lại đưa điện thoại kiểm tra giờ.

Khang Vũ, cậu gọi lại Nancy lần nữa xem

Khang Vũ dán chặt mắt vào trò chơi trong điện thoại, những vẫn nghe được câu hỏi của Kiến Hoa.

Nancy mới nói cầu Vạn Khánh bị tắc, nên họ vẫn chưa tới được

Lại là tắc đường, tắc lúc nào không chịu lại nhè đúng lúc này. Đợi tới lúc đường thông rồi có khi ở đây đã đông ngắc người ấy chứ. Đúng là người tính không bằng trời tính.

Nửa tiếng sau Lệ Dĩnh cũng tới, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi vào, khều khều ngón tay ra hiệu cho Khang Vũ ra ngoài. Vốn định bịt mắt cho anh một bất ngờ, ai dè mới đóng được cửa lại, bước vài bước đã bị anh phát hiện, mặc dù anh vẫn đang quay lưng về phía cửa.

Còn định hù anh?

Sư phụ vẫn là sư phụ, coi như anh lợi hại. Trước đây vẫn chỉ luôn là anh mang đến cho cô bất ngờ. Còn cô lại chưa khiến anh bất ngờ được lần nào.

Sư phụ, anh đợi em lâu chưa? - Kiến Hoa vẫn ngồi im, không quay lại. Lệ Dĩnh ngồi tới ngồi bên cạnh, khoanh hai tay gác lên vai anh, rồi lại chống cằm lên đó, cảm giác thật tự nhiên thoải mái.

Anh vừa mới tới

Sư phụ, sao anh biết em vào vậy?

Anh ngửi thấy

Từ lúc cô bước vào, mùi oải hương trên tóc cô đã lẩn khuất đâu đó trong không khí. Từ xa, Kiến Hoa cũng có thể nhận ra mùi hương đó. Vuốt nhẹ mái tóc Lệ Dĩnh,giờ anh mới được nhìn cô.

Sư phụ, hôm nay em thế nào? - Lệ Dĩnh ánh mắt long lanh mong chờ câu trả lời dù cô vẫn biết được câu trả lời là gì.

Rất đẹp - Nhận được đáp án, cô hài lòng dựa vào vai Kiến Hoa.

Lệ Dĩnh hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu xanh dài tới đầu gối rất yểu điệu, làm tăng thêm vài phần ôn nhu, nữ tính. Tóc của cô cũng không bới cao năng động như mọi khi mà để xõa dài sang hai bên. Lệ Dĩnh cao hững xoay một vòng, ánh mắt Kiến Hoa chợt nghiêm lại, dừng trên người cô:

Đợi đã, em quay lại đây

Hả

Anh nói em quay lưng lại

Lệ Dĩnh không hiểu ngay nhưng ngay lập tức làm theo lời Kiến Hoa. Vẻ mặt anh từ trắng chuyển sang ửng hồng, từ vui vẻ khi gặp cô giờ có chút nhíu mày bất mãn. Chiếc váy của cô rất đẹp, đằng trước không vấn đề gì, nhưng vấn đề lại nằm ở phía sau. Lưng của cô...hoàn toàn trống trơn. Cả tấm lưng trần mịn màng lọt vào mắt anh, vừa phải kìm chế đỏ mặt vừa phải nghiêm nghị với cô:

Thay chiếc váy khác

Vì sao, em thấy nó đẹp mà. Chọn cả buổi sáng mới được nó - Lệ Dĩnh kháng nghị, không phải vừa rồi anh còn nói đẹp sao.

Em còn nói, sao họ có thể thiết kế chiếc váy hở toàn bộ lưng một cô gái chứ?

Lệ Dĩnh cuối cùng cũng hiểu nét mặt khó hiểu kia của sư phụ là gì. Thì ra anh đang ghen vì cô mặc chiếc váy khoe lưng này. Tính sở hữu của sư phụ cũng thật cao à. Để họ nhìn một chút thôi cũng có sao đâu chứ.

Nhưng mà em chỉ mang một chiếc váy này theo thôi - Mặc dù có mang thêm cái khác thì cô cũng đời nào chịu thay ra chứ. Phản ứng này của sư phụ không phải lúc nào muốn là thấy được đâu. Cô phải lợi dụng ngày hôm nay cho anh ghen một chút.

...

Cốc!Cốc - Tiễng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, có lẽ Khang Vũ ra dấu cho bọn họ đã tới giờ họp báo. Lệ Dĩnh sửa soạn lại váy, còn chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Kiến Hoa, rồi cùng đứng dậy ra ngoài.

Đợi chút

Kiến Hoa kéo Lệ Dĩnh trở lại, đưa tay vuốt toàn bộ tóc của cô ra đằng sau. Mái tóc dài của cô không đủ để che hết nhưng cũng không làm hiện cả tấm lưng đó ra ngoài.

Để tóc ra đằng sau nhìn đẹp hơn - Kiến Hoa nói vu vơ rồi thả tay khỏi tóc cô, hai người cùng bước ra ngoài.

Lệ Dĩnh hiểu ý Kiến Hoa trong lòng thích thú, sư phụ là đang ghen, không muốn ai nhìn thấy đây mà.

Sư phụ, tóc một lát nữa sẽ lại bị đẩy ra trước thôi

Tới lúc đó em phải vuốt nó ra sau

Nhưng em không thích - Lệ Dĩnh cong môi chọc tức Kiến Hoa, cô là muốn xem anh có thể ghen đến mức nào.

Vậy để anh làm - Kiến Hoa đáp một câu ngắn gọn, mắt nheo lại. Anh vẫn là không chấp nhận được chiếc váy lộ cả tấm lưng của người yêu trước mặt bàn dân thiên hạ.

Giữa bàn dân thiên hạ, việc chính không quan tâm mà anh lại đi vuốt tóc cô để che đi tấm lưng trần đó thì mọi việc đều bại lộ hết rồi còn đâu. Vậy mà anh còn cứng miệng khẳng định sẽ làm.

Sư phụ, anh ghen

Không có - Kiến Hoa né ánh mắt tinh quái dò xét của Lệ Dĩnh.

Anh thật sự đang ghen mà - Lệ Dĩnh nũng nịu lay cánh tay Kiến Hoa, cô chỉ là muốn anh thừa nhận một lần thôi, sao khó vậy.

Anh nói không có. Chỉ là đổi ý rồi, chiếc váy này không thấy đẹp nữa

Lệ Dĩnh cong môi khoanh tay phụng phịu. Anh vẫn là không chịu thừa nhận.

Nếu anh chịu nhận đang ghen em sẽ cẩn thận vuốt tóc che sau lưng, thế nào? - Lệ Dĩnh ranh ma đặt điều kiện với anh, dù sao thì chiếc váy đang trên người cô, cô vẫn đang nắm đằng chuôi mà.

Kiến Hoa đánh ánh mắt nhìn Lệ Dĩnh thăm dò, điều kiện này cũng không tồi. Còn hơn là cô cứ như thế tung tăng ra ngoài kia.

Không còn cách nào khác, Kiến Hoa chỉ biết cười trừ, gật đầu xác nhận suy đoán của cô là đúng. Lệ Dĩnh nhìn bộ dạng bối rối khẳng định của Kiến Hoa không nén được cười, vỗ nhẹ vào ngực anh.

Sư phụ, anh thật dễ bị dụ à - Đơn giản như vậy mà đã có thể khiến sư phụ thừa nhận đang ghen. Mặc chiếc váy này hôm nay quả là quyết định rất chính xác. Trong chốc lát, Lệ Dĩnh còn thấy chiếc váy này đẹp hơn gấp bội lần lúc ban đầu.

Kiến Hoa biết mình bị hớ một vố, vội giữ chặt lấy tay Lệ Dĩnh đang trên ngực anh, áp sát vào gương mặt cô trách móc:

Em lại dám chọc anh

Lệ Dĩnh chưa nhận thức được nguy cơ sắp đến, chỉ đáp một câu ngắn gọn càng chọc tức Kiến Hoa: Vui mà

Em còn nhớ phải chịu phạt như thế nào nếu chọc anh chứ?

Nụ cười trên môi Lệ Dĩnh mất dần thay vào đó lại là bộ dạng xấu hổ, nhớ lại cái đêm hôm ở nhà Kiến Hoa. Cô bị phạt bằng một nụ hôn dài chưa từng có chỉ vì lỡ tay lướt qua lướt lại trên lưng anh.

Nhớ ra rồi? - Kiến Hoa cười nhếch mép, nâng cằm Lệ Dĩnh lên hỏi nhỏ.

Lệ Dĩnh bẽn lẽn gật đầu. Nếu bây giờ mà là ở nhà hay chỗ nào đó riêng tư, cô dám chắc anh lại áp dụng hình phạt đó lắm.

Sư phụ, lần sau sẽ không mặc chiếc váy đó nữa. Được không?

Trông bộ dạng đáng yêu hối lỗi của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa lại không đừng được dịu dàng hôn cô. Tuy chỉ chớp nhoáng nhưng sự ngọt ngào truyền đến lại làm Lệ Dĩnh luyến tiếc. Ma lực từ nụ hôn của anh khiến cô ngẩn ngơ chấp nhận, cuối cùng vẫn là cô thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.