- Alo. Ai vậy - Nancy nghe máy
- Xin chào. Đây có phải số máy của Triệu Lệ Dĩnh tiểu thư không ?
- Đúng vậy. Nhưng cô ấy đang bận, tôi là trợ lý.
- Tôi là giám chế Đường Lệ Quân. Tôi muốn mời Lệ Dĩnh đóng vai chính cho dự án mới của chúng tôi. Cô vui lòng chuyển lời được không ?
- Xin hỏi là dự án nào được không ?
- Tiểu thuyết Hoa Thiên Cốt. Chúng tôi cũng đã gửi kịch bản qua Công ty của Lệ Dĩnh. Hy vọng sẽ sớm nhận được phản hồi.
- Vâng. Cảm ơn. Tôi sẽ chuyển lời.
- Tạm biệt!
Phía đầu dây kia gác máy. Nancy vẫn chưa định hình được tiểu thuyết Hoa Thiên Cốt là gì. Nghe tên đã thấy lạ rồi. Thuận miệng trả lời giám chế Đường thôi chứ cũng chưa biết nội dung. Đành gọi Tiểu Kiệt chuyển kịch bản đến nhà trước vậy.
2 tiếng sau, Tiểu Kiệt, phụ tá văn thư của công ty lách cách đem kịch bản đến nhà Lệ Dĩnh, còn kèm theo gần chục kịch bản khác nữa.
- Lệ Dĩnh, kịch bản lại tới gọi em biểu tình nữa nè.
Tiếng Nancy gọi với vào trong.
- Kịch bản gì thế ?
- Hoa Thiên Cốt.
Nancy ngay lập tức trả lời, không hiểu vì sao trong bao nhiêu kịch bản lại thuận miệng gọi ra cái tên đó.
- Tên lạ thật à. Đưa em kịch bản xem.
Lệ Dĩnh nhận kịch bản từ trong tay Nancy, giở đại vài trang đọc, ngón tay trỏ lại vô định xoắn lọn tóc. Cứ mỗi khi cô tập trung lại vô thức làm như vậy.
Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái, trước kia ta tưởng rằng ta có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn ta chết. Người ta tin, phản bội ta,người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng tưởng rằng đến bây giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?
Lệ Dĩnh đọc tới đây, ngón tay bất giác xoắn chặt lọn tóc, trong lòng nghĩ không biết Hoa Thiên Cốt đã phải chịu những đau khổ thế nào mà lại thốt ra những lời tuyệt vọng như vậy, khóe mắt cô đôi chút ngấn lệ.
- Nancy, gọi điện cho nhà sản xuất. Em nhận dự án này.
- Cái gì? Hoa Thiên Cốt? Tiểu thư à, em mới đọc có vài trang thôi đã quyết định rồi sao.
- Em chắc chắn phải nhận vai này.
Lệ Dĩnh kiên quyết. Mới đọc vài trang kịch bản nhưng cô cảm thấy Hoa Thiên Cốt chính là vai mà cô muốn diễn nhất.
Chiều Thượng Hải, những ánh nắng yếu ớt của mùa đông le lói chiếu qua những khung cửa hoa lệ. Lệ Dĩnh đang ngồi thoải mái, tận hưởng giai điệu du dương trong quán cafe Empire. Nơi này chủ yếu dành cho doanh nhân, vì thế cô có thể thoải mái mà không sợ ai nhận ra mình. Môt lát sau, người cô đợi cũng tới, là giám chế Đường, hai người chào hỏi khá thân thiện, sau đó vào ngay chủ đề chính. Lệ Dĩnh từ đây cũng biết, cô chính là người đầu tiên mà họ nghĩ đến khi chuyển thể Hoa Thiên Cốt, và họ cũng mới chỉ đưa lời mời đến mình cô. Sư phụ trong phim của cô là ai cũng chưa rõ. Họ cũng khá bất ngờ khi cô nhận lời nhanh như vậy nhưng cũng không giấu nổi vui mừng, giờ chỉ việc chuyên tâm tìm sư phụ cho cô mà thôi.
Vai cũng đã nhận, không có gì thay đổi thì mùa hè sang năm sẽ khởi quay. Vì nhận Hoa Thiên Cốt, cô đã từ chối mọi lời mời đóng phim khác, chỉ đóng quảng cáo, phỏng vấn và chụp hình. 1 năm qua vất vả như vậy, âu cũng coi như nghỉ ngơi 1 chút.
Những lúc không bận, Lệ Dĩnh lại lôi nguyên tác Hoa Thiên Cốt ra đọc. Ngay hôm gặp giám chế Đường, cô đã ra ngay hiệu sách lớn nhất Thượng Hải mua nguyên bộ về nghiền ngẫm. Chỉ 2 ngày đã đọc xong. Đến Nancy giờ cũng sắp nổ tung vì cô. Lê Dĩnh tình nguyện đảm nhận vai người kể chuyện, tường thuật lại toàn bộ chuyện tình kinh thiên động địa của Hoa Thiên Cốt và Nancy chính là nạn nhân. Chị có thấy sư phụ em đáng trách không? nếu là chị có cố chấp yêu sư phụ không?...hàng trăm câu hỏi quay mòng mòng. Chủ đề bàn luận lúc rảnh rỗi của Lệ Dĩnh luôn là Sư phụ với Tiểu Cốt không thì cũng là Tiểu Cốt với sư phụ. Cuối cùng kết thúc luôn là ánh mắt mơ màng nghĩ xem không biết sư phụ, người mà cô cố chấp yêu đến tuyệt vọng như vậy sẽ là ai.