Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt

Chương 25: Chương 25: Nhớ




Những cảnh khi yêu thần xuất thế và một số cảnh được vinh dự xét vào loại hạn chế độ tuổi người xem căn bản đã quay xong. Giờ đoàn làm phim mới bắt đầu quay những cảnh phần nửa đầu của truyện, hành trình khi Hoa Thiên Cốt lên Thục Sơn tới khi được Bạch Tử Họa nhận làm đệ tử. Những cảnh khó, cảnh ngược cũng coi như gần hoàn thành nên những cảnh mang màu sắc tươi sáng của phim đều thuận lợi thực hiện. Vốn tính cách có phần giống với nhân vật nên Lệ Dĩnh dễ dàng hóa thân thành Tiểu Cốt đáng yêu, không ngừng nỗ lực, lại còn đôi chút cố chấp. Diễn như không diễn, tiến độ của đoàn làm phim cũng gia tăng đáng kể.

Theo kế hoạch, đoàn tập trung quay cảnh Hoa Thiên Cốt cùng các sư huynh muội hạ sơn lịch luyện và đại chiến trên Thái Bạch sơn. Vì thế lịch trình của Kiến Hoa cũng trống tới 5 ngày. Khang Vũ đã cùng Kiến Hoa trở về Đài Loan một chuyến. Liên Tuấn Kiệt thông báo rằng, có một dự án gửi lời mời tới anh, nhân dịp lịch trình được giãn ra nên tiện thể về xem xét một chút. Anh cũng có kế hoạch phỏng vấn và chụp hình cho một tạp chí lớn tại Bắc Kinh.

Đài Loan...

Kiến Hoa, cậu đọc rồi thấy dự án này thế nào, là phim hiện đại, pha yếu tố trinh thám. Cậu vẫn nói là mấy năm tới sẽ chỉ đóng phim hiện đại mà - Liên Tuấn Kiệt dự đoán đây sẽ là một dự án hay nên rất mong Kiến Hoa sẽ nhận phim này. Gần đây, kịch bản gửi đến cho Kiến Hoa nhiều không đếm xuể, anh lại đặc biệt có cảm giác với kịch bản này.

Kiến Hoa ánh mắt lại trầm tư, đây vốn là anh của trước đây, nhưng từ khi gặp cô, tần xuất những lúc anh vui vẻ theo đó mà tăng lên. Tâm trạng hiện giờ, khả năng vài phần là do cô tác động. Cũng phải, mấy tháng qua anh đã quen thuộc với việc ở bên cô, mới đi xa một chút lại thấy trống rỗng.

Mình định xong Hoa Thiên Cốt sẽ nghỉ một thời gian, nhưng kịch bản này cũng khá hấp dẫn. Cậu có nói với bên họ khi nào mình quay xong Hoa Thiên Cốt không?

Mình đã nói rồi, họ đồng ý chờ cậu xong dự án đó, nghỉ 1 tuần rồi mới khai máy

Vậy được, mình đồng ý nhận. - Kiến Hoa vẫn nghe Tuấn Kiệt nói nhưng ánh mắt dường như vô định hướng ra bên ngoài.

A Kiều đi ra từ trong bếp, đặt một đĩa trái cây lên bàn, tò mò hỏi Kiến Hoa:

Hoa ca, ở Quảng Tây vất vả lắm hay sao, trông anh có vẻ gầy đi?

Ừ, ở đó hơi nóng - Kiến Hoa trả lời từng câu nhưng vẫn không nhìn ai.

A Kiều lại giả bộ hỏi: Hoa ca, Lệ Dĩnh thế nào, cô ấy có tốt không?

Ừ...Rất tốt - Kiến Hoa vẫn chỉ gật gù, không hiểu thâm ý trong lời nói của A Kiều. Thấy vậy, A Kiều lại tiếp tục:

Hoa ca, nếu quan hệ hai người tốt như vậy, anh có thể xin giúp em chữ ký của cô ấy không. Em là fan lớn của Lệ Dĩnh

Kiến Hoa vẫn gật đầu nhưng không trả lời.

Hoa ca...Hoa ca... - A Kiều chợt gọi lớn, Tuấn Kiệt bên cạnh cũng giật mình.

Ừ được, anh sẽ nhớ. Tuấn Kiệt, mình ra ngoài một chút.

Tuấn Kiệt nhìn theo bóng lưng Kiến Hoa thở dài khó hiểu:

Từ hôm về đây, cậu ấy như treo đầu óc trên mây vậy

A Kiều bỏ miếng táo vô miệng, yêu kiều ngồi xuống bên cạnh Tuấn Kiệt, đẩy nhẹ thái dương chồng mình:

Dĩ nhiên rồi, tâm tư của Hoa ca không ở đây mà ở Quảng Tây kìa

...

Đã 3 ngày sau khi Kiến Hoa trở về Đài Loan, ban công phòng 502 đã 3 đêm không có ai ngồi ở đó. Trước hôm đi, anh cũng báo với cô là năm ngày sau mới trở lại. Dặn cô đêm tuyệt đối không được ngồi quá lâu ở ban công mà ngủ gật, cũng không được trốn ra ngoài đi chơi khi anh không có ở đây. Cô đã đồng ý với anh.

Lệ Dĩnh nằm sấp trên giường mặt mày ủ rũ mân mê chiếc điện thoại. Cũng qua 3 ngày rồi, chả có tin tức gì của Kiến Hoa, trên báo cũng không có, anh cũng không dùng weibo, giờ này anh làm gì, ở đâu, ăn gì...cô đều muốn biết. Vậy mà, đến một cái tin nhắn anh cũng chả thèm gửi cho cô. Hàng ngày gặp anh, quay phim chung, ăn cơm cũng ở cùng nhau, đến tối còn nói chuyện tới khuya mới chịu đi ngủ...việc này sớm đã trở thành thói quen. Nay tự nhiên lại cảm thấy hụt hẫng. Lệ Dĩnh lăn qua lăn lại trên giường mắt vẫn nhìn chăm chăm vào điện thoại nhưng miệng thì lẩm bẩm.

Sư phụ, anh bận đến thế sao?

Nhiều lúc cô không ngăn được mình muốn nhắn tin cho anh hỏi, nhưng lại thấy ngại. Mình là gì chứ, sao có thể hỏi anh khi nào quay lại được. Nếu anh không nhắn thì cô hỏi có ích gì. Thế nên, ngày nào Lệ Dĩnh cũng diễn lại y một cảnh như vậy, cho tới lúc buồn chán mà ngủ mất.

Hôm nay cũng vẫn vậy, biết là Kiến Hoa chắc chắn chưa trở lại nhưng Lệ Dĩnh cứ đi qua đi lại ngoài hành lang trước cửa phòng anh. Sau đó lại chuyển qua ban công, chốc lại ngó sang phòng bên cạnh. Đứng lên lại ngồi xuống, hết thẫn thời ngồi ngắm chậu oải hương rồi lại đem mứt táo vẫn còn từ lần trước ra ăn cho đỡ chán. Tâm tình buồn bực tới mức, Lệ Dĩnh còn lôi chậu oải hương mà cô thích trút giận lên nó, vô thức bứt từng hông hoa vừa thắc mắc:

Mày nói xem, anh ấy khi nào sẽ quay lại?

Bầu trời mĩ lệ đầy sao nhưng chẳng có gì có thể lọt vào mắt cô lúc này. Dám chắc giờ có đặt một bàn sushi thịnh soạn trước mặt cô cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn nổi. Đồng hồ dần điểm về khuya, Lệ Dĩnh vẫn còn ngồi đó trông sang ban công bên cạnh với ánh nhìn vô định, mi mắt dần sụp xuống, miệng khẽ phát ra tiếng:

Sư phụ, em rất nhớ anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.